Nguyệt Hạ Hoa Tiền

Chương 3: Tương phùng cố nhân ở Phiên An thành (3)




Tiếng bánh xe lộc cộc lộc cộc chậm lại rồi dừng trước một biệt viện lớn, phía trên đại môn treo tấm biển bằng gỗ tử đàn quý hiếm khắc bốn chữ - Tĩnh An biệt viện.

Nghe cứ có vẻ như... chủ nhân nơi này cần tu tâm dưỡng tính ấy... mà đúng thật là lão ta rất cần tu tâm dưỡng tính.

Liên Hương nhảy xuống xe trước, Liễu Yến cũng theo nàng nhảy xuống, sau đó lấy bục để phía dưới, đưa tay đỡ bạch y nữ tử bước xuống.

Cốc cốc cốc- Liên Hương nhẹ gõ tay vào cửa đại môn. Một lão nhân tóc đã bạc hơn nửa đầu từ từ mở cánh cửa ra, miệng móm mém hỏi: "Các vị tìm ai?"

"Tiểu thư của chúng ta là khách của Hoắc gia từ Thục Châu đến." Liên Hương.

Lão nhân tóc trắng nghe vậy liền vội vàng mở rộng đại môn, đối bạch y nữ tử thành khẩn xin lỗi: "Là lão nhân có mắt như mù! Mời tiểu thư vào, chủ tử đã đợi ngài khá lâu rồi!" nói xong quay người dẫn đường: "Tiểu thư mời đi bên này."

Khẽ gật đầu một cái, Chiêu Dương không nhanh không chậm bước vào. Liên Hương với Liễu Yến cũng nối đuôi theo sau.

Xuyên qua các đình viện trùng trùng điệp điệp, từ phía xa đã thấy loáng thoáng bóng dáng của Hoắc Thành Quân ngồi trên đình hóng mát.

Lão nhân đi phía trước bỗng gập người ở ngã rẽ, khẽ gọi: "Phan tướng quân."

Một hắc y nam tử ngũ quan anh tuấn đi ra, đối lão nhân kia nở nụ cười hiền hòa, vội vã nâng lão dậy: "Hồ lão mệt nhọc."

Khi đôi đồng tử nhìn qua phía bên này, bỗng nhiên mạnh mẽ co rút.

Tỷ tỷ?!

Nữ nhân này có ngũ quan phi thường xinh đẹp. Mặt tựa hoa đào, mày liễu như khói, đồng tử trong trẻo như nước mùa thu. Mũi cao tinh tế, nhỏ gọn xinh xắn. Bên dưới là hai phiến môi nhỏ nhắn, đỏ mọng như thược dược, kiều diễm ướt át. Da trắng như tuyết, mịn tựa ngọc lan, diện quan như ngọc, không có một chút tì vết. Mái tóc đen mượt được cố định bằng một sợi lụa mỏng trắng ngần, dài quá hông. Một thân bạch y thuần khiết tựa tiên tử, trên người nàng tỏa ra khí độ thanh cao tột bậc, vẻ đẹp thật khó có thể miêu tả bằng lời. Chính là, thiên hạ đệ nhất mĩ nhân, diễm mỹ tuyệt luân, tiên tư ngọc sắc, khuynh quốc khuynh thành! Quả thật đúng là thiên chi kiêu nữ, vẻ đẹp của nàng như được tập hợp bởi tất cả những cái gì tinh túy nhất, xinh đẹp nhất trên thế gian này.

(Diễm mỹ tuyệt luân: xinh đẹp tuyệt trần

Tiên tư ngọc sắc: dung mạo như tiên, khí chất như ngọc)

Liên Hương khẽ chau mày. Là do tiểu thư bọn họ chủ quan không mang đấu lạp a!

Thấy nam tử xa lạ này không chịu đi, cũng không có ý định nhường đường, Liễu Yến liền mở miệng: "Công tử! Chú ý lễ nghi!"

Phan Tống hồn được gọi về, đối Chiêu Dương làm một cái lễ, nghiêm chỉnh: "Đã mạo phạm cô nương, thật xin lỗi!"

