Ngưu Nam

Chương 90: Làm ông chủ chính là điểm ấy không tốt…




Mười một giờ rưỡi trưa, bên ngoài nắng to, trong một tiểu khu trấn Vĩnh Thanh, một hộ gia đình còn vang tiếng mạt chược lạch ca lạch cạch.

“Bà nội, con đói”. Một bé gái kháu khỉnh bụ bẫm nắm quần bà nội nó kêu đói bụng rồi.

“Niếp Niếp đói bụng à? Buổi trưa muốn ăn cái gì, lát nữa bà nội làm cho con”. Bà bác năm sáu mươi tuổi nâng kính mắt viền vàng, lúc này người đối diện đánh ra con bài nhị điều, bà vội vàng hô một tiếng: “Ăn”.

“Không biết ạ”. Cô bé có chút buồn rầu lắc lắc đầu, tuy rằng bây giờ đã là tháng chín rồi, nhưng mà hôm nay không khí là nóng như cũ, nóng tới người lớn con nít đều không muốn ăn gì.

“Bây giờ đều mười hai giờ rồi, đánh xong ván này chúng ta cũng nghỉ ngơi đi”. Một bà bác bên cạnh liền nói.

“Về nhà làm gì, xem TV hả? Có gì hay chứ, chơi tiếp đi, dù sao cũng không biết ăn gì, kêu đồ bên ngoài ăn đi, hôm nay liền đều ở lại chỗ tôi đi”. Bà nội của bé gái kia nói. Trong tiểu khu này mấy người bọn họ bình thường liền không ít hỗ trợ lẫn nhau, bà cũng không ít lần mang cháu gái đi ăn nhà người ta, thi thoảng mời một lần cũng là nên làm.

“Không được, không được, em phải nhanh chóng về nhà, lát nữa con em liền tan học về nhà rồi”. Một người phụ nữ hơi trẻ nói.

“Cô gọi nó tới nhà tôi không được sao? Ăn cùng nhau là được, trời nóng như vầy, nấu cơm gì chứ?”.

“Vẫn là thôi đi, thằng con nhà em rất kén ăn”. Người phụ nữ trẻ tuổi liên tục lắc đầu.

“Hắc, liền tay nghề kia của cô, thật không thể trách con cô kén ăn đâu”. Một ông bác ngồi ở đối diện một bà bác liền nói.

“Đúng rồi, mấy hôm trước con tôi cầm về một tờ rơi gọi đồ ăn ngoài, nói là tiệm đó ăn rất ngon, nếu không hôm nay chúng ta gọi ăn thử?”.

Con trai con dâu của bà đều đi làm, chính bà lại có lương hưu, ngày trôi qua coi như dư dả, hiện giờ cháu gái đều lớn như vậy rồi, nếu nói cuộc sống này còn có cái gì chưa hài lòng thì chính là chồng bà chết sớm quá. May mắn những hàng xóm này đều cũng không tệ lắm, ngày thường thường xuyên qua lại, cùng nhau chơi mạt chược đi dạo công viên và vân vân, thời gian cũng trôi qua rất tốt.

Tờ rơi gọi đồ ăn ngoài này vừa lấy ra, mấy người trên bàn liền đều líu lưỡi: “Đây là thức ăn nhanh gì chứ, một dĩa rau đều phải mười hai đồng, đây cũng thật xấu xa, cái quán chỗ giao lộ nhà tôi, món xào mới có tám đồng thôi”.

“Con tôi nói ngon, chúng ta liền ăn thử một chút, nếu ăn không ngon, lập tức ném tờ rơi này vào trong thùng rác”.

“Coi nè, món thịt trái lại không mắc quá”.

“Bà coi món gà nè, sao không mắc chứ?”.

“Nếu thật là gà quê, vậy không tính mắc”.

“……..”

Bốn người mồm năm miệng mười, cũng không gọi món rất mắc, cuối cùng gọi điện thoại qua gọi hai món mặn một món rau, lại là vừa đánh bài vừa chờ cơm ăn.

