Nguy Hiểm Cự Ly

Quyển 3 - Chương 60: Giác đấu tuyệt mạng




Còn chưa đợi Levi kịp phản ứng, Vu Tử Thạc đã lao về phía đám người da đen, bọn họ có tám người, ai cũng đều cao hơn một mét chín, lần này không phải đùa chơi.

“Này thằng to con.” Giọng nói của Vu Tử Thạc đột nhiên vang lên sau lưng, hai tay y đã từ sau lưng tóm đầu một người, dùng lực vặn, phần cổ phát ra tiếng xương gãy răng rắc. Bảy người còn lại đều quay người nhìn Vu Tử Thạc khi đồng bọn ngã, mà y chỉ mỉm cười nhìn họ, “Chọn một đối thủ thực lực tương đương đi.”

“Không vấn đề.” Một trong số đó xoay xoay cổ, những người khác nhận được tín hiệu, đều lao tới muốn ấn y xuống đất.

Tránh khỏi những nấm đấm vung tới từ bốn phía, Vu Tử Thạc vung mạnh tay húc chỏ vào huyệt thái dương một người, bịch__ người đó trực tiếp bị đánh văng ra.

Giải quyết hai người, nhưng Vu Tử Thạc cũng không nhẹ nhõm gì, y trúng ba đấm, có một đấm đụng tới vết thương sau lưng, lùi lại nửa bước, y nghiến răng thở dốc.

“Đáng chết!” Thay y phục cảnh sát lên, Levi đã ra ngoài được mấy chục mét thì đột nhiên dừng lại, nhìn trước mặt, hắn siết chặt tay quay người chạy về.

Trong phòng bao gồm cả Vu Tử Thạc thì còn lại bốn người có thể đứng, trong tay bọn họ cầm dao, tiếp cận từ những hướng khác nhau, muốn bức Vu Tử Thạc vào góc chết.

Vu Tử Thạc liếc nhìn màn hình bên cạnh, phạm nhân chạy đi trước đã ra tới phòng cảnh vệ, Gimson và Grove cũng ở đó. Phiến dao trên người y trong lúc đấu đá đã văng bên cửa, tình hình này không tốt lắm.

“Nhóc con, mày thích lo chuyện bao đồng quá đó.” Người đứng bên trái nói, “Nếu không chúng tao cũng sẽ không phát hiện mày ở đây.”

“Vậy sao?” Vu Tử Thạc cười, “Có thể hỏi thử xem mạng tao đáng bao nhiêu tiền không vậy?’

“Một triệu, cộng thêm được phóng thích trước thời hạn.” Người bên phải đáp thay đồng bọn.

“Quá rẻ rồi nha…” Vu Tử Thạc rất bất mãn nhíu mày lắc đầu.

“Nhưng vì nó mà giết người là đủ rồi!” Người trước mắt gầm lên, huơ dao trong tay chém tới.

Vu Tử Thạc lập tức nghiêng người đánh ra, bình thường y vốn có thể dễ dàng tránh khỏi lần công kích này, nhưng vết thương sau lưng làm y chậm lại. Tuy tránh được chỗ yếu hại, nhưng lưỡi dao sắc bén vẫn rạch một vết thương dài ba cm trên xương quai xanh của y. Đương nhiên, tên bị nắm đấm của y đánh vỡ cằm cũng không có cảnh ngộ gì tốt đẹp, lùi lại hai bước ngã xuống đất, rồi không thể đứng dậy nữa.

“Tụi bây ai muốn chết trước?” Nụ cười âm lạnh khiến người khác sởn gai ốc, hai nắm tay không đã có thể đánh ngã sáu tên cao to là việc không phải người bình thường nào cũng làm được. Tuy cái giá Vu Tử Thạc bỏ ra cũng không nhỏ, nhưng ít nhất y vẫn còn đứng, chỉ cần y còn có thể động, đã đủ tạo thành uy hiếp cho hai tên trước mặt.

Tên đàn ông bên trái vừa định mở miệng, đột nhiên thân thể run lên, Levi từ sau lưng đâm dao găm vào tim hắn, hắn cong lưng né khỏi tấn công của người cuối cùng, dùng phiến dao nhặt được cạnh cửa rạch cổ họng đối phương. Máu tươi bắn ra, nhiễm đỏ trần nhà màu trắng, cũng thấm ướt nửa gương mặt hắn. Levi ôm tay cười lạnh, “Xem ra một mình anh cũng đủ rồi.”

Thể lực tiêu hao nghiêm trọng, lớp áo sau lưng Vu Tử Thạc đã bị máu thấm ướt, y dựa vào tường thở dốc, “Tôi đã bảo anh đi rồi.”

