Triệu A Mỹ ngây người tại chỗ, không nói nên lời. Quách Tĩnh Tĩnh thật ra thì cũng không phải vì chán ghét cô ta, chỉ là thấy hành động không phải của cô ta, có thể là do đã có Bảy Bảy rồi nên thấy đứa nhỏ khác bị đánh, cậu sẽ tự động ghép mặt của Bảy Bảy vào, nếu như Bảy Bảy gặp phải cảnh như thế, Quách Tĩnh Tĩnh tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho đối phương!
Quách Tĩnh Tĩnh không biết Triệu A Mỹ tại sao lại trở thành loại người như bây giờ. Cậu vốn cũng không muốn chen vào, nhưng tiếng khóc thê thảm của đứa trẻ cứ văng vẳng ở bên tai, cậu muốn mặc kệ cũng không được.
“Đủ rồi, A Mỹ, ” Quách Tĩnh Tĩnh trầm giọng nói, “Đứa trẻ còn nhỏ, em đừng giận cá chém thớt với nó.”
Triệu A Mỹ cắn môi, hất tay Quách Tĩnh Tĩnh ra, lạnh lùng nói: “Không liên quan tới anh!”
“A Tĩnh, bỏ đi, ” Hạ Phạm Hành đi tới kéo tay Quách Tĩnh Tĩnh, ánh mắt hắn nhìn Triệu A Mỹ trở nên thâm trầm, “Đối với loại người không biết phải trái, em có nói nhiều tới mấy đi nữa cũng chỉ là đàn gảy tai trâu thôi. Lòng người đã dơ bẩn thì dĩ nhiên không thể trông mong chân tay người ta sạch sẽ mà sống trên đời này được.”
Triệu A Mỹ biết Hạ Phạm Hành đang nói cạnh nói khóe cô ta. Cô ta muốn phản bác, tức giận mắng Hạ Phạm Hành chớ xen vào chuyện của người khác như vừa rồi đã nói với Quách Tĩnh Tĩnh vậy, nhưng cô ta lại không dám. Cô ta biết bản thân mãi mãi không thể đắc tội với Hạ Phạm Hành.
Mặt mày Triệu A Mỹ tái nhợt, cô ta lui về phía sau, xoay người kéo cửa xe, sau đó ngẩng đầu nói với Triệu Kim Hoa: “Còn không mau lên xe!”
“À, à, được.”
Triệu Kim Hoa vâng vâng dạ dạ đáp lời, vội vàng ôm đứa trẻ lên xe.
Triệu A Mỹ nghiêng người muốn ngồi vào trong xe, Quách Tĩnh Tĩnh gọi cô ta lại: “A Mỹ!”
Triệu A Mỹ ngừng động tác một lát, sau đó, cô ta không ngẩng đầu nhìn cậu nhưng hai chân vẫn dừng bước.
Quách Tĩnh Tĩnh nhấp mím môi, nói: “A Mỹ, một đứa trẻ không thể không có mẹ, chuyện này hẳn em có thể hiểu được..”
Triệu A Mỹ thoắt một cái, hoang mang rối loạn lên xe, đạp cần ga, phóng đi.
Quách Tĩnh Tĩnh nhìn bóng xe của Triệu A Mỹ vút đi, hai chân mày nhíu chặt vẫn không buông lỏng.
“Mới vừa rồi…mới vừa rồi là A Mỹ à?” Mã Phượng dắt cháu trai Tiểu Quang Tử từ trong nhà đi ra, nhìn chiếc xe đã rời đi, hỏi Quách Tĩnh Tĩnh.
Quách Tĩnh Tĩnh gật đầu một cái: “Là A Mỹ ạ.”
Mã Phượng vỗ tay một cái, chặc chặc nói: “Tĩnh Tĩnh à, thật may ban đầu chuyện hai đứa không thành, nếu không thì bà bác thật sự có lỗi với bà cháu vì đã tìm phải một con hồ ly tinh.”
Ban đầu Mã Phượng giới thiệu coi mắt cho hai người là do thấy Triệu A Mỹ biết điều lại xinh đẹp, Quách Tĩnh Tĩnh dáng dấp cũng tốt. Bà đã quen biết Trương Thị hơn nửa đời người rồi, tất nhiên không thể gieo họa cho cháu trai nhà người ta, coi như có làm mai mối cũng phải chú trọng tới lương tâm, không thể nào nói đen thành trắng được.
