Nguyệt Lại Vân Sơ

Chương 13




Sao Bắc Đẩu chuyển dời, hè đi đông tới. Thời gian thấm thoát, lại một mùa xuân đến.

Đây là thời điểm phong cảnh đẹp nhất ở Dịch Thuỷ đình, hồ trên núi cởi đi lớp băng giá mùa đông. Tiếng róc rách của nước băng tan, cùng với tiếng giọt nước thánh thót chảy xuống từ những viên ngói, hòa thành giai điệu, ngân nga khắp núi rừng.

Nhưng lúc này, các đệ tử Dịch Thuỷ không hề nhàn rỗi để thưởng thức phong cảnh. Từ sau khi pháp trận trên núi Mặc Lưu bị phá bỏ, phủ Cức Thiên ngày càng hoạt động mạnh hơn. Yêu ma nổi lên tràn lan, gây họa nhiễu loạn dân chúng. Cửu Nhạc tiên minh thân là phái chính đạo đứng đầu, đương nhiên phải dốc toàn lực để đối kháng, còn Dịch Thuỷ đình thì lại càng bận rộn hơn. Trong sáu năm, đã trải qua hàng trăm trận chiến. Tuy thể xác và tinh thần của các đệ tử đều cảm thấy mệt mỏi, nhưng lại không có người nào dám trễ nải, lười biếng.

Mấy ngày trước, lại có một thị trấn bị yêu ma gây họa. Hơn mười đứa trẻ mới sinh đã bị yêu vật bắt đi, không rõ tung tích. Khi Dịch Thuỷ đình biết được tin tức đó, lập tức phái đệ tử đến trừ yêu.

Sau khi điều tra, đã bắt yêu quái hiện nguyên hình, khiến nó hoảng sợ trốn chạy. Các đệ tử vì muốn tra ra tung tích của những đứa trẻ, nên không giết nó, chỉ đuổi sát theo nó. Cũng không ngờ, con yêu quái kia lại trốn vào Cốc Hủ Tức.

Cốc Hủ Tức chính là địa bàn của phủ Cức Thiên, trong cốc âm khí che phủ quanh năm, u ám tà ma. Phủ Cức Thiên vì muốn đối phó với Cửu Nhạc, nên đã bố trí hàng loạt “Ma chướng” . Ma chướng là vật được sinh ra từ ma lực cường đại, có thể chống lại sức mạnh của tiên pháp. Đương nhiên trong cốc Hủ Tức cũng tràn ngập ma chướng, bởi vậy nên một khi đệ tử Cửu Nhạc bước vào, sinh tử sẽ khó liệu. Cho nên, Dịch Thuỷ đình tuy có tâm trừ ma, nhưng cũng biết rằng, nếu họ xâm nhập vào Hủ Tức cốc, thì đồng nghĩa với việc chính thức khai chiến với phủ Cức Thiên. Manh động lúc này, chỉ sợ sẽ dẫn đến tình thế bất lợi.

Suy xét như vậy, tuy các đệ tử đều cảm thấy không cam lòng nhưng vẫn dừng lại trước cửa cốc. Lúc này, có người chầm chậm đi lên, đứng trước mọi người.

Các đệ tử nhìn hắn, đều tỏ thái độ cung kính. Có người tiến lên, mở miệng hỏi: “Lâm Xuyên sư huynh, hiện tại chúng ta nên làm gì bây giờ?”

Tay Lâm Xuyên cầm kiếm, nhìn về phía cốc tối tăm kia, trầm mặc suy nghĩ. Các đệ tử thấy hắn như thế, đều không dám nhiều lời.

Năm tháng trôi qua, đã mài thành phong thái lạnh lùng sắc nhọn cho hắn, ngày xưa dịu dàng ôn hòa là thế mà giờ lạnh lẽo như hàn băng, suy nghĩ thì lạnh lùng thấu xương. Một lát sau, hắn mở miệng, dùng thanh âm vô cùng lãnh đạm nói: “Ta sẽ vào cốc.”

