Ngưu Nam

Chương 93: Gió Bắc thổi…




Lúc ăn cơm, La Mông quả nhiên từ trong kho lạnh ôm ra mấy trái dưa hấu lớn, một đám dưa hấu lớn này sau khi rửa rồi đặt ở trên mặt bàn sạch sẽ, một dao đè xuống, mùi dưa hấu nhè nhẹ lạnh lạnh lập tức bay bổng ngay tại trong tứ hợp viện.

“Ngao! Ngao! Dưa hấu! Dưa hấu!”…..Những người thành phố ngày thường nhã nhã nhặn nhặn, lúc này mỗi người mang theo một thân mồ hôi thối, giống như sói đói, kết bè kết lũ tranh nhau vào căn tin.

“Từng người từng người tới”. Tiếu Thụ Lâm phụ trách bổ dưa hấu, La Mông liền phụ trách phát dưa hấu, về phần Úy Trác Dương, sớm liền ôm hai miếng lớn dưa hấu ngồi xổm ở cửa gặm,  mới nãy còn có cô bé  hỏi gã: “Chú  làm sao có hai miếng dưa hấu vậy?”.

“Lão  Chu thấy chú lớn lên đẹp trai, liền cho chú thêm một miếng”. Úy Trác Dương lau nước dưa hấu trên cằm, dõng dạc trả lời. Người này làm việc nửa ngày ở trên Ngưu Vương trang, cũng nghe nói La Mông có cái biệt danh kêu lão Chu, phải nói rằng cơ bản mọi người tới Ngưu Vương trang làm việc đều gọi La Mông là lão Chu.

“Gạt người!”. Cô bé tức giận nói: “Cháu cũng lớn lên xinh đẹp, chú ấy liền chưa bao giờ cho cháu hai miếng dưaa hấu”. Nói xong bịch bịch bước đi.

Trong căn tin, Tiếu Thụ Lâm và La Mông còn đang chia dưa hấu, Tiếu Thụ Lâm  nhanh tay nhanh mắt, hạ dao rất chính xác, một dao ấn xuống, từng miếng dưa hấu đều lớn xấp xỉ, La Mông tai nghe xung quanh mắt nhìn khắp nơi: “Này, nhóc con, cậu mới nãy lĩnh rồi”.

“Không có nha”. Một cậu nhóc đội mũ lưỡi trai đưng ở trước mặt La Mông vẻ mặt vô tội nói.

“Hắc, nhóc cho là đội nón ông đây liền không nhận ra hả?”. Ngày nắng nóng như vầy, ở trên núi phơi nắng to cả nửa ngày, lúc này trong tứ hợp viện ai còn đội nón chứ, kỹ thuật ngụy trang này cũng quá kém quá lộ liễu đi.

“Ài…….”. Cậu nhóc thở dài một hơi, sau đó cởi nón ra, xoay người nói đối một đám nhóc con cách đó không xa:” Tớ đã nói vô dụng mà, các cậu còn bắt tớ phải thử”.

Đám nhóc con cả người đầy mồ hôi mặt đỏ toàn bộ vừa thấy La Mông nhìn hướng bọn nó, hi hi ha ha một chút liền tản ra.

“Con trai à, mau tới đây ăn cơm”. Cạnh đó ba ba của cậu nhóc này đã lĩnh đồ ăn rồi liền gọi nó ăn cơm: “Con nói con ngốc hay không, đội cái nón liền muốn đi lừa lão Chu? Ít nhất cũng phải đổi bộ đồ khác, phải không?”.

“Thay quần áo hữu dụng à?”. Cậu nhóc đón lấy đôi đũa lùa một ngụm đồ ăn, nửa tin nửa ngờ hỏi han.

“Đừng nghe ba con nói bừa, cho dù con đổi lớp da thì lão Chu đều có thể nhận ra con”. Bên cạnh một người phụ nữ khuôn mặt phơi nắng tới đỏ bừng nói, người nữ này hiển nhiên chính là nữ chủ nhân của gia đình này.