Miệng nhỏ hé mở, nàng vẫn giữ giọng điệu như bình thường: "Không sao." rồi theo lão nhân họ Hồ kia rời đi.

Ở phía sau, Phan Tống quay qua phân phó cận vệ nãy giờ vẫn ngơ ngác kia: "Ngươi đi tìm hiểu chút, nàng là ai."

Nam tử phía sau đứng ngơ một lúc mới nhận mệnh rời đi...

***

Hoắc Thành Quân dáng vẻ nhàn nhã nằm trên sạp mềm, hai mắt nhắm lại, tĩnh tâm.

Hồ lão cúi đầu: "Lão gia, người ngài đợi đã đến."

Vẫn không chịu mở mắt, ngay cả miệng cũng không chịu phát ra tiếng động.

Hồ lão thấy vậy, có chút khó xử nhìn Chiêu Dương, định nói gì đó thì nàng đã lên tiếng: "Hồ lão, ở đây không còn chuyện của lão, trước hãy lui xuống."

Hồ lão nhận mệnh, cúi người một cái rồi rời đi.

Không khách khí ngồi xuống ghế đá, Chiêu Dương cầm chung trà Liễu Yến vừa rót lên thưởng thức: "Hoắc lão, mới hai năm không gặp, ngài càng ngày càng lười rồi."

Hoắc Thành Quân: "Tiểu Oản a, còn không phải là học ngươi sao?"

Chiêu Dương không muốn tiếp tục chủ đề này, vừa nhấp trà xong liền mở miệng: "Không nhàn rỗi. Đến! Ta cho ngài xem một thứ."

Hoắc lão thấy nàng nghiêm túc, cũng vội vàng đi đến ngồi lên ghế: "Lại là kì hoa dị thảo hay là loại độc biến thái nào do ngươi chế ra?"

Không trả lời câu hỏi của Hoắc Thành Quân, Chiêu Dương từ trong tay áo lấy ra một hộp gỗ tử đàn điêu khắc tinh sảo, chậm rãi mở ra.

Thứ đồ được để trong hộp gỗ quý như vậy, chất lượng hẳn là vô cùng cao đi?

Hoắc Thành Quân vuốt vuốt râu, tâm tình hồi hộp chăm chú nhìn từng động tác của Chiêu Dương, tới khi nhìn thấy đồ vật bên trong liền giật giật thái dương, vẻ mặt khinh thường nhìn nàng, giọng nói đanh lại: "Này! Ngươi đang đùa lão già ta sao?"

Bên trong hộp tử đàn, cư nhiên chỉ là một bụi nhỏ hoàng lạc!

(Đây là hoàng lạc nhé các nàng)

Chiêu Dương: "Ngài biết cỏ này?" vừa nói nàng vừa từ tay Liễu Yến nhận lấy một bình sứ nhỏ.

Hoắc Thành Quân hừ rõ một tiếng: "Ngươi cho rằng ta đã già thì mắt liền nhìn không rõ sao? Cả Nguyệt Tịnh cốc nếu không phải lan chi thảo thì cũng là hoàng lạc! Đất tốt như thế vào tay ngươi lại mất hết công dụng, đúng là lãng phí! Thứ này đầy rẫy, ngươi cho ta xem làm gì?"

(Lan chi thảo: Cỏ lan chi)

Chiêu Dương không trả lời, tay mở nắp bình sứ, nhẹ đổ thứ chất lỏng màu đỏ sậm kia vào bụi hoàng lạc.

Hoắc Thành Quân ngửi ngửi: "Huyết Lô?"

*Huyết Lô: thủy dược có màu máu đen, nói đúng hơn thì là màu đỏ sậm, tuy tên nghe có vẻ khó ngửi nhưng mùi thì rất thanh đạm. Có thể xem đây là một trong những loại thuốc bổ khó kiếm. (toàn bộ các loại dược vật cũng như độc dược trong truyện có đề cập đến phần đa đều là mình tự nghĩ, thỉnh các bạn thông cảm)

Chiêu Dương: "Mũi ngài lại tinh hơn rồi."

Hoắc Thành Quân giựt giựt thái dương.

