Ngụy Lang Tình - Quỳnh Ngọc

Chương 63




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thẩm Giác nghiêng đầu nhìn từ cửa sổ ra bóng dáng áo trắng trên bờ, trong mắt khẽ động.

 

Sau khi Bạch Ngọc An xuống khỏi thuyền hoa, A Đào vẫn luôn đi theo sau nàng.

 

 

 

Nàng nhìn bóng lưng đơn bạc trong tuyết, lại đỏ hoe khóe mắt.

 

 

 

Lên bờ, Bạch Ngọc An đứng bên bờ nhìn mặt sông, hai bên bờ sông vẫn phồn hoa náo nhiệt, gió tuyết vẫn bay lả tả.

 

 

 

A Đào lại lau nước mắt, nhỏ giọng nói với Bạch Ngọc An: "Hay là công tử đi cầu xin Thẩm đại nhân."

 

 

 

"Thẩm đại nhân ở ngay bên cạnh, lại là Đại Thủ phụ, biết đâu Thẩm đại nhân có thể nói giúp công tử một câu công bằng."

 

 

 

Bạch Ngọc An vén những sợi tóc bay tán loạn trên má ra sau tai, liếc nhìn A Đào: "Ta sẽ không đi cầu xin hắn."

 

 

 

A Đào có chút nóng ruột: "Nhưng thân thể công tử thế này mà bị giáng chức, nếu người nhà biết được, chẳng phải lại lo lắng cho công tử sao."

 

 

 

Bạch Ngọc An nhìn A Đào nói: "Thăng trầm cũng là chuyện thường tình, ngày mai ta sẽ đi cầu kiến Thái hậu, trước tiên nói rõ chuyện này."

 

 

 

A Đào mắt đỏ hoe hỏi: "Nếu Thái hậu không nghe lời công tử thì sao?"

 

 

 

Bạch Ngọc An liền lạnh mặt: "Vậy chính là Thái hậu không phân biệt đúng sai."

 

 

 

"Ta đương nhiên sẽ không cưới Giai Ninh quận chúa kia, đến lúc đó bất kể kết quả thế nào, ta cũng không còn gì để nói."

 

 

 

Nói xong, Bạch Ngọc An lại thở dài một tiếng giữa trời tuyết, nhỏ giọng nói: "Bây giờ ta lại ước gì chưa từng bước vào triều đình."

 

 

 

Giọng Bạch Ngọc An rất nhỏ, A Đào chậm chạp nhìn Bạch Ngọc An: "Công tử vừa nói gì?"

 

 

 

Bạch Ngọc An lắc đầu, lại đứng một lúc, kéo chặt áo choàng: "Về thôi."

 

 

 

A Đào chỉ đành lặng lẽ gật đầu, phủi tuyết trên người nàng, rồi mới dìu Bạch Ngọc An lên xe ngựa.

 

 

 

Trên xe ngựa, Bạch Ngọc An dựa vào thành xe nhìn ra ngoài, mới đi được một lúc, giọng nói hoảng hốt của A Đào liền vang lên: "Công tử, hình như ta thấy Ngụy Như Ý rồi!"

 

 

 

Vội vàng cho xe ngựa dừng lại, Bạch Ngọc An vén rèm nhìn sang phía đối diện, thấy hai nam tử đang vây quanh một nữ tử đi vào chỗ tối trong ngõ.

 

 

 

Bạch Ngọc An nhìn kỹ, thần sắc hơi kinh ngạc: "Quả thật là nàng, sao Ngụy Như Ý lại ở đây?"

 

 

 

Nói xong liền vén rèm xe, xuống xe đi sang phía đối diện.

 

 

 

A Đào thấy vậy cũng có chút lo lắng, vội vàng đuổi theo.

 

 

 

Bên này Ngụy Như Ý đang khóc lóc bị hai nam tử ép lui về phía sau, vừa ngẩng đầu lên thấy Bạch Ngọc An đi tới, liền vội vàng kêu khóc: "Công tử."

 

 

 

Tiếng kêu to, thảm thiết, khiến người ta nghe thấy liền biết nàng sợ hãi vô cùng.

 

 

 

Bạch Ngọc An liếc nhìn Ngụy Như Ý, lại thấy hai nam tử quay người nhìn về phía mình, liền cau mày nhìn vẻ mặt dâm ô của hai người nói: "Vị cô nương kia là người bên cạnh ta, không biết hai vị có thể trả người lại cho ta không?"

 

 

 

Một trong hai nam tử nắm lấy cánh tay Ngụy Như Ý, không kiên nhẫn quát lớn về phía Bạch Ngọc An: "Tiểu bạch kiểm đâu ra lắm chuyện, nữ nhân này ta quen biết, trước đây là cô nương của Lệ Xuân viện, chúng ta còn từng chăm sóc nàng ta đấy."

 

 

 

Nam tử này nói xong liền cười lớn, nam tử còn lại trên mặt cũng lộ ra vẻ hung dữ: "Ta khuyên ngươi đừng xen vào việc của người khác, chỉ là một con đĩ, dù sao trước đây cũng đã bị chúng ta chơi qua rồi, cũng chẳng phải là trinh nữ gì."

 

 

 

Những lời lẽ tục tĩu này khiến sắc mặt Bạch Ngọc An lập tức lạnh xuống: "Ta đã mua nàng từ Lệ Xuân lâu, bất kể trước đây nàng là gì, nhưng bây giờ nàng là người của ta."

 

 

 

"Các ngươi nếu còn không thả người, cẩn thận ta báo quan."

 

 

 

A Đào bị hai người thô lỗ trước mặt dọa sợ, vội vàng chắn trước người Bạch Ngọc An nói lớn: "Các ngươi đừng nói năng bậy bạ nữa, nếu không đại nhân nhà ta sẽ không tha cho các ngươi."

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.