“Tới con trai, miếng này cũng cho con ăn”. Ba nó nói xong liền đưa miếng dưa hấu của chính mình qua.

Trước đó lúc bọn họ chưa tới ngưu Vương trang, mỗi khi tới cuối tuần, con trai gã mỗi ngày không phải xem TV chính là lên mạng chơi game online, cả ngày một người trong phòng, cha mẹ muốn nói nhiều mấy câu với nó nó cũng không muốn nghe, hiện giờ tới nông thôn này, ngược lại có chút bộ dạng trẻ con rồi, gã làm cha cũng là cực kỳ vui mừng.

Cậu nhóc nhìn nhìn dưa hấu ba nó đưa qua, với qua cắn một miếng, xua xua tay nói: “Được rồi, cha ăn đi”.

Vì có thể để một nhà ba người bọn họ kiếm đủ một trăm năm mươi đồng, không kéo chân sau của người khác, ba nó cũng là ra nhiều sức lực. Chờ qua hai năm nữa liền tốt rồi, cậu nhóc nghĩ thầm, qua hai năm nữa nó liền trưởng thành, sức lực cũng lớn.

Cậu nhóc vùi đầu ăn cơm, lại không biết mẹ ngồi ở bên cạnh chính mình và cha ngồi đối diện liếc mắt nhìn nhau, hai người hốc mắt đều đỏ.

Hai vợ chồng bọn họ liền có một đứa con này, khi còn nhỏ cũng rất thân mật, một nhà ba người cực kỳ hòa thuận vui vẻ, ngày qua cũng rất thỏa mãn.

Nhưng mà không biết từ khi nào thì bắt đầu, đứa con này trở nên không thích nói chuyện cùng bọn họ, cả ngày không phải xem TV chính là chơi máy tính, nói hai câu đều ngại phiền, càng đừng nói cùng ăn một miếng dưa hấu cùng cha mẹ.

Mấy người ngồi ở phụ cận bọn họ cũng là thấu hiểu cười cười, cũng không nói nhiều. Tuy rằng những người bọn họ bình thường không ít lần nói La Mông keo kiệt nhỏ mọn, tiền lương trả rất thấp, việc lại nặng, nhưng mà ở đáy lòng của mọi người, Ngưu Vương trang là tồn tại không thể thay thế.

Bởi vì địa phương Ngưu Vương trang này cũng không phải để kẻ có tiền tới nơi này hưởng thụ và xa xỉ, ở trong này, bất kể anh có tiền không có tiền đều là một cái đãi ngộ, chỉ cần anh sẵn lòng làm việc, có thể tới. Khi anh chân chính đầu nhập vào trong lao động, cảm nhận được lạc thú của lao động, thu hoạch tâm tình lao động, dung nhập tới giữa tập thể này, liền sẽ không mảy may lại đi so đo tiền lương bao nhiêu, chỉ sẽ cảm thấy ngày nghỉ tốt như vậy không cần tiêu tiền có thể hưởng thụ đến thật sự là quá tốt.

Đương nhiên, đối một ít tộc đi làm mà nói, từng cuối tuần đều tới vẫn là vất vả một chút, trừ bỏ cá biệt thân thể đặc biệt khỏe, đặc biệt chấp nhất đối Ngưu Vương trang, bình thường đều là nửa tháng hoặc là một tháng qua một lần.

Cách đoạn thời gian tới nông thôn đổ mồ hôi một chút, thay đổi tâm tình một chút vẫn là cực kỳ không tồi, nhất là đối một ít người trẻ tuổi năng lực kinh tế có hạn mà nói, tuy rằng La Mông trả tiền lương không nhiều lắm, nhưng mà cơ bản cũng đủ bọn họ trả lộ phí đi tới nơi này, hơn nữa Ngưu Vương trang còn bao ăn bao ở, ăn ở cũng không tệ lắm.

