Nguyệt Mãn Không Sơn Hoa Mãn Thiên

Quyển 1 - Chương 44: Chân trời xa – Chỉ có Vu Sơn không phải mây (1)




* Vu Sơn: Núi Vu Sơn, tỉnh Hồ Bắc Trung Quốc, gắn liền với điển tích Giấc Vu Sơn khi vua Cao Đường đến đây du ngoạn đã nằm mộng gặp tiên.

Sắc xanh đầy sức sống bao trùm trên những tán cây quanh khuê các.

Trong đình viện Ân phủ hết sức náo nhiệt, từ sau khi Thiểu Hoa khôi phục, ngày ngày, lầu các của thiên kim Ân gia đều có thể nghe thấy những âm thanh ầm ĩ đến mức gà bay chó sủa.

Thiểu Hoa vốn tính tình hoạt bát, cầm kỳ thi họa đều không tinh thông, thêu thùa nữ công càng khỏi phải nói. Nàng có thể ngồi yên hơn nửa giờ uống cạn chén trà, Ân phu nhân sẽ thắp hương bái phật cảm tạ trời đất. Hơn nữa, nàng từ nhỏ đã được phụ mẫu cưng chiều, các huynh trưởng hết mực nhường nhịn, nên càng ngày càng bướng bỉnh tinh ranh. Những năm gần đây, không biết bao nhiêu tiên sinh giảng bài đã tức giận đến mức phải bỏ đi. Phu phụ Ân gia thấy nàng bản tính khó dời, nghĩ rằng nữ nhi giang hồ cũng chẳng cần chú ý nhiều đến những lễ nghi trói buộc như vậy. Hơn nữa, thấy nàng chẳng qua chỉ là đứa trẻ đùa nghịch hơi quá, chứ chẳng có gì tà niệm hay ác độc trong lòng, nên cũng để tùy nàng.

Mấy ngày nay, Thiểu Hoa như thể muốn bù lại lúc bệnh nằm trên giường mà điên cuồng hoang phí thời gian. Sáng sớm mở mắt ra, nàng không đem hạ nhân tùy tùng đi khắp lâu các thì cũng tự mình chơi tới mệt mỏi rã rời mới chịu ngoan ngoãn lên giường ngủ, tính xem ngày mai có tròvui gì mới muốn làm.

Phu phụ Ân gia thấy nàng đại bệnh qua khỏi, tự nhiên vui mừng đến mức mọi điều đều chiều theo nàng. Hơn nữa, trong nhà đang có khách quý nên bọn họ cũng bất chấp hạ nhân bận rộn đến mức oán giận, miễn sao hòn ngọc quý trên tay nhà mình vui vẻ là được.

Mấy ngày nay phải tiếp đãi người của Ngưng Sương môn chuẩn bị rời đi, tránh không khỏi đàn sáo yến tiệc thâu đêm; Mộ Dung Cận nói cứu người là thiên chức của thầy thuốc, nhưng nhận lễ vật thì trái lại, một chút cũng không nương tay. Thấy con hồ ly kia tươi cười xán lạn như mặt trời mà da đầu Huyền Sinh tê rần.

Mọi người của Ngưng Sương môn náo loạn mười ngày nửa tháng, rốt cuộc cũng thấy không thể trì hoãn ngày khởi hành được nữa. Cảm tạ nhiệt tình của Ân phủ hết lần này đến lần khác mời ở lại, Mộ Dung Cận cuối cùng cũng bước lên thuyền, cái mà thiếu chút nữa là chìm vì lễ vật quá nhiều, mặt mỉm cười, ôm quyền chào từ biệt. Toàn thân bạch y phiêu diêu như mây, đạp gió lướt sóng xa dần ở phía tây dòng sông, khiến cho hương thôn thiếu nữ ở trên bờ đến đây từ biệt mà cõi lòng tan nát từng mảnh, kêu khóc không ngừng.

Mộ Dung Cận đã đi, Ân phủ và Ninh Phong phu nhân liền tiến hành chuẩn bị hỉ sự hai nhà.

Tuy rằng Bán Nguyệt thành ẩn cư không bàn đến chuyện thiên hạ, nhưng chuyện Diệp Song Tịnh, Đỗ Triệt Thủy còn có Huyền Sinh tái xuất giang hồ, lại bị Phi Ưng bảo ngấm ngầm ám sát, rồi môn chủ Thất Thạch môn nổi giận khiển trách Hãn phu nhân đồng thời chặt ba ngón tay của đối phương, việc này đã sớm khiến dư luận xôn xao bên ngoài, không muốn biết cũng khó. Ninh Phong phu nhân và phu phụ Ân gia đều cảm thấy nên mau chóng quyết định hôn sự. Lại thêm Thiểu Hoa đại bệnh mới khỏi, nếu hiện tại thành thân thì càng là vui mừng gấp bội, xua đi vận hạn gần đây cũng là điều tốt.