“Hình như tôi quên mất tại sao tôi tới đây.”

“Vậy thì giúp tôi một việc đi, nữ bác sĩ ở trạm xá là bạn của tôi.” Sắc mặt tái nhợt, Vu Tử Thạc cố gắng điều chỉnh hơi thở của mình, “Tôi hy vọng anh giúp tôi mang chị ấy và Gimson ra đi, ở đây ông ấy tên là Jill.”

“Tôi tới để cứu anh, nhưng anh lại bảo tôi bỏ anh lại đi một mình, anh cảm thấy có thể sao?” Nụ cười lạnh lẽo đột nhiên trở nên tinh tế.

“Vậy cứ thử đi cứu người khác!” Khẩu khí hiếm khi nghiêm túc và khẩn cấp, sau khi thở dốc, Vu Tử Thạc đứng ổn lại, đi tới cạnh cai tù Arak, hắn bị những phạm nhân kia dùng bật lửa đốt bị thương, vết thương trên da đã mưng mủ, hơi thở cũng rất yếu. “An bài hắn xong tôi sẽ đi.”

“Anh có biện pháp rời khỏi đây?” Vách tường phòng giám sát một tiếng trước còn sạch sẽ mát mẻ, sau khi trải qua tẩy lễ máu tươi đã trở nên giống một căn phòng của quỷ, Levi vừa túm lấy áo của thi thể nào đó xuống lau máu trên mặt, vừa dùng ánh mắt hoài nghi nhìn y, “Mũ Đen, phải nói rõ một chuyện trước__ tôi không thích lừa gạt.”

“Có, cho nên anh không cần quản tôi.” Vu Tử Thạc không để ý đến ánh mắt hồ nghi của Levi, nhặt con dao lên rạch áo của Arak xuống, “Chỗ quỷ này muốn đi tôi sớm đã đi rồi.”

“Đây là anh nói, người dám lừa gạt tôi tôi nhất định sẽ đuổi theo tới chân trời góc biển.” Bỏ lại một câu, Levi lập tức quay người bỏ đi.

Đi qua lối đi dài, Levi vừa giơ tay muốn kéo cửa, cửa đã bị người đẩy ra, “Gimson?”

“Tôi theo tới khu C, không thấy cậu ta, có lẽ cậu biết cậu ta đang ở đâu.” Từ ‘cậu ta’ này không nói cũng biết là ai, Gimson biết quan hệ của Levi và Vu Tử Thạc.

“Anh ta bảo tôi mang ông đi.” Levi cảm thấy kỳ lại, trong mắt của người đàn ông sét đánh vẫn bất động đó thế nhưng còn có một chút lo lắng khó phát hiện.

“Cậu ta đang ở đâu?” Giống như hoàn toàn không nghe lọt lời của Levi, Gimson lại lặp lại câu hỏi lần nữa, hơn nữa rất rõ ràng, nếu lần này ông không có được câu trả lời ông muốn, chuyện sẽ trở nên rất hóc búa.

“Phòng giám sát.” Vừa nhìn đã biết Gimson định chạy về phòng giám sát, Levi từ sau lưng nhào tới, kéo ông ta lại, “Anh ta nói có cách rời khỏi đây, bảo tôi dẫn ông đi.”

“Không gặp được cậu ta tôi sẽ không đi bất cứ đâu.” Gimson giãy khỏi bó buộc của hắn, “Nhóc con, đừng bức tôi động thủ với cậu.”

Từ trong cách nói có thể phát giác quan hệ của hai người không phải bình thường, lúc này Gimson đột nhiên gầm to một tiếng, trực tiếp ném Levi đi.

Đụng vào cửa rồi trượt xuống, Levi che ngực, nghiến răng nghiến lợi nói: “Vậy thì cho tôi một lý do để ông đi tìm anh ta!”

Con mắt tràn đầy thù địch thoáng chốc yên tĩnh xuống, Gimson thẳng người nhìn Levi, “Cậu ta là cháu trai của tôi, lý do này đủ chưa?”

“Cái gì?” Giọng nói lạnh lẽo biết mất trong không khí, Levi cho rằng bản thân nảy sinh ảo giác. Lý do Mũ Đen chịu bị bắt, và y mạo hiểm tới đây cũng muốn mang Gimson đi… thoáng chốc đã rõ ràng. Khi hắn đang kinh ngạc không thôi vì chuyện này, từ xa đột nhiên xuất hiện một bóng người.