Lời vừa nói ra, một số đệ tử liền lên tiếng khuyên can, trong đó có Trường Cần quen thân với hắn nhất, tiến lên nói: “Sư huynh, trong cốc đầy rẫy ma chướng, không nên mạo hiểm!”

“Nếu không mạo hiểm, những đứa trẻ đó chắc chắn sẽ chết.” Lâm Xuyên nói, “Yên tâm, với tu vi của ta sẽ không có việc gì đâu.”

“Không thể nói vậy! Nơi đây là địa giới của phủ Cức Thiên, ngoài ma chướng ra, chỉ sợ còn có nguy hiểm khác. Ta biết sư huynh sốt ruột muốn cứu người, nhưng mà…” Trường Cần ngập ngừng một chút, “Không bằng trở về bẩm báo với Thương Hàn sư bá, rồi hãy quyết định.”

Lâm Xuyên lại thờ ơ, chỉ nói: “Nếu xảy ra bất trắc, ta thì sẽ nói rõ với Thương Hàn sư bá.”

Hắn nói xong, không nhiều lời nữa, phi thân vào cốc.

“Lâm Xuyên sư huynh!” Trường Cần hô lên một tiếng, nhưng bóng dáng Lâm Xuyên đã biến mất sau tầng âm khí dày đặc trong cốc, sao còn có thể nghe thấy được nữa. Hắn nhíu mày thở dài, trong lòng cảm thấy vô cùng khổ sở.

Từ sáu năm trước, sau chuyện của Phương Thanh, người sư huynh dịu dàng hiền hoà của hắn đã hoàn toàn thay đổi. Đầu tiên là bế quan khổ luyện, chỉ trong một thời gian ngắn, đã luyện đến tầng thứ mười hai của thuật Ngưng Kính. Rồi sau đó, phàm là chiến sự liên quan đến phủ Cức Thiên, thì tất có thân ảnh của hắn. Cái loại phương thức chiến đấu liều lĩnh không ngại gì này, được xem như là để báo thù, nhưng Trường Cần lại cảm thấy rằng, so với báo thù thì cách làm này càng giống với sự tuyệt vọng hơn. Nếu không có người ngăn cản, thì hắn sẽ đi một mạch về phía trước, chẳng sợ gì hết cho dù bản thân có bị hủy diệt…

Trường Cần càng nghĩ càng thấy phiền muộn khôn xiết. Mặc dù hắn rất muốn đuổi theo Lâm Xuyên, nhưng đành chịu vì đạo hạnh không đủ, chỉ sợ chẳng những không khuyên được người, mà ngược lại còn làm vướng chân hắn. Bởi vậy giờ chỉ còn cách đi tìm Thương Hàn. Lại nói tiếp, cũng là sau khi Phương Thanh mất, Thương Hàn quay về Dịch Thuỷ, nhận chức vị Đàn Chủ. Vốn các đệ tử đều rất có thành kiến với hắn, nhưng đạo hạnh của hắn tinh thâm, chỉ huy các trận chiến từ lớn đến nhỏ thì đều giành thắng lợi, nên dần dần có danh tiếng. Lần trừ yêu này, cũng là do Thương Hàn chỉ huy, chắc giờ phút này hắn vẫn còn ở trong thị trấn để trấn an dân chúng.

Trường Cần suy nghĩ kỹ càng xong, dặn vài đệ tử canh giữ ở ngoài cốc, rồi vội vàng dẫn những người còn lại trở về.

Lại nói trong cốc Hủ Tức, tràn ngập hơi mù, tối đen như đêm. Ma khí hỗn độn, che giấu manh mối, làm lẫn lộn mọi cảm giác.