Cho nên sau đó chuyện của Quách Tĩnh Tĩnh cùng Triệu A Mỹ không thành, Mã Phượng cũng thấy tiếc hết mấy buổi tối ngủ không ngon giấc. Bà ta không trách Quách Tĩnh Tĩnh cũng không trách Triệu A Mỹ mà chỉ mắng Triệu Kim Hoa lòng tham không đáy, một đoạn nhân duyên đẹp đẽ như thấy chỉ vì cái mồm của Triệu Kim Hoa mà hỏng bét.
Mã Phượng biết, Triệu Kim Hoa đi khắp nơi nói Quách Tĩnh Tĩnh là người sai, không chỉ nói Quách Tĩnh Tĩnh mà ngay cả bà cũng bị mắng chửi không ít, hôm nay coi như cơ hội đã tới rồi, nói là trả thù cũng được, tóm lại là Mã Phượng rất sảng khoái.
“Tĩnh Tĩnh, chuyện này các cháu không biết chứ, cái con bé Triệu A Mỹ kia từ nhỏ đã theo cô nó, cái tốt không học mà toàn đi học mấy thứ xấu xa, đầu năm nghe nói đã sắp xếp hôn sự rồi, nhà đối phương rất có tiền. Bà bác chưa thấy giàu có như nào, chỉ nghe thấy Triệu Kim Hoa cả ngày đi khắp thôn khoe khoang, mua được một dây chuyền vàng mà gặp ai cũng lôi ra khoe, nói là đối tượng của Triệu A Mỹ mua cho. Cháu xem, hôn sự đặt cả rồi, nhà bà ta không phải muốn tìm người có tiền sao, vậy thì cứ theo người ta mà sống thật tốt đi, kết quả, mấy đứa đoán thế nào?”
Mã Phượng nói tới chỗ này thì vẻ mặt ghét bỏ cực kỳ, vừa chép miệng vừa vỗ đùi đen đét.
“Ai dồi ôi, nói ra mà bà bác cũng thấy xấu hổ kia. Cái con Triệu A Mỹ kia lại lên giường với ba của người ta, còn mang thai nữa chứ.Hồi tháng giêng cháu không thấy, người vốn sẽ là mẹ chồng của nó, ây, giờ chả biết gọi là gì nữa, bả cay gần chết, mang theo mấy người xông thẳng vào nhà Triệu A Mỹ, đập phá cửa nẻo không nói, đã thế còn muốn nhốt nó vào chuồng lợn luôn cơ!”
Lúc ấy trong thôn có không ít người tới vây xem, Mã Phượng tất nhiên cũng đi. Ngày hôm ấy có thể nói là khiến cho bà phải mở rộng tầm mắt. Đối phương không phải loại người dễ đối phó mà Triệu A Mỹ cũng chả sợ. Cô ta ngồi dưới đất, trên mặt đều là vết cào cấu, tóc rối như tổ quạ, nhìn những người muốn bắt mình đi mà hét lên.
“Các ngưòi muốn bắt thì cứ bắt đi, để hai mẹ con tôi mất mạng luôn đi. Tôi đây muốn xem xem, nếu như mẹ con tôi chết rồi thì các người còn có thể sống không! Không sai, đứa trẻ trong bụng tôi chính là của chồng bà đấy, do bà không có bản lĩnh thôi, đẻ được một thằng con trai ngu ngốc, dựa vào cái gì mà bắt tôi ở cạnh một thằng ngu suốt đời cơ chứ! Bà có tin không, bây giờ bà lấy mạng mẹ con tôi thì kế tiếp sẽ đến phiên bà cùng con trai bà đó!”
Lời này của Triệu A Mỹ vẫn đủ để dọa người khác, ít nhất là sau khi cô ta nói như thế thì chẳng ai dám động vào cô ta nữa. Người đàn bà kia cũng mặc kệ, người khác không dám động, bà ta vẫn nhào về phía trước, có điều một mình bà ta sao có thể là đối thủ của Triệu A Mỹ chứ. Triệu A Mỹ trẻ hơn, động tác cũng bén nhạy hơn, nhân cơ hội liền tát cho bà ta mấy phát. Một loạt những cái tát kia mạnh tới mức Mã Phượng đứng ở một bên nghe cũng cảm thấy da mặt mình tê dại.
