Nguyệt Nguyệt Luân Hồi

Chương 7: 7: Gặp Gỡ Giai Nhân Phát Ngôn Vô Lại 1




"Uyển nhi đi đâu rồi?"

- "Sư muội nói là đi luyện công ở Vân Thủy Thác rồi ạ."

- "...!Vậy con nhắc mọi người một tiếng, đừng để ai ra vào Vân Thủy Thác nữa.

Xong rồi quay lại đây luận pháp cùng vi sư."

- "Vâng.

Đồ nhi cáo lui."

___________

Vân Thủy Thác nằm ở sườn phải của Thiên Sơn, là một khu sơn thủy hữu tình.

Khu vực này có nhiều tảng đá lớn nhỏ xếp rải thảm, trung tâm có một con suối lớn như cái hồ nhân tạo luôn lưu chuyển bởi dòng thác đổ từ đỉnh Thiên Sơn xuống.

Bốn bề xung quanh là đồi núi cao thấp khác nhau và cây cối xanh mướt tạo một khoảng không gian thoáng đãng mênh mông.

Nó càng đặc biệt hơn nữa bởi vì đó là dòng thác nước nóng ấm tự nhiên, vì vậy Vân Thủy Thác trở thành địa phận dưỡng thể, dưỡng thương, tu luyện của Vân Phong Môn đệ tử khi được cho phép.

Trong tiết trời chiều xuân gió thoang thoảng thổi qua khoảng không mát dịu.

Dưới chân thác đổ có một thân bạch y nữ tử hòa vào dòng nước tự nhiên như chìm hẳn vào không gian.

Phong Thời Uyển cứ cách 3 đến 5 ngày lại ở Vân Thủy Thác đứng đúng dưới chân thác đổ để đón nhận áp lực nước tự nhiên khoảng nửa canh giờ rồi ngâm mình trong dòng suối nước nóng thư giãn.

Phong Thời Uyển nhắm mắt khép mi, tóc đen xõa dài xuống tận hông, lớp y phục duy nhất ướt đẫm ôm lấy thân thể.

Còn ngoại bào và quạt ngọc đều được gấp gọn gàng đặt trên bờ cạnh chân thác.

Nếu đổi lại là người khác có lẽ đã bị áp lực nước đổ xuống làm cho đứng không vững, cơ thể đau nhói rồi, nhưng nàng dường như ung dung, thoải mái vô cùng.

Nàng lặng im, không gian cũng im lặng cùng nàng, chỉ còn tiếng nước chảy che lấp tiếng gió xạc xào mà lúc nào cũng có.

Nhưng chưa được bao lâu thì không gian mà khi nào cũng không đổi ấy lại đón nhận thêm một thanh âm xa lạ.

Một giọng nói tuy trầm ấm nhưng cũng thanh thoát như thiếu niên:

- "Quả thật mỗi lần gặp mặt giai nhân đều là một thoáng kinh hồng."

Song nhãn nữ tử tức thì mở ra liền thu vào tầm mắt một thân hắc bào đứng trên đỉnh núi đối diện thác nước cực oai phong.

Mày mỏng thoáng chau lại làm khuôn nhan phần nào lộ vẻ khó chịu.

Hỏa khí không dịu đi mà ngược lại như hừng hực cháy lên khi nam nhân kia tiếp tục phát ngôn vô lại:

- "Mỹ nhân, y phục không chỉnh tề càng hoàn mỹ.

"

- "Vô sỉ!" - môi hồng mím chặt lộ rõ vẻ tức giận, ngữ điệu vô cùng sắc bén.

Phong Thời Uyển phi thân nhẹ tựa lông hồng thoát khỏi chân thác, hướng lên đỉnh núi đối diện.

Tả thủ đặt trước ngực, chỉ để ngón trỏ và ngón giữa khép kín giơ lên, hữu thủ xuất lam quang linh lực thu lấy quạt ngọc từ xa, đồng thời xuất thành kiếm lam thon dài chĩa thẳng về trước.

Thời khắc một thân bạch y thăng không đã kéo theo dòng nước trong suốt nổi loạn, cả hai hòa quyện giữa một đoạn không trung tạo nên bức tranh tuyệt mĩ.

Dương Diễn ở trên kia đón gió xuân thổi hắc bào bay lồng lộng.