Vì vậy, hỉ nương* tỉ mỉ thêu tranh uyên ương, rượu ngon ủ ngàn năm khiến người muốn say, nha hoan tươi cười xinh đẹp, nhìn về phía tân nương chờ xuất giá trên lâu các kia, nữ nhân trên lầu kia thướt tha, sáng ngời bên chấn song cửa sổ. Mỹ nhân vận đồ hồng phấn, vươn bàn tay trắng mảnh khảnh ra, khuôn mặt yêu kiều như trái hồ đào, đôi mắt như say, đang đem những bông hoa nghìn hồng vạn tím thả xuống trong đình viện.

*Hỉ nương: là người săn sóc cô dâu trong lễ cưới ngày xưa.

Chớp mắt đã là cuối hạ đầu thu, ánh nắng hoàng hôn che phủ bầu trời. Trên mặt nước trong suốt đã có thể thấy bóng sao Ngưu Lang xa xăm đối mặt với sao Chức Nữ bởi dòng sông ngân hà sáng trong vằng vặc.

Một ngày giữa thu gió thuận mây ấm, ánh mặt trời như thác nước chan chứa chiếu xuống hương thôn trong khe núi, được thảo nguyên cùng dòng sông uốn lượn bao quanh. Để ý một chút liền có thể nghe được tiếng nhạc hoan hỉ thanh thúy vang vọng chung quanh, đúng là tiếng khua chiêng gõ trống, tiếng pháo dây đua nhau nổ vang.

Ân phủ là đệ nhất thế gia vọng tộc trong thôn, hôn sự của tiểu nữ dĩ nhiên toàn thôn cùng hân hoan.

Bảo mã điêu xa đầy đường, từng bàn tiệc rượu được đặt từ đại sảnh tới cửa lớn. Người đến chúc mừng liên tục không ngớt, nha hoàn sai vặt vội vàng tiếp đón khách mời, trẻ con chạy khắp nơi đùa ầm ĩ, còn có những người quen cùng nhau hàn huyên mời rượu, lễ vật bày đầy lễ đường, hương rượu khắp chốn người say khắp nơi, đúng thật là vô cùng náo nhiệt.

Mà trong đình viện gần phòng của Thiểu Hoa, cũng náo nhiệt tương tự, Huyền Sinh đứng trước cửa sổ phòng mình nhìn vị hôn thê đang chạy nhảy náo loạn xung quanh. Người đó hôm nay sẽ trở thành người cùng hắn sống trọn đời.

Toàn bộ hạ nhân trong phòng đều tập trung lại nơi mà tân nương mặc giá y* mới được phân nửa, tóc chải được phân nửa đang chạy loạn. Nhưng tốc độ của bọn họ sao bì kịp với Thiểu Hoa từ nhỏ đã tập võ? Chỉ thấy nha hoàn lão bà người cầm khăn trùm, người tay đầy chân châu, người bưng đôi hài nhẹ nhàng tinh sảo, tất cả đều mặt mày hốt hoảngvừa chạy phía sau nàng, vừa hô: “Tiểu thư! Quay lại đi! Tiểu thư!”.

*Giá y: y phục mặc lúc cô dâu xuất giá.

Thiểu Hoa cười rộ, giá y rộng thùng thình màu đỏ thẫm phất phơ trong gió như đóa hồng đang nở rộ, hai tay vung về phía trước, da thịt trắng ngần như hoa sen vạch nước mà bung ra, trong suốt và lóng lánh. Mái tóc dài mới chải được phân nửa, buông xuống một nửa, vừa như lười biếng lại vừa như tùy tiện. Nàng bước cao bước thấp chạy từ phòng lên cây cầu nhỏ, lại từ cây cầu nhỏ chạy qua hòn non bộ, cuối cùng vút về phía cành cây, giá y màu đỏ xòe tung rồi rơi xuống, như một bó hoa tan biến cuối xuân.

Nàng nhảy lên ngọn cây, duỗi hai tay, cuối cùng cũng chộp được thứ mà nàng muốn.