Lâm Xuyên đứng yên một chỗ, quan sát xung quanh. Bảo kiếm Tinh Lưu phát sáng chói lọi, chiếu sáng từng tầng nham thạch cao ngất trong cốc. Trên đá quấn đầy dây leo, nhìn giống như những cánh tay xù xì. Nhưng nếu quan sát thật kỹ, sẽ thấy những dây leo này giống như vật sống, nó đang chậm chạp di chuyển. Dưới chân, âm khí dày đặc, đặc quánh như nước bẩn tích tụ. Mỗi một bước đi, liền khuấy lên vẩn đục vừa nặng vừa dày, tràn ngập mùi yêu dị. Yêu ma thì gầm rống như xa như gần, cứ quanh quẩn giống như đang khiêu khích.

Lâm Xuyên nhíu nhíu mày, mở bàn tay ra, gọi: “Uyên Rừng!”

Hắn vừa dứt lời, ánh sáng chói lóa hội tụ, đông cứng thành bảo kính trong lòng bàn tay. Hắn nâng chiếc gương lên, lại niệm khẩu quyết: “Minh quang thấu chiếu, kính giới khai giải!” Bảo kính lập tức tuân lệnh, tỏa ra ánh sáng rực rỡ lay động như nước gợn sóng lăn tăn, chỉ chớp mắt đã xua tan đi âm khí quanh thân, mở ra một con đường thông thoáng.

Một tay Lâm Xuyên nâng gương, một tay cầm kiếm, theo tiếng gào của yêu ma, bước nhanh về phía trước.

Đột nhiên, những dây leo xung quanh khẽ động đậy, trườn như rắn về phía hắn. Hắn chỉ nhìn thoáng qua, sắc mặt vẫn bình tĩnh như trước. Không cần phải ra lệnh, bảo kính trên tay hắn đã phát hiện ra nguy hiểm, minh quang lóe lên, nháy mắt đã thiêu đám dây leo thành tro bụi.

Hắn lạnh lùng mở miệng, nói: “Không sợ chết, cứ việc tới gần.”

Vừa dứt lời, đám dây leo nhanh chóng rụt trở về, trong nháy mắt liền lẩn trốn không còn một mảnh.

Lâm Xuyên hơi tỏ ra sắc thái khinh miệt, tiếp tục đi về phía trước. Dọc theo đường đi, đám yêu dị trong cốc đều sợ hãi ánh sáng của bảo kính mà tránh lủi ra xa. Đường đi thuận lợi như vậy, khiến cho hắn càng cảnh giác hơn. Lúc này, cách phía trước không xa truyền đến tiếng khóc mơ hồ, thê lương bất lực.

Hắn tiến lên, thì thấy một đứa bé gái đang bị đám dây leo vây bên trong. Đứa trẻ này chỉ khoảng năm sáu tuổi, xiêm y rách nát, cả người dơ bẩn, nhìn vô cùng thê thảm. Bên cạnh cô bé là vô số thi thể của trẻ con, đã hơi bốc mùi hôi thối. Một đứa trẻ ở trong tình cảnh như vậy, làm sao có thể không sợ hãi. Cô bé khóc đến nỗi cổ họng khàn khàn, đương nhiên vô cùng tuyệt vọng. Nhưng khi hắn tới gần, mang đến nguồn ánh sáng ấm áp, mang đến một chút an ủi cho cô bé. Cô bé mở to đôi mắt vô tội, nức nở vươn tay về phía hắn, tìm kiếm sự cứu giúp.

Lâm Xuyên đứng nguyên một chỗ, nhìn xuống cô bé kia, vẻ mặt lại càng lạnh lùng hơn. Hắn không nói hai lời, lập tức vung kiếm chém xuống.

Con bé cả kinh, nhưng vẫn kịp nhanh chóng giật lùi lại, nhảy ra khỏi đám dây leo đang vây quanh, rồi đứng trên một tảng đá. Con bé hơi khom mình, nằm rạp trên mặt đất, đôi mắt vô tội thoáng chốc đã trở nên oán độc.

“Không ngờ vẫn bị ngươi nhìn thấu …” Con bé mở miệng, thanh âm âm trầm lạnh lẽo.

