Ngưu Nam

Chương 97




Phương thức khoe khoang của mấy người này tuy rằng ngốc nghếch, lại cực kỳ hợp đám học sinh cao trung đang ở thời kỳ trưởng thành, lập tức thu hoạch rất nhiều ánh mắt sùng bái, rất là nở mày nở mặt vì làng Đại Loan bọn họ.

Ba người bọn Tiếu Thụ Lâm khá hot, từng tốp từng tốp học sinh líu ríu vây quanh bọn họ, còn từ trong túi lấy ra di động đủ mọi màu sắc lớn nhỏ khác nhau tách tách tách liền chụp, còn có cầu chụp hình chung.

La Mông cũng là rất vui đối việc này, hiện tại phần lớn trẻ con được chiều chuộng, đừng nói trồng trọt, sợ là ngay cả chén cũng không nhất định rửa qua, tính cách lại càng liều lĩnh. Lúc này Tam Cao đưa ra “Kế hoạch Lục Viên”, bọn nó cũng phải phối hợp mới được, nếu học sinh không tình nguyện, không thể đầu nhập vào trong chương trình học này, đất cũng không thèm làm tốt, kế hoạch này sớm muộn gì đều là phải chết non, lúc này không khí được hâm nóng rồi, lên lớp liền dễ dàng hơn.

Tiết học đầu tiên cũng không dạy gì nhiều, chính là đều tự dẫn một đám học sinh dạy bọn nó xới đất làm đất, phân phối từng lớp tới mảnh đất thu dọn, lại ấn nhân số lớp chia làm khối nhỏ, sau này mỗi học snh phụ trách một khối đất nhỏ, có thể trồng tới trình độ nào, vậy dựa vào khả năng của người đó.

Lúc mới đầu liền tiến hành từ gieo trồng đơn giản, nhập môn là hành lá, chờ bọn nó có thể trồng tốt hành lá, lại từ từ thăng cấp tới rau muống cải thìa và vân vân.

Một nửa rau dưa thu hoạch phải nộp lên căn tin trường học, một nửa khác lại thuộc về học sinh, bọn nó có thể bán cho căn tin, cũng có thể mang về nhà, thậm chí có thể xách cái rổ nhỏ ngồi xổm ở cổng trường bán cho người bên ngoài.

Về phần phân bón, nhà mẹ vợ của một thầy giáo Tam Cao chính là làm trại nuôi gà, nhà trường đã liên hệ cùng bọn họ rồi, hai ngày nữa liền chở một xe phân gà lại đây.

Ý của Hoắc Minh Thông là muốn nhờ La Mông lại bán một ít phân trâu cho bọn họ, gã cũng là nghe nói từ bên Lương Đức Hỉ, nói là phân trâu của Ngưu Vương trang trồng rau đặc biệt tốt, gã liền muốn cấp cho học sinh trường mình một chút, đỡ phải tới lúc đó trồng ra rau ăn không ngon, ảnh hưởng tính tích cực của học sinh.

La Mông đáp ứng, giá cũng không lấy cao, bất quá số lượng không nhiều lắm, một tháng mới bán cho bọn họ một xe, tới lúc đó ủ chín cùng cành khô lá nát, số lượng cũng không ít, đủ để đám học sinh này dùng.

Việc trồng trọt này, trưởng làng La Toàn Thuận là lão làng, một khối đất nhỏ của đám học sinh này có thể trồng mấy cọng hoa màu, lại cần bao nhiêu phân bón, ông cũng là biết rõ. Tới lúc đó lên cái bảng kê, mỗi học sinh lĩnh bao nhiêu hạt giống bao nhiêu phân bón, đều để ông chỉnh sửa lại, quản lý rõ ràng sau này liền thuận tiện, tới lúc đó cho dù những học sinh này trồng gì cũng như nhau, lĩnh vật liệu và vân vân cũng sẽ không rất loạn.