Hai tay đang gộp lại chậm rãi mở ra, là một con chim non màu vàng nhạt bé xíu, vì hoảng sợ mà cố gắng vỗ cánh, không biết làm sao để kêu lên. Thiểu Hoa khẽ cười một tiếng, ngồi trên cành cây thả chân xuống, chẳng quan tâm đến hỉ y sang quý đẹp đẽ kia trên cây sẽ bị bẩn, vương víu lá cây, bùn đất và bụi bặm. Đầu tiên nàng chậm rãi vuốt ve con chim nhỏ cho nó bình tĩnh lại, sau đó chậm rãi cẩn thận dùng ngón tay từng tí một mà tháo ra một chuỗi dây xích bạc tinh tế buộc trên chân nó, khẽ nói với chú chim: “Này, giải thoát cho người, ngươi cứ nóng ruột bay ra ngoài mãi, dây xích trên chân còn chưa cởi này, sau này trưởng thành, chân bị tàn phế thì sao?”. Nhìn dây xích bạc kia được tháo ra, chân mày nàng cũng giãn ra vui mừng, cười tủm tỉm tung nó lên bầu trời: “Bay đi, sau này đừng để nhị ca bắt để lấy lòng ta nữa! Hãy bay đi thật xa nhé!”. Nàng đứng trên cây cất tiếng với nó, còn vẫy tay nói tạm biệt.

Nha hoàn cùng lão bà dưới tàng cây bị dọa không nhẹ, nhìn thấy dáng vẻ nàng như sắp từ trên cây rơi xuống, kinh hoàng kêu to: “Tiểu thư! Mau xuống đây đi! Còn phải mặc y phục chải tóc mà! Tiểu thư!”.

“Ôi gấp cái gì?!”. Thiểu Hoa bị bọn họ gào đến không chịu được nữa, nàng dùng sức giậm chân một cái, lá hoa trên cây liền ào ào rơi xuống, toàn thân đáp xuống dưới tàng cây: “Không phải vẫn còn sớm à! Tân nương tử ta đây sau cùng mới được lên sân khấu! Cùng lắm để bọn họ chờ một chút thì có làm sao!”.

Huyền Sinh thấy Thiểu Hoa hai tay chống nạnh, lời nói khí khái hùng hồn, hai hàng lông mày nhướn cao lại chu cái miệng thì bất giác buồn cười, khóe miệng không tự chủ được cong lên.

Mấy ngày nay cũng chưa thấy nàng vui vẻ thế này.

Từ sau khi đại bệnh qua khỏi, nữ tử từ nhỏ đã ưa thích đi theo sau hắn, lại hay nhảy lên phía trước kéo vạt áo đòi kẹo, đòi đồ chơi, đòi mọi thứ thú vị thoắt cái lại cùng hắn tương kính như tân. Bộ dáng Thiểu Hoa từ trước đến nay gặp hắn không biết lớn nhỏ, không chút thục nữ, từ giờ lại lễ nghĩa chu toàn, kính cẩn lễ độ, khiến hắn cảm thấy thực ngoài ý muốn.

Phải chăng cái này gọi nữ tử thay đổi trước khi xuất giá?

Huyền Sinh cực kỳ không hiểu nữ nhân, nhưng nếu là Diệp Song Tịnh, Huyền Sinh gần như thấy được nàng sẽ mỉm cười vô lại, cong đôi mắt lên, nói cái gì đại loại như thành hôn phiền phức quá, hay chúng ta trực tiếp động phòng đi Huyền Sinh? Có được không?

Nghĩ đến là cười, nhưng tâm cũng chìm xuống không thấy đáy.

Người này không phải người khác.

Lưu lại một tiếng thở dài, Huyền Sinh xoay người trở về phòng, không biết Thiểu Hoa đang quay đầu thoáng nhìn về phía hắn. Liền sau đó, đôi mắt cụp xuống.

Đi vào phòng mình, vì để che giấu thân phận là người của Bán Nguyệt thành, phu phụ Ân gia nói với bên ngoài rằng gia đình Huyền Sinh là thương gia đến từ kinh thành, đường xá xa xôi, không có cách nào nghênh đón tân nương. Hơn nữa, tân lang lo lắng cho tình trạng sức khỏe của thê tử chưa xuất giá, đoàn rước dâu này, chỉ làm cho có lệ, đôi tân lang tân nương này khi đại lễ yến tiệc kết thúc liền lên thuyền về nhà. Hành động này một truyền mười mười truyền trăm, cô nương toàn thôn nghe vậy đều vô cùng ước ao, đều nói thiên kim Ân phủ thật biết đầu thai, đâu như các nàng cả ngày phải xuống ruộng lao động, còn có một cô gia(*) tuấn mỹ như thế chăm sóc, những tam cô lục bà(*)trong thôn không có việc gì sẽ tới Ân phủ đi đi lại lại nói chuyện phiếm. Nghe những lời ước ao kia Ân phu nhân rất đắc ý, nhưng ngược lại, hai người sắp thành hôn thì tâm tình lại tuyệt nhiên không giống vậy.