Lâm Xuyên nói: “Ngươi dùng loại phương pháp này để qua mắt thôn dân, đánh cắp trẻ sơ sinh ư…”

Thì ra, con bé này, chính là yêu quái đang bị mọi người truy kích lúc nãy. Con yêu quái này cũng có vài phần đạo hạnh, đã tu được phương pháp biến hóa, có thể biến đổi dung mạo, thay đổi hình dạng, đi mê hoặc lòng người.

Khuôn mặt con bé chậm rãi vặn vẹo, lộ ra răng nanh trắng nhởn dày đặc, “Bắt vài đứa trẻ sơ sinh cũng chẳng phải chuyện gì to tát, vậy mà các ngươi cứ truy đuổi không bỏ như vậy… Hừ hừ, nhưng mà ngươi đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng rồi, Cốc Hủ Tức này không phải là nơi mà ngươi có thể tùy tiện đi vào. Hôm nay ngươi nhất định phải chết ở nơi này, nhìn da của ngươi khá được, rất thích hợp để ta dùng, lúc đầu ta còn nghĩ sẽ cẩn thận chút, nhưng xem ra bây giờ không thể thực hiện được rồi …”

Lâm Xuyên cũng chẳng phí lời cùng con bé, vung kiếm liền tung ra tuyệt kỹ: “Hải Nạp!”

Con yêu quái kia thấy chiêu thức quá hung mãnh, cuống quít trốn tránh. Nhưng thế tấn công của chiêu Hải Nạp vô cùng quảng đại. Mặc dù nó nhanh nhẹn né, nhưng vẫn bị chặt đứt một chân. Nó liên tục kêu thảm thiết, tạm thời trốn bên trong đám dây leo.

“Không thể nào… Trong ma chướng thế này, ngươi làm sao có thể thi triển loại chiêu thức này…” Yêu quái run giọng, nói.

“Tâm pháp của Dịch Thuỷ, Ngưng Kính hóa thần. Loại ma chướng hèn hạ này mà cũng nghĩ có thể chống lại được bảo kính Uyên Rừng của ta sao?” Lâm Xuyên mở miệng, trong thanh âm lộ rõ vẻ ngạo nghễ.

Hắn nói đến đó, lại vung kiếm chém xuống, vẫn thi triển chiêu Hải Nạp như nãy. Trong chớp mắt, nham thạch nứt toác vỡ vụn, dây leo thì bị bẻ gãy lìa. Mặc dù con yêu quái kia cố trốn chạy, nhưng vẫn bị luồng sức mạnh ấy đả thương, thương thế càng nặng hơn lúc trước. Nó đau đớn kêu gào, mang theo thương tích hoảng sợ chạy trốn, cũng không ngờ lại đi vào ngõ cụt. Thấy đường thoát vô vọng, nó quỳ xuống đất cầu xin tha mạng.

Lâm Xuyên nhìn nó, lãnh đạm nói: “Những đứa bé đó đang ở đâu?”

“…” Con yêu quái co rúm lại, ậm ờ không nói.

Lâm Xuyên xoay mũi kiếm chỉ vào giữa trán nó, “Còn không nói!”

Yêu quái bi ai khóc lóc, hơi lùi về sau né khỏi mũi kiếm của hắn, nói: “Bọn chúng đang ở… ở…”

Lâm Xuyên đang lắng nghe, thì con yêu quái kia bỗng nhiên lao mình về phía sau. Bức tường đá che lấp con đường đổ ập xuống vỡ vụn, hiện ra khung cảnh phía sau là một biển hoa trải dài.

Bên trong u cốc tăm tối này, lại có một biển hoa trắng xóa như tuyết, nhìn hết sức thuần khiết xán lạn. Hương hoa ngào ngạt xông vào mũi, thấm xuống phổi. Chỉ trong nháy mắt, Lâm Xuyên chợt thấy toàn thân vô lực, không thể cử động được. Ánh sáng của bảo kính Uyên Rừng trên tay bỗng chốc biến mất. Âm khí cứ vậy mà xông đến, vây kín hắn.