Lát sau con trai của người phụ nữ trẻ tuổi cũng đã trở lại, thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, vừa thấy mẹ nó lại đang chơi chơi mạt chược, mặt lập tức sụ xuống, người phụ nữ ngượng ngùng cười hai tiếng, cũng không chấp nhặt với nó, bây giờ con cô đúng là thời kì phản nghịch, cơ bản chỉ cần không gây chuyện, cô làm mẹ đều tùy nó.

Vừa đúng mười hai giờ, chuông cửa của nhà này vang lên, tới là thanh niên mặc quần đùi áo ngắn tay, đầu đội mũ lưỡi trai màu đỏ, bên trên thêu ba chữ làng Đại Loan, không cần phải nói, đây là tới đưa cơm.

“Sao nhanh như vậy chứ?”. Bà bác vội vàng mở cửa để cậu ta đi vào.

“Bọn cháu là tiệm thức ăn nhanh, món ăn đều là nấu xong trước hết rồi, cho nên nhanh”. Chàng trai lưu loát đặt hộp giữ nhiệt lên trên bàn trà ở phòng khách, lấy từng món từng món đồ ăn bên trong ra. “Số tiền lần này mọi người tiêu phí là một trăm hai mươi lăm đồng, trong tiệm mới vừa đưa ra hoạt động mới, tiêu phí đúng một trăm đồng miễn phí tặng một phần đậu hủ thủy tinh”.

“Chính là cái này à”. Bà bác cầm một cái chén thức ăn nhanh trong đó, mở cái nắp nhìn nhìn, nhất thời khóe miệng đều sắp rớt xuống cằm: “Chút xíu như vầy, có đủ hai ba muỗng hay không?”.

“Hì hì, bác à ánh mắt bác cũng thật tốt nha, trong tiệm mỗi ngày chỉ có năm mươi cân đậu hủ non, ông chủ bọn cháu vẫn cứ để đầu bếp làm hai trăm phần đậu hủ thủy tinh, tính một chút, một phần cũng cũng chỉ có 250g, hơn nữa gia vị nguyên liệu trong đó khẳng định là đủ hai ba muỗng nha”. Thanh niên không chỉ giải thích vì tiệm thức ăn nhanh chính mình làm thuê, còn thuận miệng nói đùa về đậu hủ thủy tinh này, lời nói ra khiến mầy người trong phòng đều cảm thấy rất tức cưới rất ngạc nhiên.

“Chưa thấy qua ông chủ keo kiệt như vậy”. Bà bác cười cười, sảng khoái thanh toán tiền, thật bị lừa cũng liền gọi một lần này thôi, không cần thiết vì chút chuyện này làm khó một người thanh niên làm thuê.

“Ông chủ bọn cháu cũng là không có biện pháp, đậu hủ này hiếm nha, một ngày liền năm mươi cân, ông ấy muốn mua nhiều chút còn không có, hiện tại cũng chính là mỗi ngày hai trăm khách hàng đầu tiên xài đủ một trăm đồng được tặng thôi, giữa trưa một trăm buổi chiều một trăm, sau đó đều không có”. Thanh niên thối tiền, lại từ trong cái túi đeo vai lấy tờ rơi gọi món bên ngoài, lần lượt đưa cho mấy người trong phòng, “Lát nữa mọi người ăn nếu cảm thấy ngon, lần tới liền đặt cơm bên chỗ cháu nhé”.

Thanh niên đưa cơm xách hộp đựng cơm đi rồi, bà bác tiễn cậu ta đi ra ngoài lại đóng cửa, lắc đầu thở dài: “Ài, hiện tại người trẻ tuổi khó sống nha, bên ngoài nắng to như vậy”.

“Lúc tôi trẻ tuổi chắc dễ sống hả?”. Hôm nay ông bác cùng chơi mạt chược với bọn họ liền nói.

“Cũng khó sống nha”. Bà bác kêu những người khác ngồi xuống, bàn ăn bị mạt chược chiếm lĩnh, lát nữa còn chơi tiếp, sẽ không thu dọn, xách mấy cái băng ghế qua để mọi người liền vây quanh bàn trà ăn.

