Áo cầu thủ màu xanh đậm, chất liệu vải không thấm nước dưới mặt trời trông càng thêm đầy khuynh hướng cảm xúc, mùa đông ở phía nam, tuy nhiệt độ thấp nhưng mặt trời vẫn chói mắt, trong cơn gió se lạnh, chiếc áo bị thổi nhăn trông như một lá cờ tươi sáng.
Hiện tại chỉ là thời gian chuẩn bị, các đội viên vừa làm động tác chuẩn bị vừa nói chuyện, “Lục Thiên Thần, đã lâu anh không tới, nếu có anh ở đây, cuộc đấu vòng chúng ta đã không phải thua!”
“À.” Đối phương chỉ ừ hử một tiếng.
Đứng nhìn từ xa, trong nhánh đội ngũ ám xanh có một người vô cùng nổi bật, người đàn ông cao hơn thủ môn nửa cái đầu, mái tóc đen ngắn, mắt xanh thẳm như bầu trời, Giang Hằng ở đây được gọi là Lục Thiên Thần, hắn là đội phó của câu lạc bộ bóng đá ‘Thâm Hải’.
Câu lạc bộ Thâm Hải và những câu lạc bộ bóng đá tự phát khác không giống nhau ở chỗ, các đội viên của Thâm Hải không phải xuất thân từ thiếu gia nhà giàu thì là người của gia tộc danh vọng, đương nhiên sở thích chung là đá bóng, khi nhàm chán bọn họ thậm chí sẽ vì một trận đá bóng mà dời công việc cả ngày, ngồi máy bay vài tiếng tới nơi. Nếu tài sản không có tới mức chục triệu, muốn vào câu lạc bộ này, căn bản là hy vọng hão huyền.
“Anh vẫn lạnh nhạt như vậy à.” Người nói chuyện là đội trưởng Ngụy Lĩnh của câu lạc bộ Thâm Hải, con cả của tổng giám đốc tập đoàn kinh doanh bất động sản Hàng Minh lớn nhất Chiết Giang, “Sau khi về anh có đi thăm Ngụy Phong chưa?”
Nhìn ngang thành dài nghiêng thành đỉnh, chính là nguồn gốc tên của hai anh em này. Ngụy Lĩnh là anh của Ngụy Phong – tình nhân của Giang Hằng, hắn biết quan hệ của em trai mình và vị đội phó tung tích bất thường này. Em trai hắn đã công khai tính hướng với gia đình từ lâu, có thể do từng thấy nhiều việc đời, nên Ngụy Lĩnh và cha hắn không cảm thấy gì, dù sao sứ mạng sinh con nối dõi chỉ cần một người trong hai huynh đệ hoàn thành là được.
“Vẫn chưa, gần đây tôi khá bận.” Họ đang chạy chậm để làm nóng cơ thể, nghe vấn đề không muốn trả lời, Giang Hằng trực tiếp tăng tốc vượt mặt Ngụy Lĩnh. Ngụy Lĩnh cười gằn rồi cũng tăng tốc, muốn đối phó cho qua sao? Không có cửa đâu, đuổi theo sát Giang Hằng hỏi: “Lục Thiên Thần, em trai tôi đối với anh là chân tâm một lòng, anh không được phép tổn thương nó!”
“Anh đúng là anh trai tốt.” Giang Hằng vẫn không có biểu tình gì ném lại một câu trả lời không thể tin tưởng, tăng nhanh tốc độ. Ngụy Lĩnh lại bị rớt lại sau lưng, những đội viên khác đã bị rớt sau họ hơn nửa vòng, hắn nghiến răng, lại đuổi theo, “Lục Thiên Thần, tôi cảnh cáo anh! Nếu anh dám làm nó tổn thương, tôi tuyệt đối đánh cho anh răng rơi đầy đất!”
Giang Hằng cười lạnh, “Anh đánh lại sao?” Sau đó lại tăng tốc, lúc này, hai người đã vượt hẳn những đội viên khác, dẫn trước họ một vòng, tốc độ như chạy nước rút một trăm mét, Ngụy Lĩnh không theo kịp đối phương đã hơi nhũn chân. “Đồ khốn! Đứng lại đó cho tôi!”
Giang Hằng thật sự đứng lại, nhưng không phải vì hắn, mà là vì một đội viên khác vẻ mặt khẩn cấp đứng trên đường chạy ra hiệu tập hợp, “Tiểu Dương không tới được rồi, sáng nay khi thức dậy cậu ấy đột nhiên bị chằng cơ! A Khai cũng không tới được! Tối qua cậu ấy không cẩn thận ăn bậy nên đau bụng!”
Tiểu Dương và A Khai là hậu vệ của câu lạc bộ Thâm Hải, hai người cùng vắng mặt, trùng hợp tới mức không tự nhiên, người thường xem bóng đá sẽ biết, hậu vệ luôn khó tìm hơn tiền đạo, bọn họ không có hậu vệ thay thế, tình huống này khiến Ngụy Lĩnh lo âu: “Hôm nay chúng ta có bao nhiêu người?”
