Nguyệt Mãn Không Sơn Hoa Mãn Thiên

Quyển 1 - Chương 5: Trọng Trọng Lâu. Cảnh xuân tươi đẹp thiếu niên không hề lưu tâm (2)




edit & beta: Phong Tuyết

“Choang!”, song kiếm gặp nhau, tóe ra vô số tia lửa, chỉ thấy hai thân ảnh lướt qua nhau rồi rơi xuống về hai phía cách xa nhau.

Ánh mặt trời chói chang, trăm hoa khoe sắc xung quanh, ong bướm bay từng cặp, liễu nhẹ rủ, quả là một không gian tuyệt đẹp.

Huyền Sinh đứng dậy, gió nhẹ thổi qua, một màn mưa hoa trắng lả tả rơi xuống. Hắn ngẩng đầu lên, vừa lúc có mấy cánh hoa thấp thoáng rơi xuống. Hắn vuỗi mấy cánh hoa, thu kiếm cười nhạt: “Đa tạ!”.

“Ha ha… ha ha…”, người phía sau miễn cưỡng nặn ra nụ cười, cau mày nói: “Kiếm pháp của các hạ… thật nhanh!”.

Huyền Sinh khẽ cau mày: “Kiếm này rất sắc bén, không hề mong tổn thương tiền bối, xin tiền bối lượng thứ”, nói xong liền xoay người, kéo ống tay áo bước lên trói chặt đối phương: “Đắc tội”.

“Ngươi cho rằng… Không đả thương ta… ngươi có thể qua được hay sao?”, người nọ thở dốc, cười nói: “Ngây thơ như thế, làm sao có thể bảo vệ được mình trên giang hồ?”.

“Tại hạ không có chí lớn như vậy”, Huyền Sinh lạnh nhạt nói: “Tại hạ học kiếm pháp chỉ để hộ thân. Trừ phi có người tìm tới tận cửa, nếu không sẽ không tự tìm phiền toái…”, hắn vừa nói vừa nhìn sợi dây trói: “Được rồi, có khó chịu không?”.

Đối phương nhìn hắn chằm chằm, quay đầu lại liếc kiếm trên tay hắn, một hồi lâu mới thở hổn hển nói: “Ngươi là Bán Nguyệt Thành Nhị thiếu chủ, Huyền Sinh?”.

“…?”, Huyền Sinh nhíu chặt mày: “Chính là tại hạ”.

Bán Nguyệt Thành, một nơi vô cùng xa lạ.

Không có ai biết nó ở đâu, hoặc là làm sao để tới đó, nhưng trong truyền thuyết, một người nếu muốn tới, nhất định sẽ tìm được đường. Bởi vì nơi đó, là chốn giang hồ quy tụ.

Một khi qua được cửa thành, vào bên trong rồi sẽ không có ai ngăn cản.

Trước mắt hoa đào nở rộ, từ đó không có yêu hận ân oán, danh dự kiêu ngạo, chỉ có dương liễu núi xanh mây trắng, hoa đào khắp núi, bầu trời xanh lam, cho đến khi chết già yên giấc ngàn thu, không bao giờ… được bước ra thành khỏi một bước.

Cho nên, khi Huyền Sinh đi ra ngoài giang hồ, phải giấu diếm thân phận của mình, tránh cho kẻ thù của Bán Nguyệt Thành lân la tìm tới, tránh luôn một đống phiền toái.

Nhưng, trong tình huống bây giờ, tại sao tất cả mọi người đều dường như là đã biết hắn? Huyền Sinh không nhịn được nói: “Tiền bối làm sao biết được?”.

“Bán Nguyệt Thành vung kiếm, Diêm vương cũng sợ hãi suốt ngày đêm”, người nọ cười, cắn răng đứng dậy nói: “Đây là câu nói mấy năm trước giang hồ từng đồn đại, thiếu hiệp chẳng lẽ không biết tên của mình trong giang hồ đã nổi như sấm bên tai sao?”.

“Ta…”. Cái gì? Huyền Sinh sửng sốt, đang muốn trả lời, phía sau lại truyền đến tiếng cười sang sảng, nửa thoải mái, nửa giận dỗi.

“Ngươi còn biết tới tìm ta sao?”.

Quay đầu sang, chỉ thấy trong màn hoa mưa, một nam nhân mặc áo bào trắng, nở nụ cười rất tươi nhẹ nhàng bước đến.

Bốn phía là màu nắng rực rỡ, người đó vận áo trắng tinh khiết như mây, hoàn toàn làm lu mờ ánh sáng xung quanh.

Người phía sau vội vã quỳ xuống: “Qùy Diện bái kiến Lâu chủ!”.