Tiếp đó, chồng của bà ta cũng giúp Triệu A Mỹ tát vợ mình mấy cái bạt tai, sau đó bỏ lại vợ mình, chở Triệu A Mỹ đi như hộ tống tổ tông.
Mã Phượng tiếp tục nói với Quách Tĩnh Tĩnh: “Người đàn ông kia trông còn lớn tuổi hơn cả ba của Triệu A Mỹ, tóc hoa râm cả. Bà bác nhìn hai người đó thân mật thắm thiết mà cả người nổi hết da gà da vịt. Lúc ấy bà bác cảm thấy Triệu A Mỹ ngu thật sự. Một người đàn ông có thể ác độc với vợ mình như thế thì làm sao có thể đối tốt với cô ta đây?”
“Đúng như dự đoán, sau đó Triệu A Mỹ sinh ra một đứa con gái, thế là ở cữ chả có ai phục vụ, lúc ra viện lập tức bị tống về thôn, sau đó chưa từng thấy người đàn ông kia qua thăm nó dù chỉ một lần. Triệu A Mỹ cũng ti tiện thật, ở cữ còn chưa xong đã thấy chạy tới bên người đàn ông kia bám víu không buông, con gái cũng không cần, ném cho Triệu Kim Hoa, còn không cho ai nói đó là con gái mình, nếu ai dám nói thế trước mặt nó thì mặt đen như đít nồi, dọa chết người ta!”
Mã Phượng nói xong những thứ này thì vỗ tay cười to.
“Triệu Kim Hoa cũng đủ nhục cái mặt. Trước kia Triệu A Mỹ cái gì cũng nghe theo bà ta, bây giờ nó cho bả tiền, bà ta chẳng khác gì nô lệ được Triệu A Mỹ nuôi cả, bị mắng cũng không nói lại, bị đánh cũng không đáp trả. Triệu A Mỹ cũng vậy, chắc là còn muốn sinh con trai cho lão già kia, chỉ là không biết bụng nó có chịu không thôi, nhưng mà bà bác đoán, với cái tướng mạo như quả phụ của nó thì có đẻ cũng chỉ đẻ ra con gái…” Mã Phượng kể chuyện cực kỳ vui vẻ, trên mặt Quách Tĩnh Tĩnh lại không có biểu tình gì. Hạ Phạm Hành thấy trên mu bàn tay cậu nổi đầy gân xanh, biết chắc cậu vào lúc này không dễ chịu chút nào bèn quay đầu nói với Mã Phượng: “Bà bác, nắng to rồi, bác còn mang theo trẻ nhỏ nữa, để cháu bảo người ta lái xe đưa bà bác về đi thôi, kẻo thằng bé bị nắng ốm mất.”
Mã Phượng nhìn Hạ Phạm Hành, bất kể người đàn bà đã bao nhiêu tuổi đi nữa thì đối với loại đàn ông có tướng mạo tuấn mỹ, trầm ổn đáng tin cậy này đều không có sức đề kháng nào. Bà ta cũng không nghĩ tới Hạ Phạm Hành sẽ chủ động nói chuyện với mình, lúc này cười như nở hoa mà nói: “Không cần không cần, nhà bà bác gần nhà bà nội Tĩnh Tĩnh thôi, gần mà, bà bác cũng lái xe ba bánh tới, chút nắng này có sợ gì? Lúc còn trẻ phải trồng cây bông vải chống hạn, trời còn nóng hơn bây giờ nhiều mà bà bác còn giúp người ta mang ống nước, ống nước vừa dài vừa nặng mà bác còn kéo đi khắp nơi như thường đây.”
“Thật sao?” Hạ Phạm Hành đầy thán phục, “Bà bác nói làm cháu lại muốn biết thêm một chút về phong thái của bác năm ấy.”