“Mười người, chỉ có mười người.” Một đội viên lên tiếng.
“Vậy thì cứ mười đấu mười một…” Một đội viên khác nuốt nước miếng, không cần nghi ngờ, trận này là khổ chiến.
“Sợ cái gì, có Lục Thiên Thần ở đây.” Đội viên thứ ba chen vào, đùa sao, đội phó Lục Thiên Thần của họ bất kể là tốc độ, phòng vệ, trợ công, tiến công đều là hạng nhất, với kỹ thuật của hắn, nếu muốn đá chuyên nghiệp, tuyệt đối có thể vào câu lạc bộ nổi tiếng ở nước ngoài.
Tại câu lạc bộ Thâm Hải, cái tên Lục Thiên Thần đã trở thành đại diện nòng cốt, trận đấu có hắn tham gia, bọn họ chưa từng thua. Mấy năm trước khi chọn đội trưởng, tất cả mọi người đều bỏ phiếu cho Lục Thiên Thần, nhưng hắn cảm thấy mình không có thuật phân thân, không thể làm tốt nghĩa vụ của đội trưởng, nên chọn lùi xuống làm đội phó.
Trầm mặc ít nói, có trách nhiệm, kiên cường không chịu thua, nghị lực hơn người, đây chính là nhận thức của đội viên đối với Lục Thiên Thần.
Trọng tài ra hiệu hai đội ra đấu, họ phải đối mặt với đội bóng tinh anh Hỏa Hồng do một doanh nghiệp nhà nước tài trợ, tại sân đấu có không ít khán giả ngồi xem, đa số là vì hưng phấn xem trận thủy hỏa đại chiến này.
Nửa trận đầu là Hỏa Hồng giữ bóng, Ngụy Lĩnh và Giang Hằng giữ vị trí tiền đạo, trận hình kinh điển 343 (thiếu một người nên thành 342), tiến có thể công, lùi có thể thủ. Đối phương lại theo trận hình truyền thống 442, phòng thủ tấn công ngang nhau. Hỏa Hồng vừa đá bóng đã bị chặn, Ngụy Lĩnh né người, Giang Hằng lập tức theo sát, cú tạt tuyệt đẹp, Giang Hằng trực tiếp dùng lòng bàn tay bật người dậy tiếp tục dẫn bóng, bóng dưới chân hắn giống như được dán keo siêu dính, vượt qua hai trung phong, yên ổn dẫn bóng vào khu cấm địa của đối phương. Bỗng nhiên, chân chợt nhói lên, hậu vệ của đối phương tạt bóng nghiêng trúng vào mắt cá của hắn, mũi nhọn dưới đế giày đinh đâm vào mắt cá Giang Hằng.
Giang Hằng mất thăng bằng ngã úp sấp, rõ ràng là phạm quy, nhưng vì động tác quá mức khéo léo, nên không bị trọng tài phát hiện.
Bóng lại trở về chân đội viên câu lạc bộ Hỏa Hồng, nhấc chân chuẩn bị dồn sức thực hiện cú chuyền, bất chợt một bóng người lao tới, bóng bị cướp giữa chừng, thực hiện động tác giả tránh khỏi sự cản trở của hậu vệ khác, tạo bóng hư trước khung thành, thủ môn Hỏa Hồng cứu bóng sai lầm, người trẻ tuổi đó cười một tiếng, nhẹ nhàng đẩy bóng vào khung thành.
Các đội viên Thâm Hải nhìn lẫn nhau, kỳ lại, người này sao chưa từng gặp qua, mới tới bổ sung hậu vệ sao? Thành viên câu lạc bộ Hỏa Hồng cũng thầm kinh ngạc, quái thật, từ khi nào Thâm Hải có người tài thân thủ uyển chuyển như vậy?
Chỉ có Giang Hằng nhận ra bóng dáng đó, hắn đứng lên, nhìn chằm chằm vào vóc người thon gầy, cơ thịt căng chặt hoàn mỹ trên bắp tay và đùi, mái tóc màu nâu nhạt phất phới theo gió. Người đó đứng nghiêng, chỉ có thể thấy được một nửa gương mặt, khóe môi đang cong lên một độ cong mờ ám.
Là Vu Tử Thạc, y tới đây làm gì? Lẽ nào lần này, y muốn làm hậu vệ của hắn?
Người đó làm ra một thế tay rồi chạy ra khỏi sân đấu, ý là đến đây là ngừng, y không đá nữa?