Con yêu quái kia sau khi phá vỡ tường đá, sớm đã trốn ở trên cao, tránh khỏi mùi hoa kia. Nó cười quái dị, nói: “Ma chướng không làm gì được ngươi, vậy mê hương thì như thế nào? Ha ha, mùi hương của hoa Hòa Nhạc lợi hại vô cùng, cho dù là yêu ma, cũng bị mê muội mà chết trong đó. Ngươi cứ an tâm ở trong này hóa thành xương trắng đi! Ha ha ha!”

Lâm Xuyên vội vàng bế khí, nhưng mùi hoa Hòa Nhạc này đã xâm nhập vào xương cốt. Dưới da thịt cảm thấy hơi nóng bỏng, đang từng chút một xâm nhập vào tâm mạch, khiến cho thần trí hắn dần dần tan rã.

Hắn cố gắng tỉnh táo lại, nhún người nhảy ra xa, quay ra chém ra một kiếm về con yêu quái kia. Nhưng giờ phút này, thân thể hắn đã trúng mê hương, xuất chiêu kiếm đã không còn sắc bén uy mãnh như trước nữa. Con yêu quái kia ung dung né tránh, cũng không cường ngạnh đấu với hắn, mà phi thân chạy thoát.

Hắn cắn răng đuổi theo, hoàn toàn không để ý tình cảnh của mình…

Cô bị một tiếng gào thét đánh thức .

Cô cau mày, không tình nguyện đứng dậy, đi về phía phát ra tiếng ồn.

Bỗng nhiên, một bóng đen tung mình bay đến, ngã xuống trước mặt nàng. Cô cúi đầu, nhìn con yêu quái đang bị trọng thương kia, vẻ mặt mờ mịt.

Yêu quái nhìn thấy cô, vui mừng quá đỗi, nói: “Mau! Đấy là đệ tử Cửu Nhạc! Mau giết hắn!”

Cô nâng mắt nhìn hướng mà con yêu quái chỉ, nhìn thấy rất nhiều điểm sáng như sao phiêu tán, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt. Còn người đi ở giữa những luồng sáng đó, mang theo sát khí đáng sợ. Nhưng cô biết, người này sẽ không chống đỡ được bao lâu. Tay chân hắn đã mềm nhũn, bước đi lảo đảo, cơ thể thì lung lay. Ngay cả tay cầm kiếm cũng bắt đầu vô lực.

Cô thành thật nói với con yêu quái kia: “Hắn sắp ngã xuống rồi.” Nói xong, cô ngáp một cái rồi xoay người đi, chuẩn bị tìm một chỗ thích hợp để ngủ tiếp.

Yêu quái kinh hãi, đang định oán giận thì nghe một thanh âm trong trẻo: “Huyền Bộc!”

Hào quang chói lọi tuôn ra từ kiếm, đột nhiên đánh xuống. Lúc này đây, con yêu quái không còn sức tránh né nữa, bị một kiếm này chém nát thân thể.

Hào quang rực rỡ nứt rạn nổ tung cùng với tiếng kêu gào thảm thiết, khiến cho cô giật mình ngừng bước. Cô quay đầu, mang theo kinh ngạc nhìn kỹ người vừa tới một lần nữa. Rồi cô lập tức phi người lên, tung một chưởng đánh vào ngực hắn.

Giờ này phút này, ý thức của Lâm Xuyên đã bắt đầu suy sụp, trước mắt chỉ thấy một mảnh mông lung. Chợt thấy có người công kích, hắn theo bản năng giơ kiếm ngăn trả. Nhưng lúc cô tới gần, khi hắn thấy rõ dung mạo của cô, tâm thần hồn phách lập tức rung chuyển, tâm trạng hoảng hốt.

Thời gian, tựa hồ như đang lắng đọng, khiến một giây kia trở nên chậm chập vô cùng.

