Nguyệt Hàn

Chương 31: 31: Tân Nương Quỷ




Sáng hôm sau, Thẩm Nguyệt Hy tỉnh lại, y đi xuống rửa mặt, Giang Hàn Du cũng nhìn qua rồi nói "Dậy rồi thì đi ăn thôi".

Hai người đi xuống dưới ăn sáng, Giang Hàn Du nhìn nhóc con, đáng yêu thật đấy...!Vậy nên đây là cảm xúc của a tỷ sao...

Thẩm Nguyệt Hy nhận ra ánh mắt kia, y trầm mặc, tên này thông qua y mà nhớ ai vậy?

Thẩm Nguyệt Hy không hỏi, Giang Hàn Du cũng không nói, cả 2 yên lặng ăn sáng.

Sau đó lại lên đường, hơn 1 tuần thời gian, họ gặp 2 vị đại năng đánh nhau trên trời, gió bão rất nhiều.

Thẩm Nguyệt Hy cảm nhận được có gì đó không hay nên y nhìn Giang Hàn Du rồi kéo nhẹ tay áo của hắn.

Giang Hàn Du sờ đầu y như đang trấn an y vậy "Đừng sợ, không có gì đâu".

Thẩm Nguyệt Hy: "..." Haha.

Giang Hàn Du tạo kết giới trận bảo vệ rồi đi thúc ngựa đi qua như thường.

Thẩm Nguyệt Hy có hơi đuối.

Sau 1 hồi đi tới 1 thôn nhỏ, Thẩm Nguyệt Hy cảm nhận thấy tử khí, Giang Hàn Du cũng cũng vậy, Tử Mạch rất nhạy với tử khí.

Giang Hàn Du trầm mặc, có quỷ.

Cả 2 đi vào trong vừa vặn đụng phải quỷ chặn đường.

Cả 2 bị tách ra.

Thẩm Nguyệt Hy mang bộ dáng manh bảo 6 tuổi đứng trên đường phố, đèn lồng treo hai bên, kỳ lạ lại u ám.

Thẩm Nguyệt Hy không có linh lực, nhưng vẫn còn tinh thần lực, y không sợ, dù sao bản thân không phải yếu gà, trong giới chỉ có không ít bùa chú.

Thẩm Nguyệt Hy còn có Giới Cơ Lâm bản nâng cấp, y không sợ hãi, y đi dọc con đường, an an tĩnh tĩnh quan sát cảnh này.

Sau đó y đi tới 1 căn nhà xa hoa khác hẳn thôn làng, và căn nhà kia đang treo đèn lồng đỏ, các khách nhân đang đứng ở đó.

Thẩm Nguyệt Hy đi vào, trong này quỷ khí rất đậm.

Y đi trên hành lang, 1 bên đèn lồng đỏ, 1 bên đèn lồng trắng, song hành với nhau.

Thẩm Nguyệt Hy đi vào bên trong, y rũ mi xuống, tai cáo hơi động đậy, y đi vào đại sảnh phát hiện nơi đây trống trơn, giống như vừa nãy nhìn thấy người trong đại sảnh là ảo giác.

Y quan sát xung quanh, có cảm giác bị cháy xém, y đi trên hành lang, sau đó đi vào kiểm tra một hồi lâu, y quan sát hết, tử khí lớn nhất là ở nơi vườn.

Y nhìn mặt đất, quỷ khí.

Thẩm Nguyệt Hy lấy bùa chú ra sau đó muốn kết ấn, kết quả thất bại, y trầm mặc, quên mất bản thân mất linh lực, đời!

Hoài Tẫn, Mạch Vân: "..." Haiz.

Thẩm Nguyệt Hy quyết định dùng Vạn Sinh Hồi Uyên Lãng để tìm nguồn gốc của quỷ khí, bùa chú hình thành sợi dây nhỏ, y đi theo đó sau đó tìm tới được đến nơi phát hiện ra có rất nhiều quan tài, y quan sát nhìn thấy mỗi cái đều cao.

Thẩm Nguyệt Hy: "..." Tầm nhìn này khó chịu thật đấy.

Y nhón chân lên xem, sau đó nhìn qua, quan tài là mở, có 2 người bên trong, một nam một nữ, đều là thi thể.

Y đi qua các quan tài khác, vừa nhìn vào lập tức bị kéo vào, Thẩm Nguyệt Hy muốn đánh người tại chỗ thì giọng nói trầm thấp giàu từ tính vang lên bên tai "Đừng động".

Thẩm Nguyệt Hy nhận ra giọng nói của Giang Hàn Du.

Giang Hàn Du nói nhỏ "Khi nãy đệ ở đâu vậy?".

Y trầm mặc sau đó lắc đầu "Không biết".

Giang Hàn Du sờ đầu nhỏ của y, cẩn thận nói "Ừm, nãy ta tỉnh lại đã ở đây, tạm chưa hành động".

Thẩm Nguyệt Hy nằm trên người Giang Hàn Du, Giang Hàn Du một thân hỷ phục, rất tinh tế.