“Cậu dẫn cô gái trong trạm xá đi đi, còn lại tôi giải quyết.” Gimson lưu lại câu này, rồi đuổi theo người đó.

Khi Vu Tử Thạc băng bó cấp cứu cho Arak thì hắn đột nhiên tỉnh lại. Bật nắm lấy tay Vu Tử Thạc, trong mắt Arak tràn đầy hồ nghi, “Tại sao cứu tôi?”

Vu Tử Thạc chỉ cười cười, không trả lời vấn đề của Arak, “Hiện tại anh đã không sao rồi, khi tôi đi sẽ khóa cửa lại, anh cứ ở đây đợi bạo động lắng xuống sẽ có người tới cứu anh, hiểu chưa?”

Nụ cười thân thiện cộng thêm giọng nói dịu hòa, nếu không phải có một đống thi thể kế bên nhắc nhở, Arak khẳng định sẽ lệ lưng tròng cảm kích vị tiên sinh hảo tâm này, khi Vu Tử Thạc ra tới cửa, Arak kêu y lại, “Ít nhất cho tôi biết anh tên là gì, sau này ở trong tù tôi sẽ chiếu cố anh!”

“Thật ra tôi muốn kiến nghị anh nên đổi công việc đi, hoàn cảnh xung quanh anh, những người xung quanh anh… bọn họ sớm muộn cũng sẽ kéo anh xuống nước, cho dù anh vốn không muốn.” Vu Tử Thạc mở cửa, ánh sáng rực rỡ rọi lên mặt y, “Còn nữa, cảm ơn ý tốt của anh, chẳng qua tôi không định tiếp tục ở chỗ này nữa.”

Khóa trái cửa, Vu Tử Thạc nâng cùi chỏ thúc mạnh vào nấm đấm cửa, như vậy Arak có thể an toàn tuyệt đối, hiện tại y nên nghĩ xem làm sao rời khỏi đây rồi.

Máy bay trực thăng đang luẩn quẩn trên không, xuyên qua một lối đi lộ thiên, Vu Tử Thạc đến phòng cảnh vệ. Khi đẩy cửa vào y phát hiện thi thể của trưởng cai tù Ogden, xem ra Grove đã đắc thủ. Tử trạng của Ogden vô cùng thê thảm, bụng của hắn bị mổ phanh ra, có người moi ruột hắn ra, dùng bật lửa thiêu đốt, khi đó hắn còn sống.

Trong không khí vẫn lan tràn mùi thúi khi chất đạm bị đốt cháy, chỉ sợ bản thân Ogden cũng không ngờ cuối cùng sẽ rơi vào cảnh ngộ này. Vu Tử Thạc cảm thấy may mắn khi y không thật sự định cho Grove gia nhập vào kế hoạch vượt ngục, để người như thế thoát khỏi tù, hậu quả rất khó tưởng, khóa trái cửa phòng cảnh vệ, Vu Tử Thạc ra bằng cửa khác.

“Ồ, Arthur Randell.” Trong lối đi tối tăm có một người đàn ông cầm súng đứng đó, ánh sáng thông qua cửa sổ rọi xuống chân hắn, “Cuộc sống trong tù tốt chứ?”

Giọng nói này Vu Tử Thạc vẫn nhớ, là Renton Wesley, thượng cấp trước kia của y và Enya, “Bắn chết phạm nhân bạo động là không phạm pháp, tôi nói đúng không Arthur?’ Vu Tử Thạc đương nhiên biết Renton dự định làm gì.

“Tôi phải thừa nhận cậu quả thật rất thông minh.” Vẻ mặt ngoài cười trong không cười, Renton nhìn phần ống giảm thanh trước súng, “Tôi vẫn luôn cho rằng cậu đã chết.”

Không chỉ Renton, tất cả mọi người đều cho rằng y đã chết, tử vong là phương pháp biến mất tốt nhất, CIA sẽ không lãng phí thời gian tìm một người chết. Vu Tử Thạc nghiêng đầu mỉm cười, “Vì thế anh quyết định lại tới giết tôi lần nữa.”

“Cậu đã cống hiến rất nhiều cho CIA.” Tay Renton nhẹ ấn xuống cò súng, “Cũng nhờ cậu, chúng tôi mới có thể tìm được Gimson Alex phản đồ nhiều năm trước.”

Con mắt màu nhạt đột nhiên tối đi, “Là phản đồ, hay là không còn tác dụng nữa?”

“Có gì khác biệt sao?” Renton cười, “Được rồi, ôn chuyện kết thúc ở đây thôi. Theo tôi về nhà đi, Arthur.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.