“Đậu hủ này bị cậu ta nói rới còn thật hiếm lạ, tôi ăn thừ chút”. Người phụ nữ trẻ tuổi kia dẫn đầu liền múc một muỗng nhỏ đậu hủ ăn vào miệng, “Ừm! Ăn ngon! Con cũng ăn thử đi”. Nói xong lại múc một muỗng cho con trai cô, con trai cô đầu tiên là khó chịu nhíu nhíu mày, xét thấy là ở trong nhà người khác, không hé răng liền ăn một muỗng đậu hủ kia.

“Sao nào, mùi vị ngon chứ?”. Mẹ nó hỏi.

“Dạ”. Thiếu niên im lặng lùa một ngụm cơm, đậu hủ này quả thật là ăn ngon, hương đậu nồng đậm sảng khoái trơn mềm, nấu cũng ngon, cậu ăn một miếng liền thích.

“Thật ăn ngon như vậy à?’. Bà nội của cô bé cũng ăn một miếng, ăn xong một miếng này, bà liền không ăn nữa, mà là múc một muỗng cho cháu gái bà: “Ăn ngon hay không?”.

“Ăn ngon”. Cô bé kháu khỉnh bụ bẫm gật gật đầu, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm cái chén đậu hủ nhỏ kia, con nít đều hộ thực (giữ khư khư món nào mình thích ăn), nhưng mà ba ba bé lại nói làm người không thể quá bủn xỉn, cho nên bé cũng không ầm ĩ đòi, liền gắt gao nhìn chằm chằm.

“Chưa được mấy miếng, hai chúng tôi cũng không ăn, đều để Niếp Niếp ăn đi”. Một bà bác thấy cô bé như vậy, vội vàng liền nói.

“Nếu tôi muốn ăn hôm nào tự mình đặt”. Ông bác nói.

“Tối hôm nay mẹ con mình cũng ăn cái này? Tới lúc đó mẹ gọi điện thoại sớm một chút”. Người phụ nữ liếc mắt nhìn con trai cô một cái, nói.

“Dạ”. Con trai cô coi như nghe lời lên tiếng, người phụ nữ liền cảm thấy mỹ mãn.

Chiều cùng ngày còn chưa tới bốn giờ, điện thoại trong tiệm của La Hán Vinh liền reng reng kêu liên tục, trong chốc lát một trăm phần đậu hủ làm quà tặng đều có chủ rồi, đối với khách hàng phía sau, tự nhiên chỉ có thành thành thật thật nói với bọn họ đậu hủ đã hết rồi, không thể thiếu phải nghe một trận oán giận.

La Hán Vinh ở Vĩnh Thanh làm ăn tới xuôi chèo mát mái, em trai gã La Hán Lương cũng không tụt hậu, hôm trước bàn tốt chuyện dây khoai lang đổi heo cùng La Mông, hôm sau anh ta liền gọi điện thoại tới trại heo ngoài thị trấn đặt mười con heo giống.

Lúc heo giống đưa tới, La Mông và ông La đã chờ ở sườn núi đất nhỏ rồi, ngay tại chỗ liền giao tiền cho người đưa hàng, trại heo người ta coi trọng khách hàng tiềm lực La Hán Lương này, cũng không thu thêm phí chở hàng tới.

“Đám heo giống này thế nào ạ?”. La Mông hỏi cha anh.

“Được đó, đều là heo giống tốt có thể vỗ béo”. Ông La gõ gõ tẩu thuốc, nhìn mười con heo con chạy loạn trong chuồng gạch kia, ngày trước lúc khó khăn, trong nhà nếu có thể mua hai con heo con đã là không tệ rồi, hiện giờ ngược lại, một cái liền mười con, mười con heo này đến lúc đó làm thịt, vậy phải có bao nhiêu thịt!

“Hán Lương à, lần này cháu nuôi nhiều heo như vầy, không tìm mấy người làm đỡ có thể được sao?”. Ông la hỏi La Hán Lương ở bên cạnh đang cắt dây khoai lang.

