(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Mơ mơ màng màng đến nửa đêm, nàng không ngủ được nữa, bỗng nhiên ngồi dậy nhìn chằm chằm vào màn giường.
Trong đầu nghĩ lại, lúc đó nàng mặc quan phục, hơn nữa nhìn là biết là nam nhân.
Ai lại dám to gan như vậy, dám giữa đường chặn nàng, một mệnh quan triều đình, còn cả gan làm chuyện sỉ nhục như vậy.
Hơn nữa địa điểm nàng cuối cùng thoát ra cũng quá trùng hợp, sao lại đúng lúc rơi vào trong sân nhà nàng.
Bạch Ngọc An tập trung suy nghĩ kỹ lại chi tiết lúc trưa hôm nay, nàng nhớ lúc đầu động tác của kẻ đó rất thô lỗ, ra tay cũng không hề nhẹ nhàng, nhưng sao về sau lại đột nhiên buông nàng ra.
Hơn nữa xe ngựa cũng đột nhiên chạy chậm lại.
Lúc đó Bạch Ngọc An cũng không cảm thấy chậm đến mức nào, chỉ là nghe thấy tiếng bánh xe không còn dồn dập như trước.
Tên đó sức lực lớn như vậy, bây giờ nàng mới thấy hơi kỳ lạ, tại sao nàng nhảy khỏi xe ngựa lại dễ dàng như vậy, giống như đang chờ nàng vùng vẫy thoát ra.
Nàng bị bịt mắt, tên đó muốn kéo nàng lại thật dễ như trở bàn tay.
Hơn nữa tên đó làm chuyện bỉ ổi như vậy với nàng, nhưng lại không sờ xuống phía dưới, giống như biết nàng bị thương vậy.
Bạch Ngọc An càng nghĩ càng thấy không đúng, càng nghĩ càng thấy trong lòng hoang mang.
Tại sao tên đó bắt cóc nàng rồi lại đưa nàng về, chẳng lẽ chỉ để sỉ nhục nàng thôi sao?!
Sân nhà nàng ở cạnh nhà Thẩm Giác, ngày thường gần như không có xe ngựa nào đi qua, đối diện còn phải qua một con hẻm mới đến đường cái.
Bạch Ngọc An cảm thấy tên đó hẳn là biết nàng ở chỗ này.
Nhưng hình như người duy nhất biết nàng ở đây chỉ có Thẩm Giác.
Bạch Ngọc An nghĩ đến lần trước ở phủ Quốc cữu cũng bị tên háo sắc này khinh bạc, sao lại trùng hợp như vậy.
Nhưng nàng mới cãi nhau với Thẩm Giác một trận, lại nghĩ người này hẳn là sẽ không trả thù nàng như vậy.
Bạch Ngọc An nghĩ mãi không ra, không còn tâm trí nào để ngủ nữa.
Hình phạt trước cửa điện hôm nay lại hiện lên trong đầu, ngón tay không khỏi siết chặt tấm chăn gấm.
Nàng thà bị giáng chức đi Cửu Lương, cũng không muốn nhục nhã ở lại đây.
Thật sự không ngủ được nữa.
Nàng nghiến răng gắng gượng bò dậy, chịu đựng cơn đau đi đến bàn bên cửa sổ.
Vừa đẩy cửa sổ ra, gió tuyết liền ùa vào. Mái tóc dài bị gió thổi tung, quất vào mặt, từng sợi tóc lướt qua gò má, mang theo cái lạnh thấu xương.
Trong lòng nàng cuối cùng cũng bình tĩnh hơn đôi chút, lúc này mới đóng cửa sổ lại.
Trên bàn, nàng lại thắp thêm một ngọn đèn, lấy ra một cây bút lông sói, chấm mực rồi dùng bút khô vẽ rồng vẽ rắn trên giấy Tuyên Thành, lại dùng bút mảnh chấm đỏ, điểm lên những cành cây khỏe khoắn vài đóa hồng mai.
Một bức tranh vẽ xong, Bạch Ngọc An vẫn cảm thấy trong lòng chưa yên.
Lại lấy ra một tờ giấy Tuyên Thành, chấm mực, trải rộng trên bàn rồi bắt đầu chép lại những bài thơ trong "Tuần Nhạc Văn Tuyển".
Bạch Ngọc An cứ thế viết suốt một đêm.
Ngày hôm sau, khi A Đào bước vào, nhìn thấy những trang giấy viết đầy chữ trên bàn và rơi trên mặt đất, rồi lại nhìn Bạch Ngọc An đang mặc áo bào trắng nằm gục trên bàn, vội vàng bước đến bên cạnh nàng, ánh mắt tràn đầy xót xa: "Công tử?"
Bạch Ngọc An chỉ thiếp đi một lát, thấy A Đào đi vào, dưới hàng mi mệt mỏi nàng tỉnh táo hơn vài phần, lảo đảo đi đến giường nằm úp mặt xuống, nhắm mắt lại.
Bên ngoài trời vẫn chưa sáng, tiếng gió rít gào mang theo tiếng trúc xào xạc truyền qua cửa sổ vào trong, nghe có vẻ ồn ào.
A Đào lo lắng đi đến bên giường, thấy Bạch Ngọc An tóc tai rối bời, nửa khuôn mặt với đôi mắt lim dim vùi vào gối.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");