Triệt Thủy kéo Huyền Sinh lại, đánh liên tiếp mấy chưởng vào lưng hắn, cười mắng: “Tiểu tử này, ngươi làm sao vậy? Hại ta lo lắng gần chết, giờ ngươi mới vác mặt tới tìm ta?”. Hắn nhìn trái nhìn phải, cuối cùng thở dài: “Được, được, khí sắc không tệ, hại ta lo lắng lâu như vậy, Bán Nguyệt Thành không hề lộ chút tin tức nào ra…”.

Huyền Sinh im lặng, trầm mặc nhìn người trước mặt.

Chuyện này là thế nào? Chẳng lẽ trong đại sảnh nơi này có treo bức họa của hắn nên ai cũng nhận ra hắn sao?

Hắn lễ phép rút khỏi bàn tay của Triệt Thủy, lui một bước về phía sau, kính cẩn ôm quyền nói: “Tại hạ Huyền Sinh, bái kiến Lâu chủ!”.

“Huyền… Huyền Sinh?”, Triệt Thủy kinh ngạc nhìn hắn, bàn tay dừng lại giữa không trung: “Ngươi… ngươi làm sao thế?”.

“Tại hạ có việc thỉnh cầu, mạo muội xông vào Trọng Trọng Lâu, kính xin Lâu chủ tha thứ”, Huyền Sinh nhíu mày nói, vừa nói vừa hơi lui về phía sau.

Triệt Thủy há hốc miệng ngẩn người tại chỗ, thấy đối phương ánh mắt bình tĩnh, lễ phép mà kính cẩn duy trì tư thế hành lễ, không khỏi kinh hãi: “Huyền Sinh! Ngươi đang nói cái gì thế? Ngươi không nhận ra ta sao? Ta là Triệt Thủy mà!”. Hắn tiến về phía trước một bước, nắm chặt lấy hai vai của Huyền Sinh: “Ngươi… ngươi ngươi… ngươi làm sao vậy? Ngươi đừng làm ta sợ! Ngươi…”.

“Lâu chủ hẳn là đã nhận lầm người”, Huyền Sinh lãnh đạm đáp: “Huyền mỗ có việc muốn nhờ, việc này không thể chậm trễ, hy vọng Lâu chủ có thể nói chuyện cùng”.

“Huyền Sinh…”, lẳng lặng nhìn hắn trong chốc lát, xác nhận hắn không hề nói đùa, Triệt Thủy vô cùng ngỡ ngàng: “Ngươi… ngươi không nhớ rõ ta sao?”.

Người trước mắt, vẫn bộ dạng lạnh lùng như cũ, ngay cả cách ôm quyền cũng giống hệt như trong trí nhớ, tư thế thẳng, thái độ chững chạc. Hắn vẫn mặc thanh sam, giống như loài trúc cao nhã, ánh mắt thâm thúy trầm tĩnh, không chút gợn sóng, cũng không chút tâm tình.

Rõ ràng là Huyền Sinh, nhưng lại không phải là hắn nữa.

Triệt Thủy đứng yên tại chỗ, không nói nên lời.

Hắn không phải chưa từng nghĩ tới bộ dạng của bọn họ sau khi gặp lại, nhưng là lúc đó hẳn là Huyền Sinh và Song Tịnh đã thành thân, đã có hài tử, sau đó ba người sẽ ngồi uống rượu ngon dưới ánh trăng, không say không về, đàm tiếu về quá khứ huy hoàng ngày xưa.

Nhưng… nhưng… hiện tại, chuyện gì đang xảy ra?

Huyền Sinh không phải là người thích nói dối.

Còn nữa, bộ dạng này của hắn, Song Tịnh gặp lại sẽ như thế nào?

Chỉ thấy ánh mắt Triệt Thủy chợt lóe, cắn răng rút kiếm đâm thẳng về phía Huyền Sinh.

Mọi người chạy theo phía sau Triệt Thủy chỉ cảm thấy có một trận cuồng phong ào tới, những cánh hoa chung quanh rối rít bay lượn, âm thanh leng keng thanh thúy vang lên, tới lúc ngẩng đầu nhìn lên, hai người đã giao thủ được mấy chiêu rồi.

Trọng Trọng Lâu Lâu chủ một kiếm hướng tới vai phải của Huyền Sinh mà đâm, đối phương hơi lùi một bước, trường kiếm thoáng cái đưa lên ngăn lại, kiếm của Triệt Thủy lại mềm mại như rắn, cổ tay vừa chuyển kiếm quang đã loang loáng, trong chốc lát hướng tới ngực của Huyền Sinh.

Huyền Sinh khẽ cau mày, thấy bên trái chợt lóe ánh sáng, nghiêng người, kiếm lướt qua xoẹt mất mấy sợi tóc của hắn. Hắn đưa tay phải ra, dùng kiếm đưa tới ngăn cổ tay cầm kiếm của Triệt Thủy. Đối phương nhíu mày, tay hơi nới lỏng một chút, Huyền Sinh cầm chặt cổ tay Triệt Thủy, tay còn lại đưa kiếm trắng đặt lên cổ hắn, mũi kiếm ép thẳng vào cổ họng.

