Nguyệt Hoa Như Sí

Chương 18




Edit:Dạ Nguyệt

Beta: Chờ ~ ~ ~

Tiết Thừa Viễn và Phúc Toàn vẫn ở lại hội quán thẳng đến qua giờ dùng vãn thiện.

Tiết Thừa Viễn sắc trời đã tối ngoài cửa sổ, cảm thấy cũng nên cáo từ.

“Thế tử, gần đây Huyền Nhân không yên ổn, hết thết cẩn thận”.

Thời điểm cáo biệt, Hứa Trung Lĩnh đứng ở cửa phòng đưa tiễn. Nghĩ đến Tiết Thừa Viễn mang theo Phúc Toàn đến Huyền Nhân không lâu, liền trùng hợp đụng phải thời cuộc hiện nay, trong lòng khó tránh khỏi có vài phần bất an.

“Chính Công không cần lo lắng, không có việc gì”. Tiết Thừa Viễn lắc đầu cười nhẹ, nhưng lại là an ủi chính mình.

Hứa Trung Lĩnh thở dài, nâng tay đem cẩm túi trên khay của tiểu tư bên cạnh không khỏi phân trần nhét vào tay Tiết Thừa Viễn.

“Đây là?!”

“Thế tử, thỉnh nhận lấy, phòng bị bất cứ tình huống nào”. Hứa Trung Lĩnh kiên trì đem cẩm túi kia đè lại.

“Này…”.

Tiết Thừa Viễn thoáng chần chờ nhưng cũng không có cự tuyệt, chính là sắc mặt có vài phầ xấu hổ.

Vừa mới dàn xếp ổn thỏa, gần đây tiếp đãi không ít bệnh nhân đến chữa bệnh, nhưng lấy tính cách Tiết Thừa Viễn đạm bạc, vô tranh, cuộc sống tuy răng không thể nói rõ là quẫn bách, nhưng dựa vào nghề y mưu sinh kiếm tiền, quả thật có vài phần khó xử.

“Trước, tiểu nhân thay thế tử nhận, chờ ngày sau thế tử chúng ta thành một danh y, lại cấp trả lại ngài cũng không muộn”. Phúc Toàn cười giảng hòa, thay Tiết Thừa Viễn tạm thời nhận phần hảo ý này của Hứa Trung Lĩnh.

Hứa Trung Lĩnh gật đầu rất tin tưởng nói: “Tin tưởng ngày này nhất định sẽ không quá xa”. Dứt lời cười cười nói tiếp: “Đến lúc đó, cao thấp trong phủ nếu ai có bệnh tật gì khó trị, còn phải thỉnh thế tử trị liệu mới tốt a”.

“Nhất định, Thừa Viễn sẽ cố hết sức”. Tiết Thừa Viễn nhận lời, thân thủ thở dài nói: “Chính Công dừng bước, hôm nay Thừa Viễn cáo từ trước”.

“Thế tử, thỉnh”.

Tiết Thừa Viễn thấy trên ngã tư đường lớn vẫn còn đông đúc như cũ, nhìn về phía Phúc Toàn hỏi: “Theo ta đi cửa trước?”.

“Ân”. Phúc Toàn gật đầu, đem cẩm túi nhét vào trước ngực áo, đi theo Tiết Thừa Viễn ra ngoài.

Ánh đèn vừa lên, hai người ra hội quán, dọc theo đường lớn đi về phía nam.

“Thế tử, ngài…sẽ không mất hứng đi”.

Phúc Toàn thấy Tiết Thừa Viễn dọc đường đi trầm mặc không lên tiếng, không khỏi nhỏ giọng thử nói.

Tiếng gió thổi xào xạc, Tiết Thừa Viễn vẫn không nhanh không chậm bước đi, nhưng không có nhìn hắn cũng không đáp lời.

“Thế tử, nếu ngài thực mất hứng, ngày mai ta đem tiền này cấp trở lại Hứa Chính Công được không?” Phúc Toàn vài bước đuổi tới bên cạnh Tiết Thừa Viễn.

Tiết Thừa Viễn dừng chân nhìn hắn, nặng nề nói: “Không nghĩ nữa, có biết không?”

Phúc Toàn cắn môi, yên lặng gật gật đầu.

Tuy là Phúc Toàn chủ động, nhưng chẳng phải nói là chính mình vô dụng? Nghĩ đến Phúc Toàn tuổi còn nhỏ, mấy năm nay đi theo mình phiêu bạc khắp nơi, chịu nhiều cực khổ, trong long Tiết Thừa Viễn khó tránh khỏi tự trách.

Nhưng đối với việc kiếm tiền, thật sự không phải sở trường của Tiết Thừa Viễn.