Bọn La Mông lần này tới vốn nhiều người, La Chí Phương, Liễu Như Hoa và Tiếu Thụ Lâm xem như nhân viên chạy máy, đi xuyên suốt các lớp, Tiếu Thụ Lâm vừa mới đi khỏi, hình như là đi chỗ tài vụ. Lát sau La Chí Phương lại đây, học sinh lớp bọn họ liền đều đi hướng La Chí Lương, La Mông thấy thời gian cũng không còn sớm rồi, lúc này mình lại rảnh rỗi, gọi La Chí Phương, bảo gã đứng lớp, sau đó liền đi hướng căn tin.

Căn tin của Tam cao làm khá tốt, nhà ăn khá lớn, ánh sáng cũng tốt, quét dọn tới còn rất sạch sẽ, lúc La Mông đi vào, một dì trong căn tin dọn khay ăn trên ngăn tủ, Lương Đức Hỉ ngồi ở bên cạnh bàn ăn, đang cầm một xấp hóa đơn xem.

“Môi trường làm việc của mọi người không tồi nha”. La Mông cao giọng nói với Lương Đức Hỉ.

“Tạm được, ha ha”. Lương Đức Hỉ ha ha cười hai tiếng, để hóa đơn qua bên cạnh, kêu La Mông qua ngồi, lại hỏi La Mông uống nước hay không.

“Không cần”. La Mông xua xua tay. Lúc này cái dì bên cạnh đã dọn khay ăn xong rồi rồi, đang chuẩn bị đặt đũa muỗng lên trên cái giá, thấy trên cái giá không sạch lắm, nhanh chóng đi ra đằng sau lấy cái khăn lau ra lau, La Mông thấy khăn lau trong tay dì tuy rằng cũ, lại cực kỳ sạch sẽ hiếm có.

“Người nhân viên này cảu chú thật tốt, hẳn là phải phát tiền thưởng”. La Mông thấy một màn này, cũng là có chút cảm khái, thông thường nơi căn tin của trường học như vầy, đồ ăn khẳng định là có tiêu độc, nhưng mà cái giá ngăn tủ đựng đồ ăn liền sẽ không nhất định rất sạch sẽ.

“Không cần tôi phát, trường học phát cho”. Lương Đức Hỉ nói xong chỉ chỉ một mặt tường của căn tin: “Mỗi tháng đều chấm điểm, được 80 điểm liền phát năm nghìn đồng tiền thưởng”.

La Mông quay đầu vừa nhìn, liền nhìn đến trên vách tường có một tờ bảng biếu rất lớn, bên trên điểm của tháng chín đã có rồi, 82.1 điểm, tháng khác đều còn trống.

Bên cạnh bảng biểu còn có một mặt tường ý kiến, bên cạnh tường treo một xấp giấy ghi chú, trên mặt tường dán ghi chú đủ mọi màu sắc, mặt trên học sinh viết ý kiến, sau đó bên cạnh còn có trả lời của căn tin, La Mông nhìn cảm thấy rát thú vị.

“Khoai tây chưa rửa sạch, ăn phải hạt cát!”.

“Cài này quả thật cần phải làm, lát nữa tôi sẽ nói thật kỹ cùng các dì”.

“Gần đây cơm không ngon bằng lức trước nha, đổi gạo rồi? Nhanh chóng đổi lại đi!”.

“Hiện tại không có cách, chỉ có thể chờ ăn xong đám gạo này rồi nói sau”.

“Cà không bỏ đủ dầu, khó ăn muốn chết”.

“Được, sau này bỏ nhiều dầu chút, mỗi phần tăng giá một đồng”.

“Mãnh liệt yêu cầu mở thêm mấy cửa sổ lấy đồ ăn!”.

” Việc này phải tìm hiệu trưởng phản hồi”.

“……”

“……”

“Trường học các chú rất hào phóng”. Mõi tháng tiền thưởng năm nghìn đồng, đối một trường cao trung tư nhân mà nói cũng không tính rất nhiều, nhưng mà đây là thuần chi tiêu ngoài định mức rồi, không nhất định mỗi một nhà trường đều sẵn lòng chi.

