(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); 04
Hôm đó, màn kịch đổi hôn kết thúc bằng việc ta và tỷ tỷ cùng bị từ hôn.
Sau sự việc, ta bị đại phu nhân ném vào từ đường, phạt quỳ. Tỷ tỷ mang thức ăn đến thăm ta.
“A Uyển, những lời đồn ngoài kia có phải do muội sắp đặt không?”
“Nhanh như vậy đã lan truyền rồi sao? Xem ra ông chủ của gánh hát kia làm việc rất đáng tin cậy, phải thưởng cho ông ta một phen!”
Ta cắn một miếng bánh bao thịt, nhướng mày nhìn tỷ tỷ.
“Thuê những người này tốn không ít bạc của muội, khoản thưởng đó tỷ phải trả lại cho muội đấy.”
Tỷ tỷ mỉm cười gật đầu.
“Đương nhiên phải trả. Nhờ có muội, giờ chuyện của Thẩm An và Hứa Tấn đã lan truyền khắp nơi, bây giờ hai người bọn họ đã trở thành danh nhân trong kinh thành, các tiểu thư thế gia khi chọn hôn sự chắc chắn sẽ không còn cân nhắc đến bọn họ nữa.”
“Mọi người đều nói chúng ta từ hôn đúng lúc, còn bảo tỷ muội chúng ta thật may mắn, phát hiện vấn đề ngay trước ngày thành thân, không phải lỡ dở cả một đời.”
Tỷ tỷ nhìn ta, dịu dàng nói:
“A Uyển, cảm ơn muội.”
Lời cảm ơn này, vốn nên là ta nói với nàng.
Kiếp trước, sau khi ta và Hứa Tấn hòa ly, phụ thân chê ta làm mất mặt, không cho ta trở về nhà. Khi ta không nơi nương tựa, chính tỷ tỷ đã đưa ta về phủ tướng quân.
Tỷ tỷ không giống đại phu nhân. Nàng được nuôi dạy theo tiêu chuẩn của một tiểu thư đích nữ thế gia, ôn hòa nhu thuận, đoan trang rộng lượng.
Thật ra khi còn nhỏ, quan hệ giữa ta và tỷ tỷ cũng không tệ. Chỉ là sau này, do bị đại phu nhân ly gián, cộng thêm tỷ tỷ được bồi dưỡng trọng điểm, phải học rất nhiều thứ, ta hầu như không được gặp nàng, nên dần dần trở nên xa cách. Rồi sau đó, chúng ta mỗi người một nơi...
Ta chưa từng nghĩ rằng nàng sẽ giúp ta.
Khi ấy, nàng sống rất khổ sở ở phủ tướng quân, nhưng vẫn thật lòng che chở cho ta.
Kiếp trước, trong lúc nguy nan, nàng đã bảo vệ ta.
Kiếp này, ta thay nàng ngăn cản mối nghiệt duyên, trả lại ơn nàng kiếp trước.
Ta cứ ngỡ, mọi chuyện đã ầm ĩ, hôn sự cũng đã chấm dứt, đáng lẽ nên có một khởi đầu mới.
Nhưng không ngờ, Thẩm An và Hứa Tấn lại không định buông tha chúng ta…
05
Mỗi năm đến tiết Thượng Tị, hoàng hậu đều dẫn theo các tiểu thư và công tử thế gia đến chùa cầu phúc cho bách tính.
Từ sau khi bị từ hôn, ta và tỷ tỷ đã từ chối mọi lời mời yến hội, nhưng việc theo hoàng hậu vào chùa cầu phúc là không thể thoái thác.
Dẫu ta lo lắng Thẩm An và Hứa Tấn sẽ trả thù chúng ta, nhưng may mắn là các tiểu thư đều theo hoàng hậu ở trong nội điện, không dễ dàng gặp được nam nhân. Chỉ cần ta và tỷ tỷ không đi lung tung, chắc chắn sẽ không đụng phải Thẩm An và Hứa Tấn.
Huống chi có hoàng hậu ở đây, bọn chúng cũng không dám manh động.
Nhưng ta không ngờ, chúng lại cả gan đến mức dám hạ thuốc ngay trước mắt hoàng hậu!
Khi ta nhận ra hương trong thiền phòng có điều bất thường, thì Thẩm An và Hứa Tấn đã xông vào.
“Người đâu——”
Còn chưa kịp gọi người, Thẩm An đã tát mạnh một cái vào mặt ta.
“Ngụy Tố Uyển, đồ tiện nhân! Ngươi dám lừa ta? Ta xem hôm nay ai cứu được ngươi! Đợi ngươi thành người của ta, ta xem ngươi còn dám kiêu ngạo thế nào!”
Thẩm An vừa nguyền rủa vừa bịt miệng ta, ép ta nằm xuống giường.
Ta cố giãy giụa, nghiêng đầu tìm tỷ tỷ, nhưng lại thấy Hứa Tấn ôm tỷ tỷ vào hậu đường...
Bốp——
Thẩm An một lần nữa tát mạnh, ép đầu ta quay lại.
“Còn nhìn cái tên mặt trắng kia làm gì? Hắn không cần ngươi nữa!”
“Thằng yếu đuối đó có gì hay? Ngoan ngoãn nghe lời đi, đại ca sẽ cho ngươi nếm mùi vui sướng!”
Bàn tay thô bạo của Thẩm An sờ soạng trên lưng ta. Ta sợ hãi, đành gật đầu, hai tay chậm rãi vòng lên cổ hắn như thể thuận theo.
Hành động của ta khiến Thẩm An rất hài lòng. Hắn buông tay, đứng dậy định cởi thắt lưng.
Chính là lúc này!
Ta nhanh chóng rút từ tay áo ra ba cây ngân châm, đ.â.m thẳng vào đầu Thẩm An!
“Ta khuyên ngươi đừng cử động!”
Ta bật dậy, cầm ngân châm chĩa vào hắn.
“Những chỗ ta đ.â.m đều là tử huyệt trên đầu, nếu ngươi dám nhúc nhích, chắc chắn sẽ mất mạng!”
“Đồ tiện nhân! Lão tử không bị ngươi dọa đâu!”
Thẩm An vừa nói vừa đưa tay định rút châm ra, nhưng ngay sau đó lại hoảng hốt rụt tay lại.
Những huyệt vị đó một khi bị cắm châm, nếu cố động đậy, kinh mạch toàn thân sẽ đau đớn đến tột cùng.
Nhân lúc hắn còn sững sờ, ta nhanh tay cắm thêm một cây vào gần môi hắn.
“Muốn giữ mạng thì câm miệng cho ta!”
Ta đứng dậy, lao về phía hậu đường. Ta phải cứu tỷ tỷ!
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");