Sau khi về nước, Giang Hằng tự nói với mình tất cả đã kết thúc, Vu Tử Thạc ngầm thừa nhận kế ước đã chấm dứt, vì y không thể tiếp tục tin tưởng hắn. Cho nên Giang Hằng cũng thuyết phục bản thân, bọn họ không còn quan trọng với nhau nữa. Nhưng hắn không đi tìm Ngụy Phong, hắn không có hứng, hay có lẽ là do cảm thấy thua thiệt. Vu Tử Thạc đột nhiên xuất hiện khiến hắn kinh ngạc, hắn cho rằng sát thủ này sẽ không lưu luyến.
Quay lại nhìn các đội viên, trừ kinh ngạc ra, trong mặt họ còn dâng lên niềm vui, mới vào trận đã dẫn trước 1:0, trong bất cứ trận bóng nào cũng đều vô cùng quý báu. Trận đấu một khi bắt đầu thì không thể kết thúc, hiện tại hắn không thể đuổi theo Vu Tử Thạc. Trận đấu đáng chết này, nhất định phải kết thúc thật nhanh.
Nghiến răng đứng dậy, vết thương trên chân còn đang chảy máu, hắn giơ tay ra hiệu với trọng tài, vết thương là bằng chứng xác thực cho việc phạm quy, hậu vệ đối phương bị phạt thẻ đỏ.
Đối phương phạm quy gây nên sự tức giận của các đội viên Thâm Hải, lại thêm vừa vào trận một phút đã đá vào một quả cổ vũ sĩ khí, trận đấu sau đó, bọn họ đá hết sức lực.
Khi dẫn bóng, lưu lại trong mắt Giang Hằng, luôn là bóng dáng mặt áo cầu thủ màu xanh, cười vô cùng phóng khoáng vừa rồi. Thêm vài lần thành công phá cầu môn, nửa trận đầu kết thúc với tỷ số Thâm Hải dẫn trước 7 quả, Giang Hằng đột nhiên ra khỏi sân đấu, gánh nặng chiến thắng đã không còn ý nghĩa nữa. Đương nhiên, Vu Tử Thạc cũng đã sớm biến mất tăm.
Trong thùng rác trước cửa có một chiếc áo cầu thủ, Giang Hằng lượm chiếc áo lên, vẫn còn hơi ấm, trên mác ở cổ áo, viết một dòng mã Morse, dịch ra thì là một dãy số điện thoại.
Những ngày tháng trước kia giống như chiếc lưới vô hình, bắt đầu quấn chặt hắn, vốn có những thứ chưa từng phai nhạt. Đáng chết, bọn họ đáng ra cả đời không nên qua lại với nhau, có lẽ đó mới là kết cục tốt nhất, nhưng hắn lại không thể làm như không thấy những cảm xúc này. Ánh sáng trên đỉnh đầu vẫn chói mắt như thế, bỗng nhiên dục hỏa lại ập đến thiêu đốt toàn thân, đầu sỏ tai họa thì không biết tìm ở đâu, đúng là áng sáng quái quỷ!
“Dô, Fay đang nói.” Vu Tử Thạc nhận điện thoại, bên kia là tiếng nói của Giang Hằng: “Là anh làm sao?”
Giang Hằng đang ám chỉ hai hậu vệ ‘tình cờ’ bị bệnh mà vắng mặt của đội Thâm Hải, Vu Tử Thạc nhẹ nhướng mày: “Tôi cảm thấy tôi không có xuống tay nặng lắm.”
Nếu đã đến rồi, tại sao đi gấp như vậy?” Câu hỏi nghiêm túc, nhưng đối phương lại cười: “Anh biết tại sao, tôi đến để nhổ bỏ cây kim đó.”
__ Cây kim đã đâm mạnh vào lòng hai người họ, có tên là tin tưởng.
“Xem ra anh biết nhiều hơn trong tưởng tượng của tôi.” Giang Hằng lạnh lùng nhìn áo cầu thủ trong tay, đầu kia ống nghe là giọng nói lười biếng: “Tôi không tính điều tra chuyện của anh nữa.”
“Tôi cho rằng lòng hiếu kỳ của anh rất mạnh.” Giang Hằng ném áo cầu thủ vào thùng rác, chỉ nghe đối phương cười nhẹ: “Tôi nhớ ai đó rất chú trọng ẩn mật.”
“Vu Tử Thạc, có lẽ chúng ta có thể kết thúc bằng cách khác.” Giang Hằng quay người đi vào phòng thay đồ. “Không cần khắc chế tình cảm của mình…”
“Mà chờ đợi nó kết thúc một cách tự nhiên.” Vu Tử Thạc bổ sung, xe bus đi tới sân bay đỗ trước mặt y, y dập tắt điếu thuốc: “Tôi phải đi rồi.”
Điện thoại đột nhiên cúp ngang, Giang Hằng siết chặt di động, thở dài lặng lẽ. Kết thúc tự nhiên, câu nói hay làm sao.
Vu Tử Thạc lên xe bus, chọn vị trí gần cửa sổ, khép mắt, kỳ thật tất cả chưa từng kết thúc, y và hắn đều không muốn kết thúc.