“Có nguyên nhân đằng sau việc này”. Lương Đức Hỉ cười cười, liền nói chân tướng bên trong chuyện này với La Mông.

Tam Cao bọn họ vốn là cao trung thuộc sơ trung Diệu Tổ, hiện tại tuy rằng mở cửa, đổi tên là Tam cao, nhưng mà bản chất vẫn là một nhà cùng sơ trung Diệu Tổ. Hàng năm cuộc thi đầu vào, Tam Cao có chiếu cố đối thí sinh của sơ trung Diệu Tổ, điểm chuẩn thấp nhiều so với trường khác.

Học sinh sơ trung tốt nghiệp sơ trung Diệu Tổ, ngoại trừ bị Nhất Cao, Nhị Cao thu nhận, còn lại phần lớn đều lên Tam Cao, còn có một phần trong nhà có tiền hoặc là có tính toán khác, sẽ dùng tiền đưa con tới trong thành phố thậm chí tỉnh khác đi học, cơ bản chính là sai biệt điểm thi lúc thi đại học, tiêu chuẩn tuyển nhận của các trường đại học đối thí sinh bản địa và thí sinh nơi khác đều là khác nhau.

Đương nhiên còn sẽ có có một chút nguyên nhân khác, ví dụ như lực lượng giáo viên xuất sắc quan điểm giáo dục vượt trội, cũng có chút người thuần túy chính là cảm thấy trường học trong thành phố khẳng định tốt hơn so với trong huyện.

Thời điểm trung tuần tháng chín, phòng nghiệp vụ Tam Cao tiếp đãi một nữ sinh và cha mẹ của em ấy, nữ sinh này vốn đã báo danh ở một trường cao trung có danh tiếng tại thành phố rồi, nhưng mà sau khi học tập sinh hoạt nửa tháng ở bên đó, nữa sinh này ầm ĩ đồi về đây.

Cha mẹ thầy cô hỏi cô bé vì sao, cô nàng này liền nói thức ăn bên trường đó quá kém, trước đây bạn học trong lớp cô cùng nhau lên Tam Cao, đều nói đồ ăn trong căn tin Tam Cao ăn ngon, đặc biệt cháo sữa và các loại bánh bao bánh mỳ mỗi bữa sáng, cơm trưa cơm chiều cũng rất đa dạng, đồ ăn cũng ăn ngon…….

Lúc mới đầu cô nàng còn chịu đựng, nghĩ trường học trong thành phố tốt nha, lúc thi đại học có thể thêm tỉ lệ thi đậu cũng tốt nha, ba mẹ cô đều là hy vọng như vậy. Sau đó chịu đựng chịu đựng liền chịu hết nổi, xem hình chụp bạn học gởi tới, cả căn tin đều là học sinh Tam Cao mặt mày hớn hở ăn như hổ đói, nhìn nhìn lại trường học của chính mình, cô nàng này ăn cơm ăn tới một nửa liền bỏ đũa xuống, lập tức liền gọi điện thoại cho cha mẹ cô, nói mình muốn trở về.

Một em học sinh này coi như thôi, nửa tháng sau, đầu tiên là lại trở về một nam sinh, tiếp theo lại trở về một nữ sinh, trước sau tổng cộng ba học sinh trở về, đều nói là về vì căn tin, trường học không coi trọng việc này cũng không được, sau khi trải qua một phen bàn bạc, liền định ra chính sách khen thưởng này.

Tháng trước năm nghìn đồng phát ra, Lương Đức Hỉ liền phát hết cho nhân viên, căn tin trường họ tổng cộng hơn mười người, mỗi người phát ba trăm, cuối cùng bản thân gã cơ bản chẳng được xu nào.

