(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lúc này A Đào đứng sau lưng Bạch Ngọc An, nhìn bát thuốc muốn nói lại thôi, quay lưng ra hiệu cho Ngụy Như Ý.
Nhưng Ngụy Như Ý một lòng đặt hết vào bát thuốc, đến cả nhìn A Đào một cái cũng không.
Bạch Ngọc An im lặng không nói, lại nhìn ánh mắt quan tâm mong đợi của Ngụy Như Ý, vẫn có chút không nỡ, bưng thuốc lên nhịn đắng nuốt xuống.
May mà bát cũng không lớn, Bạch Ngọc An cố nén cơn buồn nôn dâng lên, đặt bát không vào tay Ngụy Như Ý.
A Đào có chút lo lắng nhìn Bạch Ngọc An, Bạch Ngọc An xua tay, bảo bọn họ lui xuống.
Đợi đến khi trong phòng chỉ còn lại hai người, Bạch Ngọc An mới nhìn Thẩm Giác: "Thẩm Thủ phụ đêm hôm khuya khoắt đến đây, rốt cuộc là muốn nói chuyện gì?"
Thẩm Giác liếc nhìn đôi môi còn đọng lại chút nước của Bạch Ngọc An, khuôn mặt vốn lãnh đạm thanh tâm kia, dường như cũng bị điểm thêm vài phần diễm lệ.
Ánh mắt hướng về phía cổ áo được che kín mít kia, hắn mới thản nhiên nói: "Nghe nói Bạch đại nhân hôm nay gặp Giai Ninh quận chúa?"
Bạch Ngọc An cũng không biết Thẩm Giác lấy tin tức từ đâu ra, nghĩ chuyện này chẳng lẽ đã truyền ra ngoài rồi sao.
Lúc đó bọn họ ở tầng cao nhất của thuyền hoa, tổng cộng cũng chỉ có mấy gian phòng, chẳng lẽ là Giai Ninh quận chúa lại gây chuyện nữa rồi?
Nhưng chuyện này thì có liên quan gì đến Thẩm Giác.
Nghĩ vậy, Bạch Ngọc An ôm lò sưởi tay, cụp mắt xuống thản nhiên nói: "Quả thật là có gặp."
Thẩm Giác cúi đầu nhìn vẻ mặt thản nhiên của Bạch Ngọc An: "Nghe nói Giai Ninh quận chúa muốn đến chỗ Thái hậu cáo trạng đại nhân, Bạch đại nhân định làm thế nào?"
Bạch Ngọc An nhìn Thẩm Giác một cái, rồi lại nói: "Hạ quan không thẹn với lòng, đến trước mặt Thái hậu, hạ quan sẽ bẩm báo sự thật."
Trong mắt Thẩm Giác liền hiện lên vẻ châm chọc: "Giai Ninh quận chúa là cháu gái ruột của Thái hậu, Bạch đại nhân thật sự cho rằng lần này mình có thể toàn thân trở ra?"
Bạch Ngọc An nhìn Thẩm Giác một cách thờ ơ, nhìn thấy vẻ châm chọc trong mắt hắn, nhíu mày nhỏ giọng nói: "Công đạo tự tại lòng người, hạ quan không cho rằng mình có sai."
Thẩm Giác hừ lạnh lắc đầu: "Trên quan trường có rất nhiều chỗ xoay sở, Bạch đại nhân cứ cứng đầu đ.â.m vào, thì có thể được kết quả tốt gì?"
"Lúc này Bạch đại nhân chi bằng nghĩ xem, ai có thể giúp ngươi."
Lời này là có ý gì?
Chuyện đã rõ ràng rồi, cầu xin người khác, chẳng phải là thừa nhận mình sai sao?
Bạch Ngọc An lạnh lùng nhìn Thẩm Giác: "Thẩm Thủ phụ không cần khuyên ta, ta cũng không cần bất cứ ai giúp đỡ."
Thẩm Giác cười lạnh thành tiếng, quả nhiên vẫn thanh cao như vậy, cũng quả nhiên vẫn không biết điều như vậy.
Đứng dậy khỏi ghế, Thẩm Giác lại cúi đầu nhìn Bạch Ngọc An một cái.
Mím môi, không nói một lời liền xoay người đi ra ngoài.
A Đào thấy Thẩm Giác đi ra ngoài, lại thấy vẻ mặt Thẩm Giác âm trầm, không khỏi vội vàng vào phòng nói với Bạch Ngọc An: "Vừa rồi Thẩm đại nhân nói gì với công tử vậy?"
Bạch Ngọc An liền lắc đầu.
A Đào cũng không hỏi nhiều, lại nói: "Công tử, để ta đi lấy nước tắm rửa nhé."
Bạch Ngọc An vừa định gật đầu, liền cảm thấy trong mũi có thứ gì đó chảy ra, đưa tay sờ thử, nhìn thấy m.á.u trên đầu ngón tay liền giật mình.
Vội vàng ngẩng đầu bảo A Đào đi lấy khăn tay lại đây.
A Đào cũng bị cảnh tượng này dọa sợ, vội vàng đi lấy khăn tay ấn lên cho Bạch Ngọc An.
Ngụy Như Ý ở bên ngoài nghe thấy động tĩnh bên trong cũng vội vàng chạy vào, thấy tình hình này, sợ đến mặt mũi tái mét, liền khóc òa lên: "Đại nhân, sao lại thế này."
Bạch Ngọc An xua tay, thở hổn hển nhỏ giọng nói: "Chắc là bổ quá rồi."
Ngụy Như Ý liền khóc lớn: "Vậy phải làm sao bây giờ?"
Bạch Ngọc An liền thuận thế nói: "Thuốc này tác dụng quá mạnh, ngươi tạm thời đừng sắc nữa, đợi sau này hãy nói."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");