(*)Cô gia: là từ dùng để bố mẹ vợ gọi con rể; Tam cô lục bà(ba cô sáu bà):ở đây chỉ những người phụ nữ hay ngồi lê buôn chuyện .

Thiểu Hoa không để ý đến, vẫn như cũ làm theo ý mình.

Mà Huyền Sinh, cho tới ngày thành hôn hắn vẫn luôn trầm mặc. Lúc này hắn đã đổi lại thành y phục tân lang, ngồi im trong phòng, toàn thân hồng y đại hỉ xuyên qua ánh mắt hắn, tiếng động nháo loạn ầm ĩ bên ngoài đều cách hắn cực xa, dường như cánh cửa lớn trạm trổ kia đã cách ly hắn với mọi thứ trên đời.

Ninh Phong phu nhân bước vào cửa, thấy được bóng dáng cô đơn tịch mịch đang ngồi thẳng tắp trước bàn, không biết nên nói gì.

“Huyền Sinh! Khách đều đã đến đông đủ rồi, con cũng nên ra ngoài chào hỏi đi”. Bà ôn nhu nói, một tay đặt trên vai nhi tử chợt cảm thấy toàn thân hắn cứng nhắc, mặt bà biến sắc, lùi một bước lo âu nhìn hắn hỏi: “Làm sao vậy?”.

“Mẫu thân…”. Huyền Sinh ngước mắt lên, con ngươi vốn tĩnh lặng nay hơi gợn sóng: “Con muốn biết rõ một chuyện”.

“Chuyện gì?”. Ninh Phong phu nhân vừa giúp hắn chỉnh lại y bào vừa nhàn nhạt nói: “Từ nhỏ con đã thích hỏi đông hỏi tây, bây giờ đã trở thành người sắp lập gia thất, mà vẫn còn nghiên cứu tìm tòi không ngừng vậy”.

Nhưng Huyền Sinh cũng chẳng để ý tới những lời này, chỉ bình tĩnh nghiêm túc nhìn bà, không bỏ qua bất kì biểu tình nào trên khuôn mặt đó: “Bất bại nữ hiệp Thiên Phù Bình, đang ở nơi nào?”.

Trong lòng Ninh Phong phu nhân chấn động, vốn định cài hoa cưới đỏ thắm lên giúp hắn, nay lại rơi trên đất. Thoáng chốc bà đã lấy lại bình tĩnh, nét mặt tươi cười uyển chuyển che giấu bất an trong lòng: “Khi không sao con lại hỏi đến việc này? Bất bại nữ hiệp nhiều năm trước hành tung bất định, trên giang hồ thậm chí có người nói bà đã sớm đi dị quốc từ lâu”.

“Vậy sao?”. Huyền Sinh hạ đôi mắt xuống. Hắn không quên lúc mẫu thân nghe đến tên đó liền hoảng hốt kinh ngạc.

Ninh Phong phu nhân thở dài: “Mẫu thân biết lần này con ra ngoài, gặp nhiều chuyện không thể tưởng tượng, thế nhưng…”.

“Song Tịnh nói, con bị mất trí nhớ”. Huyền Sinh cắt ngang lời nàng: “Môn chủ của Thất Thạch môn… Diệp Song Tịnh. Còn có… chủ nhân của Trọng Trọng lâu Đỗ Triệt Thủy, đường chủ Lâm Mai Hoa của Thiên Hạ quán, Hoa Vô Song của Kiếm Nhu sơn trang…”. Nói đến đây bất giác sững sờ, tựa hồ giọng nói từng gọi tên hắn trong bi thương tuyệt vọng lại quanh quẩn bên tai hắn, hắn nhìn màu đỏ chói mắt trên người mình, chợt không biết tâm trí bản thân đang ở nơi nào.

“Dường như… Toàn thiên hạ đều biết con mất trí nhớ. Kí ức của con thiếu đi phần nào đó, nhưng cớ sao con lại không biết?”

Sắc mặt hắn mệt mỏi, tựa như sau nhiều ngày lãnh đạm ở Ân phủ, hắn đã hạ quyết tâm vũng vẫy không nể tình ai nữa, lễ nghĩa khi đối mặt với Ân phủ tất cả cũng đều văng tung tóe. Quyết tâm lột bỏ mặt lạ trên mình, bộ mặt làm hắn giống một người mù mờ mất phương hướng, một người mà không có cách nào quẳng đi trách nhiệm đạo đức, chỉ có thể làm “Điều cần làm” mà không thể tuân theo ý muốn bản thân làm “Điều muốn làm” của nam tử.

“Con mất trí nhớ, có đúng không?”.Hắn thản nhiên nhưng chăm chú nhìn Ninh Phong phu nhân: “Mẫu thân, xin người nói cho con biết”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.