Bất quá hắn thật cũng không muốn tiền này, bề ngoài năm nghìn đồng này là tiền thưởng, nếu gã cầm, người bên dưới liền không được bao nhiêu, vậy sau này bọn họ làm việc không để tâm, tháng sau không lấy được tiền thưởng không nói, công việc của căn tin cũng sẽ chịu ảnh hưởng.

Lúc này gã phát tiền, những người làm việc dưới tay gã liền phấn chấn, ba trăm đồng, đối những người phụ bếp dọn vệ sinh ở căn tin này cũng không ít. Bọn họ tự giác làm việc hăng say, Lương Đức Hỉ liền bớt lo bớt sức.

Hiện tại mỗi ngày Lương Đức Hỉ ngoại trừ mua rau tính sổ, công việc chủ yếu nhất chính là nhìn chằm chằm mấy cửa sổ phát đồ ăn kia, đừng để mấu dì này vì lấy tiền thưởng liền bán ông chủ gã, múc đồ ăn  muôi lơn muôi lớn, chấm điểm tự nhiên liền cao, gã thầu khoán căn tin này chính là sẽ lỗ vốn.

Bên này La Mông đang nói chuyện cùng Lương Đức Hỉ, lát sau Tiếu Thụ Lâm cũng lại đây, trong tay còn cầm phiếu cơm, mới nãy lúc gã đi phòng tài vụ bàn tiền xe, thầy giáo phòng tài vụ bảo gã thuận tiện cầm phiếu cơm chia cho người làng của bọn họ, tổng cộng liền sáu phiếu, trong mỗi phiếu có năm trăm đồng, đây là một trong những phúc lợi của bọn họ.

Ngoài ra chính là tiền xe, lúc trước nói tốt tiền xe là trường học chi, hôm nay vừa vặn Tiếu Thụ Lâm cũng tới đây, thuận tiện liền xử lý thay công ty gã, đã bàn xong là thanh toán theo tháng, mùng một hàng tháng thanh toán sổ sách tháng trước.

“Nếu không chúng a ăn trước đi?”. La Mông thấy lúc này đồ ăn cũng mang ra kha khá rồi, nghĩ nhiều người như thế này còn phải xếp hàng, liền muốn lấy đồ ăn trước.

“Đúng, đúng, hai người ăn trước, thừa dịp hiện tại ít người”. Không đợi Tiếu Thụ Lâm trả lời, Lương Đức Hỉ lập tức liền nói.

“Chú muốn ăn cùng chúng tôi không?”. La Mông hỏi Lương Đức Hỉ.

“Lát nữa tôi ăn cùng bọn họ”. Lương Đức Hỉ cười cười, vội vàng đi ra sau phòng bếp, người ta phải ăn cơm, gã dù sao không nên ngồi bên cạnh nhìn, chính gã và nhân viên căn tin phải chờ tới học sinh gần như lấy cơm xong mới ăn, tới lúc đó có gì ăn nấy, tận khả năng tránh, đây cũng là thói quen rất nhiều năm.

La Mông và Tiếu Thụ Lâm đều tự cầm khay ăn, tiến đến cửa sổ đi lấy cơm, lúc mới đầu Tiếu Thụ Lâm liền lấy một đồng tiền cơm, lát sau gã lấy đồ ăn xong, bốc cọng bông hẹ bỏ vào miệng nhai nhai, lộn trở lại lấy thêm một đồng tiền cơm.

“Rất đói à?”. La Mông nhìn Tiếu Thụ Lâm chậm rãi ăn cả khay đầy ụ đồ ăn, nhịn không được nở nụ cười.

“Hương vị không tồi”. Tiếu Thụ Lâm gắp một đũa thịt trâu xào bông hẹ, lại ra sức lùa một ngụm cơm, trâu chạy khắp nơi trên Ngưu Vương trang, lại là không ăn được thịt trâu, không chỉ thịt trâu, thịt dê thịt theo cũng không có, heo con lại đang nuôi, bất quá bây giờ còn quá nhỏ.

