Ngụy Thị Song Thư - Bán Lĩnh Thạch Lựu

Chương 9: Phần 9




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ta và tỷ tỷ bước vào điện quỳ xuống hành lễ. Hoàng thượng không bảo chúng ta đứng dậy, mà thái giám bên cạnh bắt đầu tuyên đọc chiến báo từ biên cương.

 

Trong chiến báo, công lao từng trang càng lớn, càng rực rỡ.

 

Mà nhân vật chính trong chiến báo chính là Thẩm An và Hứa Tấn.

 

“Hai ái khanh ở biên cương lập được đại công, lần này hồi kinh, trẫm muốn trọng thưởng. Nhưng hai người lại không muốn tước vị, không cần vàng bạc, chỉ cầu trẫm ban hôn.”

 

“Trẫm thấy hai người tình ý sâu nặng, không muốn làm tổn thương lòng trung của dũng tướng, nên muốn làm mối. Hai vị ái khanh, ý các ngươi thế nào?”

 

Ban hôn?

 

Thì ra, bọn chúng quay về là để dùng quân công đổi lấy lệnh ban hôn.

 

Hừ, đúng là hai kẻ ngu xuẩn!

 

“Ban hôn? Thần nữ còn tưởng Thẩm tướng quân và Hứa đại nhân trở về là vì chuyện bệnh sốt rét trong quân đội.”

 

Hoàng thượng ngẩn ra:

 

“Bệnh sốt rét gì?”

 

“Hoàng thượng không biết sao? Theo thần nữ được biết, Thẩm tướng quân và Hứa đại nhân vì hấp tấp tấn công địch, đã hạ lệnh cho binh sĩ vượt qua đầm lầy tử vong, khiến hơn một nửa quân sĩ mắc phải bệnh sốt rét.”

 

“Bệnh sốt rét này lúc nặng lúc nhẹ, lại còn lây lan. Nếu lúc này quân địch tấn công, chỉ e rằng…”

 

“To gan!”

 

Thái giám bên cạnh hoàng thượng quát lớn, ngắt lời ta.

 

“Ngươi chỉ là một thứ nữ chưa xuất giá, lại dám vu khống gây chuyện, không muốn sống nữa sao?”

 

Ta vội vàng quỳ xuống, dập đầu bẩm:

 

“Thần nữ không dám giấu hoàng thượng. Thần nữ mở y quán, mỗi ngày đều phải thu mua dược liệu, nhưng gần đây dược liệu đặc sản của biên cương hầu như không thể thu được. Chuyện ở biên cương, chỉ cần hỏi thăm là biết ngay.”

 

“Thực ra, bệnh sốt rét này nghiêm trọng hơn tưởng tượng, đã lây lan đến bách tính ở các thành biên giới. Một thương nhân cung cấp dược liệu cho thần nữ cũng từng mắc phải, và đã được chữa khỏi tại y quán của thần nữ.”

 

“Bệnh này, thần nữ có cách chữa trị.”

 

Ta quỳ xuống, hai tay dâng lên một phương thuốc.

 

“Thần nữ dám lấy đầu mình đảm bảo, phương thuốc này chắc chắn có thể chữa khỏi bệnh sốt rét ở biên cương.”

 

“Phương thuốc rất đơn giản, nhưng có một vị thuốc đặc biệt quan trọng, nếu thiếu vị thuốc này thì không thể thành phương. Mà vị thuốc này chỉ có ở Thịnh Khôn Đường của thần nữ, vì phương pháp bào chế là bí thuật riêng của y quán.”

 

“Thần nữ cả gan, dùng phương thuốc này để cầu xin hoàng thượng… đừng ban hôn.”

 

Hoàng thượng cầm lấy phương thuốc, rất lâu không nói lời nào.

 

Ngài rõ ràng không tin tưởng ta.

 

Ta nhân cơ hội, lại lấy ra hai miếng cao dán.

 

“Thần nữ quan sát thấy vai phải của hoàng thượng dường như không thoải mái. Đây là cao dán bí chế của y quán thần nữ, có lẽ có thể giảm bớt phần nào.”

 

“Hoàng thượng có thể để thái giám thử trước. Nếu không có vấn đề gì, hãy dùng.”

 

Thái giám nửa tin nửa ngờ, dán thử vào cổ tay. Ta còn hướng dẫn cách xoa bóp hỗ trợ. Chỉ một lát sau, ông ta kinh ngạc thốt lên:

 

“Hoàng thượng! Thật sự không đau nữa, thật sự không đau nữa! Nô tài đau cổ tay đã mấy năm nay rồi, đúng là kỳ diệu!”

 

Ta mỉm cười, lắc đầu:

 

“Làm gì có kỳ diệu như vậy. Chẳng qua là do thương tổn lâu năm, cảm giác đau tăng lên nên hiệu quả mới rõ ràng. Nếu muốn chữa khỏi hoàn toàn, e rằng cần phải hành châm mới được.”

 

Hoàng thượng bật cười:

 

“Ngươi còn biết hành châm? Quả thực có chút bản lĩnh.”

 

Ta thẳng lưng, ngẩng đầu nhìn thẳng:

 

“Vậy nên cầu xin hoàng thượng hãy giữ thần nữ lại, so với việc ép chúng thần phải gả làm thê, bị ràng buộc trong hậu viện, sẽ có ý nghĩa hơn rất nhiều.”

 

12

 

Hoàng thượng đã từ bỏ ý định ban hôn và hạ lệnh cho ta nhanh chóng chế biến dược liệu để cung ứng cho quân đội.

 

Thẩm An và Hứa Tấn vì che giấu bệnh dịch trong quân đội mà bị phạt trượng, không những vậy, toàn bộ quân công trước đây cũng bị xóa sạch.

 

Chuyện ban hôn hoàn toàn chấm dứt.

 

Sau khi nhận lệnh từ hoàng thượng, ta và tỷ tỷ mỗi ngày đều ở y quán chế dược.

 

Loại dược liệu này cần phải được sao chế liên tục bằng lửa nhỏ trong suốt ba ngày. Ban ngày, các tiên sinh phải dạy học và chẩn bệnh, lại còn phải canh chừng dược liệu, quá mức vất vả.

 

Vì vậy, ban đêm, ta và tỷ tỷ thay phiên nhau trông coi.

 

Khi Thẩm An và Hứa Tấn xông vào, ta vừa mới thêm lượt củi cuối cùng.

 

Thẩm An lao đến trói chặt hai tay ta. Chỉ một lát sau, tỷ tỷ cũng bị bọn chúng bắt vào.

 

Hứa Tấn ngồi trước mặt ta, với vẻ mặt đáng ghét khiến người ta chán ghét:

 

“Trọng sinh một lần nữa, ngươi quả thật thông minh hơn trước. Ngươi nghĩ mở một tiệm thuốc rách nát, lừa được hoàng thượng tin tưởng là có thể yên ổn sao? Ngươi lăn lộn bao nhiêu vòng, cuối cùng chẳng phải vẫn rơi vào tay ta?”

 

“Lăn lộn?”

 

Ta cười nhạt, ánh mắt tràn đầy chế giễu nhìn xuống thân dưới của Hứa Tấn:

 

“Ta đâu có lăn lộn vô ích. Ta đến là để báo thù, đòi mạng!”

 

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.