Sắc mặt hắn vô cùng tốt, môi cong nét cười kèm theo ánh mắt sáng ngời mãn ý.

Trong tâm trí hẳn không ngớt lời tán dương vẻ đẹp trước mắt.

Chỉ trong thoáng chốc thanh kiếm lam quang đã chĩa thẳng mặt Dương Diễn mà đâm tới, nhưng hắn né cực nhanh.

Phong Thời Uyển liên tiếp điều khiển bảo kiếm chém đủ đường nhưng hắn ta chỉ né chứ không đánh trả.

Mất kiên nhẫn, Phong Thời Uyển quát:

- "Ngươi là cái thứ gì thế hả?"

Dương Diễn bỗng cười thành tiếng, giơ tay phản kháng.

Hắn đỡ hết các nhát kiếm, càng ngày càng vung chưởng tới sát Phong Thời Uyển.

Kim khẩu khai ngôn:

- "Ta sao lại là thứ gì được chứ? Nàng nhẫn tâm thế ta sẽ rất đau lòng đó."

Phong Thời Uyển nộ khí bừng bừng khiến ánh sáng màu lam tỏa hẳn xung quanh kiếm, mỗi đường kiếm chém ra cũng mạnh tay hơn rất nhiều.

Từ nhỏ tới lớn, đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy bị xúc phạm như thế.

- "Một là ngươi đánh với ta một trận thật thống khoái, hai là ngươi cút khỏi đây."

- "Ta chọn cái thứ ba."

- "Đồ điên."

Phong Thời Uyển tức giận quát.

Tay cầm chặt kiếm lam hạ xuống, nàng quay phắt bước đi.

Lúc này, nàng vừa cảm thấy tức tối, vừa xấu hổ vô cùng.

Nàng cảm giác đánh không được, nói cũng chẳng xong, vậy hắn không cút thì nàng cút.

Dù sao ở đây cũng không có ai, nàng tự xấu hổ một mình cũng chẳng có gì to tác.

Vẻ mặt hay lời nói của nàng lúc này là trước nay chưa từng xuất hiện.

Thế nhưng Dương Diễn tức thì chạy theo chắn trước nàng, hắn cười nói:.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1.

Weibo Của Tôi Có Thể Đoán Số Mệnh

2.

Vô Vi Nhất Niệm

3.

Mùa Hè Mang Tên Em

4.

Ve Sầu Mùa Hạ

=====================================

- "Tức giận cũng đáng yêu vậy sao.

Nếu nàng cười nhất định là khuynh quốc khuynh thành."

- "Tên vô lại.

Hôm nay ta nhất định phải giết chết ngươi."

Phong Thời Uyển tức thì tung một chưởng ấn thẳng vào ngực hắn, đánh hắn lùi xa mấy bước.

Song, nàng giơ kiếm lao tới, chém theo một bộ pháp bài bản.

Hắn né ba đường thì vận cầu lửa linh lực đỏ tươi ôm lấy lưỡi kiếm, chặn đứng mũi kiếm ở trước mặt mình.

Hữu thủ nắm lấy bàn tay cầm trên cán kiếm của Phong Thời Uyển giữ chặt, tả thủ bắt lấy eo nàng kéo một đường tới gần hắn.

Vậy mà chớp mắt Phong Thời Uyển liền rơi vào thế yếu.

Song song với vẻ mặt mãn nguyện của Dương Diễn thì Phong Thời Uyển lại thoáng hoảng hồn.

Một tay cầm kiếm bị giữ chặt, nên một tay còn lại của nàng đẩy cánh tay trái của hắn đang đặt ở hông nàng ra nhưng không thành.

Phong Thời Uyển vừa lúng túng, mọi thứ quá nhanh khiến nàng chưa kịp hoàn hồn nên nhất thời không vận được linh lực.

Dương Diễn lại chớp thời cơ rất tốt, hắn giữ tay cầm kiếm của Phong Thời Uyển hạ xuống, tay kia vòng hẳn qua eo nhỏ ép Phong Thời Uyển sát lồng ngực hắn.

Hắn ghé đầu tới gần bên tai giai nhân, giọng trầm ổn khẽ lên tiếng:

"Bổn vương muốn bắt nàng về động phủ."

@Cố_Tiểu Hoa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.