“Là không tồi, tớ lại đi lấy hai phần”. La Mông ăn thử cũng thấy ăn ngon, lập tức bưng khay cơm tới gần cửa sổ, thịt trâu xào hẹ tây của Tam Cao tám đồng một phần, không được bao nhiêu thịt trâu, nhưng nơi này dù sao cũng là trường học, phân lượng cũng coi như không quá ít.

La Mông là trăm triệu không nỡ giết đám trâu trên Ngưu Vương trang, hơn nữa mỗi ngày người ăn cơm nhiều như vậy, thịt trâu này mắc, tới trấn Thủy Ngưu còn chưa mua được nữa, cho nên bọn họ bình thường nếu muốn ăn thịt trâu thật đúng là không dễ dàng.

La Mông và Tiếu Thụ Lâm mặt đối mặt ngồi ở trong căn tin ăn cơm, đều tự ăn đồ ăn trong khay cơm của chính mình, thi thoảng ngẩng đầu liếc mắt nhìn đối phương một cái, không cần ngôn ngữ gì, cũng không cần cố ý bày ra biểu cảm gì, trong lòng chính là cảm thấy vui sướng.

Lát sau lại lục lục tục tục có một ít thầy cô vào căn tin, La Mông nhìn nhìn đồng hồ, mười một giờ rưỡi, mười phút nữa liền hết giờ học rồi, anh và Tiếu Thụ Lâm đều ăn gần no rồi.

“Leng keng……..”. Theo một trận tiếng đàn dương cầm dịu dàng vang lên, cả sân trường nhất thời liền sôi trào.

“Ngao! Ngao! Ngao!”.

“Nhanh lên!”.

“Bình tử!”. Hôm nay tới lượt mày lấy cơm!”

“Âu Lôi, Âu Lôi, Âu Lôi…….”.

“Giúp tao lấy cơm với, hôm nay tao trực nhật”.

“Lấy món gì nha?”.

“Bắp cải xào! Trứng hấp!”.

“…….”

Rất nhanh một đám nam sinh cao gầy liền giống như quỷ chết đói xông vào căn tin, mỗi người đều một ót mồ hôi, trên quần áo cũng không ít mồ hôi, hiển nhiên là vừa mới học lớp thể dục.

Nhưng mà bọn nó cũng không phải nhóm đầu tiên tới lấy đồ ăn sau khi chuông kêu, Liễu Như Hoa liền đi theo vào căn tin, cô gái này chạy nhanh như gió, thoáng cái liền bỏ mấy nam sinh kia ở phía sau, bưng mấy cái khay cơm, lập tức chiếm vài cái cửa sổ, liên tục gọi món này món kia.

La Mông chạy tới giúp cô ta bưng đồ ăn, chưa được một lát La Chí Phương cũng tới rồi, lại qua một lát bọn người La Toàn Thuận mới tới đây. Từ mảnh đất khai khẩn tới bên căn tin có một đoạn khoảng cách, liền chỉ có Liễu Như Hoa có thể chạy nhanh hơn so với học sinh lớp thể dục, những người khác đều không có năng lực này.

Nếm qua cơm trưa tới ký túc xá Tam Cao sắp xếp cho bọn họ đi ngủ trưa, tới buổi chiều lại dạy hai tiết, bọn họ có thể trở về làng.

Nhắc tới trường học tư nhân chính là khác với trường công, tuy rằng Tam Cao không nổi tiếng bằng Nhất Cao Nhị Cao, nhưng mà mấy năm nay kinh doanh thích đáng, lực cạnh tranh cũng đang liên tục tăng cường, theo nơi khác đào không ít giáo viên át chủ bài không nói, chỉ là phương tiện thiết bị, có thể đá Nhất Cao Nhị Cao văng xa mấy con đường.

Không chỉ nhiều tòa nhà dạy học phòng học truyền thông nhiều, căn tin và ký túc xá cũng đều là rộng rãi sáng ngời sáng sủa sạch sẽ, so với tòa nhà cũ Nhất Cao Nhị Cao đen như mực đó là mạnh hơn nhiều.