Lúc La Mông mới vừa tới, thuận đường chở một xe ba bánh dây khoai lang tới cho gã, La Hán Lương liền mở mắt cắt cỏ cắt chúng thành đoạn ngắn. Trước đây người trong làng cắt dây khoai lang đều dùng dao phay, vừa cắt lại băm, binh binh bốp bốp bận cả buổi mới có thể cắt ra một nồi thức ăn heo, bây giờ có máy móc này, có thể tiết kiệm nhiều thời gian.

“Anh cháu nói anh ấy giúp cháu tìm, ở thị trấn tìm một người nơi khác thành thật chăm làm”. La Hán Lương ngẩng đầu cười cười với hai người bọn họ.

“Là nên tìm một người hỗ trợ”. Ông La nói.

Không chỉ có là bên bọn La Hán Lương muốn tìm người, nhà La Mông hiện tại cũng phải tìm, hiện giờ hai anh em La Hán Lương và La Hán Vinh đều trở về rồi, trong nhà bận, Tào Phượng Liên sau này liền không tiếp tục ở nhà La Mông hỗ trợ, còn có Triệu Hạ Bình, hiện giờ Triệu Hạ Bình và hai vợ chồng La Hưng Hữu kinh doanh tiệm online tới không tồi, công việc ở nhà La Mông thì bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ phải bỏ việc.

Gần đây La Hồng Phượng đã xem xét chọn người ở trấn trên, cô mở tiệm thời gian dài như vậy ở trấn Thủy Ngưu, quen biết khoảng hơn phân nửa người của trấn Thủy Ngưu, mọi người tính nết gì thì trong lòng cũng đều biết, lần này tuyển người, cô liền không lịa dán tờ giấy đỏ nhỏ, mà là hỏi từng người mà cô vừa ý.

Lần này La Hồng Phượng định tuyển mười người, trong đó ba là giúp Lưu Xuân Luân mỗi sáng hấp bánh bao, chiều nhồi bột, còn lại bảy ở lại tiệm cô, trước bắt đầu làm việc vặt, chậm rãi học.

Ngoài ra, cô chuẩn bị từ trong tiệm điều ba người tới trên Ngưu Vương trang, chuyên môn làm dưa chua, đồng thời phụ trách nhu cầu hái rau dưa mỗi ngày của Đại Thủy Ngưu nhũ phẩm, cứ như vậy, người trong tiệm liền không cần mỗi ngày chạy hai nơi. Sau đó làm đồ ăn sáng nếu còn dư, cô định đóng gói một chút, đặt ở trong tiệm tiêu thụ.

Rất nhanh, mười người này liền xác định, ba người bị sắp xếp đi đi giúp Lưu Xuân Lan làm bánh mỳ bánh bao tính cách bình thản, người cũng không thông minh, làm việc lại không kém. La Hồng Phượng cũng là cố ý tuyển tính tình tốt sắp xếp trong nhà, chủ yếu là mỗi sáng sớm làm bánh bao bánh mỳ đều là Lưu Xuân Lan dẫn người làm việc, quá lợi hại sợ mẹ cô không áp chế được.

Ba người phái tới Ngưu Vương trang làm dưa chua coi như là cựu công nhân, trong ba người này có một người phụ nữ hơi lớn tuổi gọi là dì Tác Hương, là tiểu tổ trưởng của ba người này, cũng là nhóm cựu công nhân đầu tiên trong tiệm của La Hồng Phượng, tay nghề làm dưa chua ngon, thẳng tính, La Hồng Phượng khá tín nhiệm dì, lần này để dì ấy dẫn hai người lên Ngưu Vương trang, tiền lương cũng là tăng một chút cho dì ấy.

Hai người khác ngược lại không tăng lương, lần này các cô tới Ngưu Vương trang, đãi ngộ vốn liền tốt hơn so với trong tiệm, tiệm chỉ bao một chút bữa sáng, Ngưu Vương trang lại bao ba bữa cơm, tuy rằng phơi nắng là nhiều một ít so với trong tiệm, nhưng mà trái ngược cũng không bận rộn như vậy, lúc ấy La Hồng Phượng hỏi trong tiệm có ai muốn cùng dì Hương tới Ngưu Vương trang không, hai cô ấy liền tự báo danh.