Từ khi rời khỏi Vương phủ, trong lúc lang bạc giang hồ vẫn chỉ dùng ít bạc ngày đó mang theo để ứng phó cuộc sống. Tuy nói y thuật cao minh, nhưng Tiết Thừa Viễn không muốn từ bỏ tôn nghiêm vì tiền mà chẩn bệnh, cho nên cũng bỏ qua không ít cơ hội phát tài.

Bất quá lại nói, lương y như từ mẫu, có tấm long của cha mẹ, trị bệnh cứu người đối với Tiết Thừa Viễn mà nói là trách nhiệm chứ không phải thủ đoạn vơ vét của cải.

“Không có việc gì”.

“Thế tử, ta không sợ cái gì, chính là….” Phúc Toàn sờ sờ cẩm túi trước ngực, ánh mắt trở nên ẩm ướt nói: “Chỉ là sợ ngài chịu khổ”. (Thương em quá a)

Tiết thừa Viễn nhìn bộ dáng Phúc Toàn, trong lòng không nỡ liền vỗ vỗ vai hắn: “Phúc Toàn…”.

Đang lúc Tiết Thừa Viễn chuẩn bị nói, đột nhiên phía sau truyền đến tiếng bước chân thật mạnh, nhìn thần sắc lo sợ trong mắt Phúc Toàn, Tiết Thừa Viễn rõ rang cảm giác được phía sau mình là khách không mời mà đến.

Không khí trở nên thập phần yên tĩnh, tựa hồ hết thảy ầm ĩ trên ngã tư đường đều bị bầu không khí lạnh băng chắn lại bên ngoài.

Tiết Thừa Viễn xoay người, ánh vào mắt là gương mặt xa lạ nhưng lại quen thuộc.

Người trước mắt, dáng người oai hung cao ngất, tương xứng với thân thể cường tráng là gương mặt lạnh lùng, nhất là thần thái cao ngạo như trước.

“Câm điếc?” Đối diện trong gang tấc, một màn trong cổ miếu thoáng hiện lên trước mắt: trường kiếm còn trong vỏ bổ về phía đầu gối Tiết Thừa Viễn.

“Lại gặp?” Giờ phút này Tiết Thừa Viễn mang theo ý cười trào phúng đứng trước mặt Công Lương Phi Tuân.

“Như thế nào, hôm nay…không ách?”.

Đánh giá nam tử một thân thanh y, dung mạo đoan trang, Công Lương Phi Tuân tiến lên từng bước chọn mi nhìn y.

Bất đồng cùng lần gặp nhau trong cổ miếu y một thân chật vật. Hôm nay, tại hà thành này, ánh mắt của nam tử trước mắt ánh lên quang sắc của ánh trăng cùng ánh đèn rực rỡ, toàn thân tản ra hơi thở cùng người khác bất đồng.

Kia, con ngươi đen bong, đồ chi bàn bạc thần (Môi cái gì a???), dáng người ôn nhu hòa nhã,..có thể nói là “xinh đẹp”.

“Không thể nói cùng khinh thường không nói, vẫn là có chút khác nhau”. Tiết Thừa Viễn cười cười, thở dài trả lời.

“Kia, ngày đó là khinh thường không nói?” Công Lương Phi Tuân liếc hắn một cái.

Tiết Thừa Viễn chỉ thản nhiên, đạm mạc cười mà không đáp. Nghĩ đến vừa mới ra khỏi hội quán liền gặp bọn họ, này không biết một đường đã bị theo dõi bao lâu.

Phúc Toàn nhìn Công Lương Phi Tuân mang theo tùy tùng trời lạnh như thế lại khi không xuất hiện bên cạnh bọn họ, nhớ lại chuyện Nguyên Đình chạy thoát ngày đó, trong long lo lắng không yên.

Đột nhiên quỷ mị xuất hiện lúc này, có thể thấy được Túc Đồ đội quả thực không chỉ là hư danh, thường ngày làm việc quỷ dị kín đáo.

“Quả thật” Đã sa lưới, cũng bị nhận ra, Tiết Thừa Viễn cũng lười biện minh, thản nhiên một câu đam thẳng cổ khí ngạo mạng của Công Lương Phi Tuân.

“Đáng tiếc a, thiên bất toại nhân nguyện (trời không toại lòng người)”. Công Lương Phi Tuân gật đầu cười nói, nâng tay bảo Tùng Minh Liêm đem Tiết Thừa Viễn và Phúc Toàn bắt lại.

“Sợ là hôm nay, ta – ngươi cần phải hảo hảo nói chuyện…”. Thanh âm Công Lương Phi Tuân băng lãnh mang theo vài phần ngoan ý quyết tuyệt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.