Đương nhiên phương diện học phí cũng phải mắc hơn không ít, trường học này ngoại trừ một phần chiêu sinh đặc biệt, thành tích của học sinh khác cơ bản cũng không ra làm sao, từ trước đều là học sinh thi không đậu cao trung bình thường mới xài tiền tới nơi này học, hiện tại tốt một chút, nhưng mà nguồn học sinh tốt vẫn là bị Nhất Cao Nhị Cao chiếm đi phần lớn như trước.

Hiện tại tình huống của Tam Cao là hàng năm học sinh thi đậu trọng điểm không ít so với Nhị Cao, có đôi khi ngang bằng cùng Nhất Cao, nhưng mà tỉ lệ lên lớp cũng không tốt lắm. Cho nên, tận khả năng tuyển nhận càng nhiều nguồn học sinh chất lượng tốt liền thành công tác trọng điểm của trường học này.

Buổi chiều dạy xong hai tiết học, bên căn tin còn chưa tới giờ ăn cơm, bọn họ cũng liền không ở lại, lại nói năm trăm đông ăn một tháng, nếu chỉ ăn trưa có thể còn có dư, muốn ăn hai bữa cơm liền lại có vẻ có chút eo hẹp. Hiện tại người trong làng ai cũng không rãnh rỗi, trở về sớm một chút còn có thể làm chút công việc, vì thế trực tiếp ngồi xe của Tiếu Thụ Lâm trở về làng Đại Loan.

Trên đường La Mông thu được một cái tin nhắn ảnh màu, mở ra nhìn nhìn, bĩu môi lại nhét vào trong túi. Lúc xe chạy tới cổng làng làng Đại Loan ngừng một lần, lại chạy lên Ngưu Vương trang, La Mông hỏi Tiếu Thụ Lâm có muốn ăn cơm chiều hẵng về hay không, Tiếu Thụ Lâm không đáp ứng, nói ông già gã đã nấu sẵn cơm chiều rồi, đang chờ gã trở về ăn đó.

“Nha Nha, lại đây”. Đi tới phụ cận tứ hợp viện, thấy bọn Đông, Tây, Nam, Bắc, Nha Nha, Nhị Lang đều nằm chơi trên đống rơm dưới tàng cây, La Môngthuận miệng gọi Husky ngốc tới.

“Ô!”. Husky ngốc đang lăn lộn trên đống rơm, thấy La Mông gọi nó, không tình không nguyện chậm rãi đi qua, bình thường nếu La Mông muốn cho bọn nó ăn gì đó. Khẳng định sẽ cùng kêu bọn Đông, Tây, Nam, Bắc, Nhị Lang, chỉ kêu một mình nó, xác định không phải chuyện tốt.

“Cha mày gửi một cái tin nhắn cho mày”. La Mông nói xong lấy di động ra

“…….”. Husky ngốc quay đầu liền đi trở về.

“Quay lại cho ông mày”.

“Ô……”. Người đang dưới mái hiên, trên Ngưu Vương trang rốt cuộc vẫn là La Mông định đoạt, Nha Nha đành phải ngoan ngoãn lại đi trở về.

“Mày thấy con này thế nào?”. La Mông vầm màn hình di động tới trước mặt Nha Nha, trên màn hình là một con chó Husky cái xinh đẹp.

“Ô……”. Nha Nha nhìn thoáng qua, xoay đầu qua chỗ khác.

“Tao thấy rất đẹp nha”. La Mông nhìn nhìn, cảm thấy con này rất xứng đôi Nha Nha.

“A ô a ô!”. Nha Nha kêu một tràng, vung đuôi chạy đi, thân cận và vân vân, thật sự là phiền muốn chết!

“Nó không thích”. La Mông bình tĩnh nhắn lại ba chữ cho chó cha.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.