Chia xong dưa hấu, đưa Mĩ Linh Mĩ Tuệ lên lầu ngủ trưa, hai con bé này lấy dưa hấu trước nhất, sớm liền ăn xong cơm rồi, ăn cơm xong liền ngáp muốn ngủ. Từ trên lầu xuống dưới, Tiếu Thụ Lâm đã dọn xong đồ ăn của bọn họ rồi, Úy Trác Dương cũng ăn cùng hai người bọn họ.

“Thức ăn của căn tin nhà ông cũng rất ngon”. Vừa mới ăn hai miếng dưa hấu, lúc này khẩu vị cũng lớn, Úy Trác Dương lùa một ngụm cơm, lại gắp một đũa cà tím xào thịt băm, nhất thời cảm giác đầu lưỡi nở rộ, đầy miệng đều tràn ngập tư vị hạnh phúc.

“Chính là một ít rau dưa nhà trồng”. La Mông khiêm tốn nói.

“Rau dưa nhà trồng này làm cũng rất có trình độ”. Úy Trác Dương vừa ăn vừa khen, nếu có thể mỗi bữa đều ăn như vầy, ngày hôm đó chết đi, cũng rất mĩ mãn nha!

Ăn cơm xong chính là thời gian ngủ trưa, La Mông sắp xếp một mình Úy Trác Dương một căn phòng nhỏ, lại cầm một bộ đồ dùng vệ sinh răng miệng tắm rửa cho gã, trời nắng nóng này, làm việc nông nửa ngày, đổ nhiều mồ hôi, cơm nước xong tắm qua một chút, lát nữa ngủ mới thoải mái.

Trong khoảng thời gian giữa trưa này nắng to, La Tiến Hỉ trước lúc ăn cơm cũng liền đuổi đàn trâu tới khe suối, bọn nó sẽ  ở nơi đó suốt, đợi sau khi hơn bốn giờ chiều vắt sữa xong mới có thể lại lên núi chở khoai lang.

Lúc thời gian ngủ trưa chấm dứt, đúng là thời gian nhiệt độ không khí cao nhất trong ngày, bây giờ La Mĩ Tuệ và La Mĩ Linh còn chưa thức, La Mông liền bàn giao hai đứa cho Sài Phượng Hương, bản thân Sài Phượng Hương cũng có một đôi sinh đôi long phượng, bây giờ cũng đang ngủ.

La Mông cầm nón rơm đội lên đầu mình, nói với Úy Trác Dương bên cạnh: “Chiều nay ông nghỉ ngơi ở đây đi? Đừng lên núi”. Nói như thế nào gã cũng là khách, nhưng đừng tới lúc đó mệt chết.

“Không cần, tui không mệt”. Úy Trác Dương rất là đại trượng phu trả lời.

“Thật không mệt à?”. Tiếu Thụ Lâm đội nón rơm, khiêng cuốc lên vai, quay đầu lại cười cười với Úy Trác Dương.

“Cậu đang nói cái gì vậy?”. Úy Trác Dương nói xong, cũng khiêng một cái cuốc lên vai, dẫn đầu liền ra khỏi viện tử, Tiếu Thụ Lâm  cũng đi theo, La Mông nhìn nhìn bóng dáng tràn đầy ý chí chiến đấu của hai người này, từ trong viện tử cầm một bó lớn bao tải, cũng đi theo lên núi.

Buổi chiều thời tiết nóng, nhiệt tình của mọi người liền không có dạt dào như buổi sáng, rất nhiều người là đào khoai lang một lát, liền tới bóng cây gần đó nghỉ ngơi một lát, uống miếng nước xả hơi.

Cũng chỉ có Tiếu Thụ Lâm và Úy Trác Dương, hai gười đàn ông này giống như là không biết mệt mỏi, ở trong ruộng khoai lang đào hết luống này tới luống khác.

La Mông đi theo sau nhặt khoai lang, lúc mới đầu hiệu suất cũng không ra làm sao, dần dần, liền luyện ra, nhặt tới kêu nhannh tay nhanh mắt, khoai lang nhặt đầy bao này tới bao kia, một người nhặt khoai lang hai người kia đào ra, cũng không cảm thấy cực kỳ mất sức.