Quan tài không quá rộng nhưng 1 lớn 1 nhỏ vẫn là ổn.

Thẩm Nguyệt Hy tròn mắt, tai cáo hơi cụp xuống, Giang Hàn Du nhìn tai cáo, hình như là tâm trạng xấu nhỉ?

Hắn sờ đầu nhỏ rất là trưởng thành và trầm ổn lên tiếng "Ta bảo vệ đệ".

Thẩm Nguyệt Hy nhìn gương mặt kia, y trầm mặc nhìn, đẹp trai thật.

Mạch Vân bình tĩnh nói "Chủ nhân, đừng mê muội".

Thẩm Nguyệt Hy tỉnh táo lại, y trầm mặc sau đó nhích sang một bên, không ngồi lên người Giang Hàn Du.

Sau 1 hồi lâu, quan tài bị đóng lại, người giấy đóng quan tài, sau đó bê quan tài đi.

Thẩm Nguyệt Hy nhắm mắt, tinh thần lực trải ra bên ngoài quan sát mọi thứ xung quanh, có quỷ, ừm, nữ quỷ.

Giang Hàn Du dùng linh lực quan sát, cũng phát hiện ra tất cả, sau đó nữ quỷ kia cũng bắt được linh khí kia, cô ta đi qua từng cổ quan tài đi tới trước quan tài hai người, sau đó móng vuốt sắc nhọn dài ra đâm thẳng vào trong.

Giang Hàn Du mắt mở to ôm Thẩm Nguyệt Hy vào lòng, nép sang 1 bên, bàn tay quỷ mò mẫn xung quanh.

Giang Hàn Du truyền âm cho y "Đừng sợ".

Thẩm Nguyệt Hy không chút sợ, y nhìn nhìn, bùa chú ở đâu, sao không lấy? Xú tiểu tử, dạy con vô dụng!

Thẩm Nguyệt Hy xù lông, y quyết định méo quan tâm nữa, trực tiếp rút bùa chú ra tạo kết giới bảo vệ, sau đó đẩy Giang Hàn Du né sang 1 bên, y lại rút phù chú tấn công, bức nữ quỷ rời xa.

Thẩm Nguyệt Hy dùng tinh thần lực phá nát quan tài, y đứng dậy, manh bảo 6 tuổi mặt không cảm xúc lên tiếng "Bùa chú, trận pháp ở đâu".

Giang Hàn Du giờ mới nhớ ra: "..." Ừ nhỉ?

Cơ mà khoan, có thật là tiểu hài này không thế?

Thẩm Nguyệt Hy nhìn nữ quỷ rít gào, y lạnh lùng lấy ra bùa chú bảo vệ "Giang Hàn Du, đây không phải lúc thất thần".

Giang Hàn Du lập tức rút phù chú ra kết trận pháp lập tức tấn công qua bên kia một cách mạnh mẽ, sau đó chế ngự, trận ngũ hành tấn công.

Giang Hàn Du lấy Tử Mạch ra và tấn công.

Thẩm Nguyệt Hy nhìn, y trước khi Giang Hàn Du giết nữ quỷ thì cản lại, Giang Hàn Du nghi hoặc nhìn trận bảo vệ kia.

Lại nhìn qua Thẩm Nguyệt Hy đi tới.

Thẩm Nguyệt Hy nói "Trước tiên bình tĩnh đã, cô ta là lệ quỷ, oán khí rất đậm, có thể siêu độ liền siêu độ, đừng giết".

Giang Hàn Du lạnh lùng nhìn y "Nhưng rất nhiều người cô ta đã giết".

Thẩm Nguyệt Hy trầm mặc nhìn hắn, sau đó đi tới đứng cản lại giữa nữ quỷ và Giang Hàn Du.

Thẩm Nguyệt Hy nói "Xin lỗi, nếu ta là nữ quỷ, ta cũng sẽ làm vậy".

Giang Hàn Du nhìn y, nghiêm túc nói "Dư Thần, đệ còn nhỏ, đệ không hiểu được đâu".

Thẩm Nguyệt Hy trầm mặc nhìn đối phương, y nhìn đối phương, nữ quỷ sau lưng vươn móng vuốt muốn tấn công y, lúc này một đạo bạch quang xuất hiện.

Hoài Tẫn xuất vỏ, trường kiếm phát ra ánh sáng lạnh lẽo ghim tay nữ quỷ xuống đất, nó phát ra tiếng kêu chói tai.

Giang Hàn Du nhận ra Hoài Tẫn kiếm, bất giác nhìn xung quanh, Hoài Tẫn kiếm ở, vậy sư tôn sẽ ở gần đây, nhưng người đâu.

Hoài Tẫn hiện hình, kiếm vẫn cắm ở đó, Hoài Tẫn bế Thẩm Nguyệt Hy lên "Người lương thiện cũng không ăn được đâu".

Thẩm Nguyệt Hy an tĩnh cụp tai xuống, mặt không cảm xúc nhìn rồi nói "Đặt ta xuống".