“Ai yêu, còn phong thái cái gì, người có ăn có học nói chuyện có khác! Bác ấy à, chỉ là khỏe hơn người khác chút…”
Hạ Phạm Hành trò chuyện với Mã Phượng một phút về thời trẻ của bà ta, cho đến khi Tiểu Quang không đợi được nữa, kéo bà nội muốn về nhà mới thôi. Hạ Phạm Hành lịch sự nói tạm biệt xong, vừa quay đầu đã bắt gặp đôi mắt sáng trong của Quách Tĩnh Tĩnh đang nhìn chằm chằm vào hắn không dời.
“Em sao thế?”
Quách Tĩnh Tĩnh cúi đầu, nắm lấy tay hắn, thấp giọng nói: “Cám ơn anh nhé.”
Hạ Phạm Hành trầm thấp cười một tiếng: “Nói gì ngốc thế, sao lại cảm ơn anh? Em không muốn nghe những chuyện ấy, vậy thì chúng ta không nghe thôi.”
Quách Tĩnh Tĩnh cúi đầu, xem ra tâm trạng vẫn không tốt lắm.
Hạ Phạm Hành đưa tay xoa xoa đầu cậu, ôn nhu nói: “Sao vậy? Em không vui à?”
Quách Tĩnh Tĩnh rất không vui, nhưng cậu không biết có nên nói ra với Hạ Phạm Hành không, dẫu sao cậu và Triệu A Mỹ cũng từng có đoạn thời gian qua lại. Cậu chính là thế, đen là đen mà trắng là trắng, không muốn cái gì gọi là màu xám hay là ám muội cả. Coi như giữa cậu và Triệu A Mỹ không có gì đi thì ở trước mặt người yêu lại quan tâm tới người cũ, hành động này sai quá sai.
Hạ Phạm Hành nhìn ra sự xoắn xuýt trong mắt cậu, cười một tiếng: “Đi vào rồi nói sau, chỗ này nắng quá.”
Hắn vừa nói vừa nắm ngược lại tay Quách Tĩnh Tĩnh, kéo cậu vào trong sân, chọn chỗ có bóng râm lại cách đầu gió mà ngồi xuống.
“A Tĩnh, có muốn nói gì thì cứ nói ra, anh coi em là người yêu, là người nhà, là bạn bè, là trẻ con, cho nên ở trước mặt anh, không chuyện gì là em không thể nói cả, có biết chưa?”
Quách Tĩnh Tĩnh nhìn Hạ Phạm Hành, cậu dừng một chút, trong mắt mê mang.
“Em vẫn cho rằng phụ nữ theo đuổi đời sống vật chất tốt hơn là không sai, cho nên ban đầu chia tay A Mỹ em rất thản nhiên đón nhận, nhưng em không hiểu, ngày hôm nay cô ấy đã có những gì mình muốn rồi, thế mà em lại cảm thấy cô ấy sống còn không bằng trước kia, là em đã lầm rồi sao?”
Hạ Phạm Hành cười một tiếng: “A Tĩnh, anh cũng có thể cho em một đời sống vật chất tốt hơn, em sẽ vì thế mà thay đổi sao?”
Quách Tĩnh Tĩnh rất khẳng định lắc đầu một cái: “Sẽ không đâu.”
“Ừ, em sẽ không. Đời sống vật chất, rất nhiều người thật ra thì không hiểu hết ý của cụm từ này, vật chất cùng cuộc sống, cả hai cái nên tách ra mới phải. Đầu tiên em phải có cuộc sống của mình đã rồi thứ yếu mới là vật chất. Nếu như xếp sai thứ tự của hai cái này, như vậy thì không phải là hưởng thụ đời sống vật chất mà là bị vật chất điều khiển cuộc sống. Triệu A Mỹ vô luận biến thành cái dạng gì thì cũng đều là lựa chọn của cô ta, giống như ba nói, đời người có rất nhiều việc không biết phải làm sao, nhưng em thực sự có thể tự mình quyết định, cho nên một khi đã đưa ra quyết định gì rồi thì tất cả hậu quả phải do em gánh vác, không được oán trách bất kì người nào khác.
Hạ Phạm Hành nói rất bao quát, không có ý nhằm vào Triệu A Mỹ. Hắn nói là phần lớn người đời, người đời có thể là Quách Tĩnh Tĩnh, cũng có thể là người khác.
Mặc dù có chút xúc động vì lòng người dễ đổi, nhưng không thể không nói, tâm trạng của Quách Tĩnh Tĩnh quả thật đã khá hơn nhiều.