Cái này... tuy chỉ có một cánh hoa Hỏa Sơn Hồng Liên trong một lọ nhưng ngươi có biết, giá một cách đã lên tới một biệt viện không hả?

Chiêu Dương: "Mau nhìn."

Hoắc Thành Quân nhanh chóng định lại tinh thần, nhìn xuống. Đồng tử chợt co rút, mặt lão khó tin hướng lên Chiêu Dương: "Cái này..." lại hướng ánh mắt qua hai nữ tử phía sau vẻ do dự. Liên Hương với Liễu Yến đương nhiên hiểu ý, đối hai người bái một cái, nhanh chóng lui xuống.

Đóa hoàng lạc từ màu vàng chuyển dần sang màu đỏ tươi, thân hoàng lạc tỏa ra một mùi hương thoang thoảng thanh đạm, thập phần bắt mắt, thế nhưng mùi hương này không giống của hoàng lạc, càng không phải mùi của Huyết Lô!

Hoắc Thành Quân: "Cái này mùi hương cùng tro cốt của... không phải là tương đồng đi?" thấy mình lỡ miệng, lão vội sửa lời.

Chiêu Dương thở dài: "Chính vậy mới tìm ngài."

Hoắc Thành Quân trầm mặc một hồi lâu: "Ta chưa từng nghe nói qua Huyết Lô có thể khiến thực vật thay đổi mùi hương, kì quái!"

"Duy chỉ hoàng lạc biến đổi." Chiêu Dương giải thích

"Ngươi như thế nào biết vật này?" ý lão là hỏi nàng như thế nào biết Huyết Lô tạo thành hồng lạc.

"Sơ ý."

Này... có thể cho ta biết ngươi đã đổ bao nhiêu bình vào cái đám cỏ phế vật kia không? Quái nào chỉ sơ ý một cái liền biến thành một loại dị thảo a?!

Hoắc Thành Quân: "Tên oắt con kia không phải vẫn ở U Vân điện sao, thế nào không cho ý kiến?"

Chiêu Dương: "Nhị tỷ đến Tây Vực rồi."

Hoắc Thành Quân: "Hắn cũng thật nhanh chân! Tiểu Niên bị hắn quấn như thế, cũng không sợ phiền!?"

Chiêu Dương: "..."

Hoắc Thành Quân: "Dù sao vẫn lẫn với mùi than, không chắc là cái này hoàng lạc tạo nên..."

Chiêu Dương bảo trì trầm mặc.

Hoắc Thành Quân nhìn nàng một cái, cao giọng nói: "Thứ này để ở chỗ ta, khi nào có tin mới liền báo cho ngươi."

Chiêu Dương quy củ đứng dậy, hướng Hoắc Thành Quân cúi đầu, xoay người rời đi...

Chờ bóng bạch y khuất dần, Hoắc Thành Quân vẻ mặt ảm đạm thở dài: "Đứa nhỏ này... cũng quá đáng thương...hoàng lạc a hoàng lạc, vẫn mong không phải là ngươi..."

***

Xe ngựa của Hạ phủ vừa rời đi cũng là lúc xe ngựa của Tiêu phủ đến, vừa vén màn lên Tiêu Hà Vũ vừa hỏi: "Hồ lão, người vừa đến là ai?"

Di? Lần đầu tiên vị đại thần này quan tâm khách của Hoắc gia a!

Hồ lão thành thật trả lời: "Là một cô nương đến từ Thục Châu."

Tiêu Hà Vũ: "Biết là người nào sao?"

Hồ lão: "Một thân bạch y."

Bạch y nữ tử? Cũng quá trùng hợp đi?

Tiêu Hà Vũ chau mày, đối Tử Phi nói: "Ngươi vào nói với sư phụ ta, một lát sẽ trở lại."

Tử Phi: "Vâng!"

***

Trước đại môn Hạ phủ_

Chiêu Dương được Liễu Yến đỡ xuống xe, khi đi đến bệ cửa bỗng dừng lại, nhìn qua ngõ nhỏ khi nãy vừa đánh xe ngựa qua. Thì thầm vào tai Liễu Yến mấy câu, sau đó tiếp tục bước vào trong.