Đợi tới lúc La Tiến Hỉ lùa đàn trâu lên núi, La Mông nhìn lại, một mảnh núi thật lớn bị lật qua rồi, rất nhiều bao tải nằm ngổn ngang lộng xộn, đám này đều là một mình anh nhặt? Khoai lang nhiều như vậy mỗi bao phải nặng bao nhiêu chứ! Giá tiền công tám xu có thể  hơi cao chút hay không?

Vào buổi tối đám khoai lang này chở về sau khi cân qua, tính toán ra thành quả thu hoạch hôm nay của các nhóm nhỏ, quả nhiên, nhóm của bọn La Mông bất kể là giá trị bình quân hay là tính tổng số, đều là hoàn toàn xứng đáng nhóm quán quân.

“Đây cũng quá trâu bò rồi! Ba người, làm còn nhiều hơn so với sáu người!”. Sức chiến đấu của nhóm ba người này làm cho những người thành phố chấn động thật sâu.

“Tiếu Thụ Lâm lợi hại nha! Tôi thấy anh ta vung cái cuốc liên tục, thể lực của người anh em này rất mạnh!”.

“Người ta chính là tập võ!”.

“Ài, biết võ chính là khác biệt nha!”.

“Tiếc là tôi không có cơ duyên này nha!”.

Tại trong một mảnh tán thưởng này, Tiếu Thụ Lâm cảm thấy mỹ mãn nheo mắt lại.

“Người anh em, trước đây chưa gặp qua cậu nha”. Bên úy Trác Dương cũng là rất được quan tâm.

“Tôi là đồng nghiệp cũ của La Mông, tới đây chơi”.

“Anh chơi tới cũng quá trâu bò!”.

“Nhìn bộ dạng anh như vầy, rõ ràng chính là người thành phố, trước đây từng làm việc nông rồi à?”.

“Không có nha”.

“Ôi trời, người anh em, vậy anh rất có thiên phú!”.

Úy Trác Dương nhếch nhếch khóe miệng, bị người ta khen có thiên phú đào khoai lang, kỳ thật coi như là chuyện tốt đi? Mặc kệ nói như thế nào, cái kế hoạch muốn dìm hàng gã của tên Tiếu Thụ Lâm kia xem như ngâm nước nóng. Sau khi nghĩ thông, Úy Trác Dương này cười tới kêu sáng lạn mười phần đối Tiếu Thụ Lâm.

“Lão Chu à! Cậu cũng rất lợi hại nha, một mình nhặt nhiều khoai lang như vậy”.

“Là cực kỳ lợi hại”. La Mông sửa lời bọn họ nói: “Các người đi nhặt nhiều khoai lang như vậy thử xem?”.

“Không phải tôi nói lão Chu cậu nha, cậu dù sao cũng là ông chủ nha, liều mạng như vậy làm gì?”.

“Ông chủ thử qua rồi, mới biết được giá tiền công này định thích hợp hay không thích hợp chứ, sau khi trải qua tự thể nghiệm, tôi cảm thấy giá tiền công tám xu vẫn là hơi cao”.

“Đây là lại muốn hạ giá?”.

“Lừa đảo nha!”.

“Giai cấp địa chủ lòng dạ hiểm độc!”.

“Đại gian đại ác của xã hội cũ!”.

“Gió Bắc thổi…….. Bông tuyết bay bay……..”.

“Bông tuyết bay bay…….Năm trôi qua…….”.

“Gió Bắc thổi……… Bông tuyết bay bay……”.

“Tôi chờ ba ba tôi……… Về nhà ăn tết…….”.

Ở trong một trận gào khóc thảm thiết của 《Bạch mao nữ 》, La Mông mang theo hai đứa cháu giá và Tiếu Thụ Lâm cùng nhau rời khỏi Ngưu Vương trang, về phần chuyện hạ giá giá tiền công, tự nhiên là không có cửa đâu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.