Hắn nhìn thật rõ ràng, người trước mắt hắn, làn da trắng ngần như tuyết phủ hoa lê; mày thon thanh tú, như bức họa Thủy mặc viễn sơn; mắt phượng đen láy, thanh thản như mặt nước…

Cái ký ức đó, vốn như miệng vết thương đã kết vảy, nay không chút lưu tình mà bị cào xé, khiến tâm can đau đớn như bị đục khoét. Màu ráng mây diễm lệ kia, như thiêu đốt tim hắn, khiến vành mắt nóng đỏ.

Sáu năm đó, hắn không dám nghĩ, không dám nhớ lại, nhưng nào có một ngày quên đi?

Mê hương, làm dao động sự phòng bị kiên cố của hắn, càng khiến suy nghĩ của hắn mơ hồ hơn. Hắn chậm rãi buông thanh kiếm ra, không còn một tia sát khí nào.

Cô thấy hắn buông kiếm, thấy hơi khó hiểu, nhưng cũng thu lại chưởng lực. Một chưởng này đập vào ngực hắn, cô không dùng nhiều lực. Lòng cô tràn đầy kinh ngạc, không hiểu vì sao hắn không né tránh.

Không đợi cô suy xét đầu đuôi sự việc, thì đã bị hắn ôm vào trong ngực. Đó là một kiểu ôm vô cùng thân thiết, thân thể của cô gần như bị bao phủ, chìm sâu vào lòng hắn.

Nhưng cái ôm này, sao mà ấm áp thoải mái vậy. Cô hơi hơi thất thần, nhưng lại hoàn toàn không có ý kháng cự trong đầu.

Giọng nói của hắn nghẹn ngào bên tai cô, nghe quá thống khổ khiến người ta thật đau lòng.

“… Cuối cùng cũng nhìn thấy người …” Cảm xúc đã kìm nén bấy lâu của hắn, như hồng thủy vỡ đê, đánh vỡ toàn bộ sự kiên cường của hắn. Hắn không thể kiềm nén mà bật khóc, khiến cho giọng nói của hắn run run đứt quãng, “… Vì sao, không gặp ta lần cuối mà đã đi? Vì sao… Vì sao ngay cả trong mộng cũng không xuất hiện? … Từ lâu ta đã biết, chỉ có chết mới có thể gặp lại người… Ta đã biết từ lâu…”

Hắn khóc thật bi thương, để mặc cho cảm xúc trút xuống. Cứ tuyệt vọng bất lực như vậy, giống như đã đánh mất tất cả mọi thứ. Cơ thể hắn nóng vô cùng, cả hô hấp lẫn mạch đập đều hoảng loạn, thân thể lại càng không ngừng run rẩy…

Cô không biết bản thân nên làm như thế nào, đành để mặc hắn ôm khóc.

Cuối cùng, hương hoa Hòa Nhạc cũng nuốt hết sự thanh tỉnh cuối cùng của hắn, khiến hắn nặng nề thiếp đi…

Cô thở phào nhẹ nhõm, dìu hắn nằm xuống. Cô nhìn hắn, nhịn không được đưa tay vuốt hai má của hắn. Nước mắt của hắn lăn trên ngón tay của cô, khiến lòng của cô chợt rung động.

Đúng lúc này, giữa bốn bề u tối, bỗng lóe lên một đôi mắt quỷ dị. Tiếng gầm rên đáng sợ vang vọng lại, mang theo ác ý từ từ áp sát.

Cô nâng mắt, dùng ngữ khí cực kỳ nghiêm túc, tuyên bố với đám yêu ma kia:

“Hắn là của ta.”

Tác giả có việc muốn nói: viết xong này chương, ta không thể không nói:

Xin chào, Bé hương Hoa Hòa Nhạc!

[ Hòa Nhạc: ... Xin cho ta ở phe chính đạo, cám ơn! ]

[ hồ ly: hiện tại chẳng lẽ không phải ở phe chính đạo? ? ? ]

[ na chích: ... ]


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.