Hoài Tẫn nhìn y, sau đó nói "Ngài đứng ổn hơn, cơ thể ngài chưa thể tiếp xúc lâu với quỷ khí, như vậy sẽ khó quay về hình dáng cũ hơn".

Thẩm Nguyệt Hy mím môi, sau đó không nói gì nữa.

Giang Hàn Du bây giờ mới load kịp, đứa bé này là sư tôn?

Thẩm Nguyệt Hy nhìn, ánh mắt lạnh buốt.

Sau đó nói "Phiền phức".

Hoài Tẫn nhéo má y "Ai bảo ngài phạm thiên quy làm gì, cứ gấp gáp quay về thăm gia đình làm gì mà đệ bị phạt thế này chứ".

Thẩm Nguyệt Hy hừ nhẹ, Hoài Tẫn rút kiếm lên rồi chọc ghẹo y "Ngài yếu quá rồi chủ nhân, bây giờ cơ thể phàm nhân không chút linh khí, ngài không thể khinh địch".

Thẩm Nguyệt Hy im lặng cụp tai, mặt nhỏ không chút cảm xúc, cực kỳ manh.

Hoài Tẫn không chọc nữa mà giết nữ quỷ.

Sau đó trực tiếp nhìn qua "Này lão tứ, làm trận pháp đi, loại bỏ quỷ khí nơi này".

Giang Hàn Du: "..."

Giang Hàn Du lập trận pháp, Thẩm Nguyệt Hy ngồi nghịch áo bào màu trắng, mềm manh một cục.

Y vùi đầu vào lòng Hoài Tẫn ngủ.

Sau 1 hồi Giang Hàn Du nhìn qua bên kia, Thẩm Nguyệt Hy đã ngủ, họ nhìn ảo cảnh bị hủy, thôn này quay về bình thường, không có một ai, căn phủ bỏ hoang bị thiêu đốt, mọi thứ rất lâu không có người ở, quỷ khí tán đi gần hết.

Hoài Tẫn nhìn rồi đi ra tìm 1 căn phòng trống rồi cả 3 vào trong, Hoài Tẫn gom rơm và củi rồi đốt lửa, sau một chút trời mua.

Giang Hàn Du nói "Sư tôn bị sao vậy".

Hoài Tẫn nói "Không cần quan tâm".

Mạch Vân hiện thân, cậu nhìn qua, Hoài Tẫn để Mạch Vân ôm Thẩm Nguyệt Hy, Mạch Vân rất dịu dàng và cẩn thận tránh chủ nhân tỉnh giấc.

Hoài Tẫn ngồi im lặng, Mạch Vân nhìn chủ nhân rồi nhắm mắt lại đả tọa.

Giang Hàn Du không biết Mạch Vân là gì, nhưng lại đột ngột xuất hiện như vậy chỉ có khí linh, nhưng chỉ có 1 thanh kiếm, vậy là sao...

Mạch Vân nhìn thính tai màu trắng của Thẩm Nguyệt Hy đang ngủ, cậu nhìn nhìn, cảm thấy hơi ngứa một chút, lại thu hồi tầm mắt.

Hoài Tẫn nói nhỏ "Còn bao lâu?".

Mạch Vân trầm mặc nói "Không tính ra, không thể tính tới thiên đạo".

Hoài Tẫn chống cằm "Biến số thật khó tính nhỉ, bao giờ chủ nhân về nhà tiếp nhỉ, ta cũng muốn tới đó, nhưng cứ đà này thì sợ khi chủ nhân quay về thì hình người còn không giữ được".

Mạch Vân trầm mặc rồi không nói gì, sau một hồi mới lên tiếng "Có lẽ, trả giá quá nhiều, bây giờ mới về được 7 ngày mà đã như vậy rồi, nếu lần nữa quay về có lẽ sẽ không thể duy trì hình người, tu vi tiêu tán".

Mạch Vân nói "Giá như có thể phong ấn ký ức của ngài ấy thì sẽ bớt khổ sở hơn...".

Hoài Tẫn nhướng mày "Đạo của chủ nhân tuy là đại đạo, nhưng vẫn có tình, nếu cắt đứt thì đạo tâm sẽ bị ảnh hưởng".

Hoài Tẫn im lặng không nói nữa, tay ôm kiếm.

Mạch Vân giúp Thẩm Nguyệt Hy ngủ ngon, Giang Hàn Du không biết tại sao 2 khí linh lại cho hắn biết thông tin như vậy.

Sáng hôm sau.

Giang Hàn Du nhìn qua, Thẩm Nguyệt Hy đang ngồi gặm trái cây, mềm mại và ngoan ngoãn ăn trái cây.

Mạch Vân ngồi suy ngẫm nhân sinh.

Hoài Tẫn thì biến mất rồi.

Thẩm Nguyệt Hy gặm trái cây một chút, tai nhỏ hơi cụp xuống, Mạch Vân nhìn ra ngoài, sau đó lại im lặng ngồi xuống.

Giang Hàn Du nhìn rồi nghiêm túc nói "Sư tôn, ngài bây giờ muốn làm gì?"..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.