Chung quanh mọi người đều trầm mặc, bởi vì động tác của hai người thực sự quá nhanh, bọn họ chỉ có thể thấy duy nhất tình huống Lâu chủ bị người kia đưa kiếm kề cổ.

Bạch Vân nhếch mép, một tay để sẵn ở thân kiếm, chuẩn bị tùy thời cơ mà ứng chiến.

“Lại có thể khiến cho ta sử dụng cả song kiếm, các hạ thật không đơn giản!”, Huyền Sinh lạnh lùng nói.

Sắc mặt Triệt Thủy dần dần trắng bệch lại, không phải bởi tức giận hay nhục nhã mà trong lòng trào lên một mỗi bi thương không cách nào diễn tả được. Hắn bật cười buồn bã, một hồi lâu sau mới nói:

“Năm xưa lúc chúng ta gặp nhau, ở tình huống này, ngươi cũng nói y hệt như vậy”.

“…”. Ánh mắt Huyền Sinh căng thẳng, thiếu chút nữa buông bạch kiếm, tay hắn chậm rãi đưa xuống, chân mày càng lúc càng nhíu chặt, lắc đầu nói: “Lâu chủ, các ngươi đều nhận lầm người rồi”.

“Huyền Sinh, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với ngươi? Mất ký ức sao? Chuyện xảy ra lúc nào? Là do trận chiến năm ấy sao?”, Triệt Thủy buông vũ khí trong tay, khuôn mặt mang theo ưu thương, nhìn hắn nói.

“Ta chưa từng rời khỏi Bán Nguyệt Thành”. Đối phương lắc đầu đáp: “Không biết các ngươi đang nói gì nữa, năm đó, có thể là đã có người giả mạo ta xuất hiện trên giang hồ”.

“Người kia chẳng lẽ lại giống ngươi như đúc sao? Cùng một tình huống lại có thể nói ra một lời giống hệt nhau sao?”, Triệt Thủy nắm chặt tay phủ nhận: “Ánh mắt, cử động, ngữ khí cũng có thể giống ngươi? Cho dù là kẻ bắt chước lợi hại thế nào, cũng không thể làm được như vậy. Huống chi…”, hắn nhìn thẳng vào Huyền Sinh: “Ngươi không cảm thấy trí nhớ của mình không đầy đủ sao?”.

“Ta chưa từng có cảm giác như thế…”, Huyền Sinh lạnh nhạt quyết đoán trả lời, lùi về phía sau một bước, ôm quyền nói: “Tại hạ thật sự có việc gấp cầu xin Lâu chủ tương trợ…”.

“Lâu chủ!”, bỗng nhiên từ phía sau truyền tới thanh âm vội vàng gấp gáp, hai người quay đầu lại, thấy Cẩm Quan đang cấp tốc chạy tới.

“Chuyện gì?”, Triệt Thủy không kiên nhẫn hỏi.

“Lâu… Lâu chủ… Có người cầu kiến”, Cẩm Quan nuốt nước miếng, có chút khẩn trương.

“Trọng Trọng Lâu khi có người vào sẽ đóng cửa mười ngày, Cẩm Quan… ta nghĩ ngươi biết điều này”. Ánh mắt Triệt Thủy chợt lóe, nhíu mày nhìn nàng nói.

Cẩm Quan bị hắn nhìn như vậy, có chút kinh hãi, lập tức quỳ rạp xuống đất cắn răng nói: “Thuộc hạ biết tội, nhưng… Người tới là Môn chủ Thất Thạch Môn”.

“Cái gì?!”.

Trọng Trọng Lâu Lâu chủ không khỏi sợ hãi, luống cuống giống hệt như một hài tử, cuống quýt không biết nên làm sao: “Nàng làm sao có thể rời núi?… Người đâu! Lập tức chuẩn bị kiệu, xuống nghênh đón Thất Thạch Môn Môn chủ. Cẩm Quan, phân phó người trong phòng bếp chuẩn bị đợi lệnh, sửa sang lại phòng hảo hạng nhất, lập tức mang trà ngon lên…”, hắn gấp gáp đưa mắt nhìn quanh, không tự chủ được kéo tay áo Huyền Sinh hỏi:

“A Huyền, chuyện ngươi đến đây, Song Tịnh không biết sao? Ngươi hẳn là không nên để cho nàng thấy bộ dạng này của ngươi phải không?”.

Huyền Sinh sửng sốt, bỗng nhiên nhớ tới bộ dạng Song Tịnh khóc tới đứt ruột đứt gan trong ngực hắn, bất giác có chút không tự nhiên, khụ một tiếng nói: “Chính là Thất Thạch Môn Môn chủ yêu cầu tại hạ tới đây”.

Triệt Thủy nghe vậy, cảm giác như có tiếng sấm đánh ầm ầm bên tai, bỗng nhiên cảm thấy khóc không ra nước mắt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.