Trong ngõ, một nam tử lưng tựa sát tường, nghiêng đầu nhìn về đại môn Hạ phủ. Bỗng nhiên thấy một trận gió nổi lên, y nhanh chóng ngoảnh đầu lại. Trước mặt y, không biết từ khi nào xuất hiện thêm một phấn y nữ tử.

Liễu Yến lạnh lùng nhìn nam tử trước mặt, vô cảm nói: "Phan đại nhân, tiểu thư chúng ta chuyển lời. Ngoài này thời tiết không được tốt lắm, không biết đại nhân có ngại vào Hạ phủ uống một ít trà cho nhuận họng."

Phan Tống làm chuyện xấu bị bắt tại trận, nghe vậy liền xấu hổ không thôi, lúng túng nói: "Khụ khụ..., tại hạ chỉ là vô tình quá bộ ngang qua, không có ý định làm phiền quý phủ."

Liễu Yến nhìn y, nhìn đến nỗi Phan Tống cảm thấy ngượng ngùng, quay đầu nhìn hướng khác, hắng giọng: "Khụ khụ..."

Liễu Yến "thật tâm" nhắc nhở: "Đại nhân kì thực đau họng không nhẹ đâu."

Phan Tống cơ mặt cứng nhắc: "Không việc gì, thời tiết chuyển biến không khỏi dẫn tới nhiều bệnh..."

Liễu Yến: "Vậy đại nhân tự bảo trọng. Tiểu thư chúng ta còn nói, nếu đại nhân rảnh rỗi, cứ đến Hạ phủ làm khách, chúng ta sẽ tiếp đãi chu đáo."

Phan Tống: "Hạ cô nương khách khí rồi, nếu có thời gian, Phan mỗ nhất định tới quấy rầy quý phủ."

Liễu Yến nhẹ gật đầu, xoay người rời đi.

Phan Tống nhìn bóng phấn y rời đi, khẽ thở dài một cái: "Thật mất mặt", sau đó thân ảnh cũng biến mất...

***

Trong thư phòng, bạch y nữ tử ngồi trên thư án chăm chú đọc sách. Liễu Yến nhẹ chân bưng đĩa hoa quả vào. Thấy nàng, Chiêu Dương thuận miệng hỏi: "Kia là ai?"

Liễu Yến chớp chớp mắt: "Là Phan tướng quân Phan Tống." nàng cứ tưởng tiểu thư đã biết người nọ là ai chứ?

Chiêu Dương từ năm năm tuổi sau khi rớt vào hồ nước lạnh ở Băng cốc thì không thể luyện võ, thay vào đó linh cảm lại khá chuẩn xác. Khi nãy phát giác ra có người theo dõi, còn không phải là nàng nhắc nhở sao?

"Phan Tống?" động tác trên tay đình trệ, Chiêu Dương hỏi lại.

"Là người khi nãy chúng ta gặp ở Tĩnh An biệt viện." Liễu Yến giải thích.

Nghe vậy, Chiêu Dương liều chau mày: "Kì quái."

Liễu Yến không hiểu nàng nói cái gì kì quái, hỏi: "Có chuyện gì sao, tiểu thư?"

"Không có gì...ngươi lui ra trước đi. Còn nữa, ngọ thiện không cần mang vào." lại tiếp tục cúi đầu đọc sách.

Liễu Yến tuy khó hiểu nhưng cũng không nhiều chuyện, gập người một cái rồi ra ngoài.

Một lúc sau, Chiêu Dương không biết suy nghĩ cái gì lại ngẩng đầu lên.

Khi nãy cũng không cảm thấy có khí tức của Phan Tống, há lại có thể là y? Không phải cái linh cảm này... không dùng được rồi đi?

***

Trong ngõ nhỏ phía sau, lam y nam tử khẽ cong môi.

Tiểu Dương! Ta tìm được nàng rồi!

Một cái quay đầu kia, dung mạo tuyệt sắc năm xưa bây giờ lại một lần nữa hiển diện trước mặt hắn...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.