Ba người phụ nữ này lên Ngưu Vương trang, La Mông thật cũng không tốn tâm tư gì, chuyện khác chị anh đều sắp xếp tốt tồi, La Mông liền bố trí các cô một gian phòng nhỏ, để các cô dùng ngủ trưa, gặp phải thời tiết không tốt hoặc là nguyên nhân khác không về nhà, cũng chỗ để ở.

Các cô tới lúc này, xoong chảo chum vại trong tứ hợp viện lại nhiều thêm, cũng may trước đó lúc La Mông xây phòng xây rất lớn, còn có còn có vài gian nhà kho không chứa đồ, liền lấy ra một gian để các cô đặt bình muối rau.

Ngoài ra chính là thợ trang hoàng thời gian dài bên tứ hợp viện đã bước vào phần cuối, La Mông cuối cùng thanh toán tiền lương cho bọn họ, mấy người thợ mộc và thợ xây này liền rời khỏi Ngưu Vương trang.

Thợ cả Cam bảo La Mông sau này có việc liền tìm ông, La Mông đáp ứng, bên anh mùa đông còn phải xây một căn nhà nhỏ hai tầng, tới lúc đó dĩ nhiên phải tìm thợ cả Cam hỗ trợ, người này kiếm tiền nghiêm túc, làm việc cũng không qua loa, hợp tác cùng ông ấy rất yên tâm.

Bớt đi một khoản chi phí trang hoàng nhà cửa kia, túi tiền của La Mông rất nhanh liền phồng lên, ngày này La Mông đang tính sổ sách, bên Lâm Khoát tới tìm anh, từ khi tới Ngưu Vương trang, mỗi ngày Lâm Khoát sớm đi tối về, cả ngày đi lên núi, La Mông cũng chính là thi thoảng có thể đối mặt cùng gã.

Lúc này mới thời gian mới không bao lâu, Lâm Khoát cả người lại đen gầy một vòng, nếu muốn nói trước đó trên người người này còn có khí chất nghệ thuật gia, vậy hiện giờ liền thành khí chất nghệ thuật gia lang thang. Người này không hay nói chuyện, nhân duyên lại cực kỳ tốt, hơn nữa được con gái hoan nghênh, không có biện pháp, có vài thứ chính là trời sinh, thèm muốn cũng không được.

“Tìm tôi có chuyện gì?”. Trước đó La Mông vì không tạo áp lực cho gã, rất ít chủ động tìm gã nói chuyện, dù sao phải bắt đầu từ số 0 cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy, người này hôm nay có thể tìm tới chính mình, La Mông cảm thấy tám phần là chuyện tốt.

“Đây là nhóm thảo dược đầu tiên tôi trồng thử”. Nói xong, Lâm Khoát liền liền đưa một tờ danh sách qua cho La Mông.

La Mông cầm lấy, liền đọc theo: “Trư linh, thứ hồng, đảng sâm, hà thủ ô, bán hạ, cỏ lưỡi rắn hoa trắng……. Còn có ếch đá?”. Éch đá cũng tính thảo dược?

“Thuốc Đông y phân thảo dược dược động vật và dược loại kim thạch, ếch đá giá trị thực dụng rất cao, đồng dạng cũng có thể làm thuốc, mát người giải độc, ăn không độc không tác dụng phụ. Thời gian trước tôi đi loanh quanh trên núi, nhìn tới thượng du dòng suối nhỏ có một khe suối dòng nước tương đối êm dịu, tôi nghĩ nều là nơi đó, nuôi ra ếch đá chất lượng nhất định sẽ cực kỳ cao”. Nói tới con ếch đá này, Lâm Khoát kỳ thật cũng là tâm huyết dâng trào.

“Nuôi tại nơi như vậy, bắt nó kiểu gì? Chạy mất thì sao?”. La Mông đương nhiên cũng biết ếch đá giá trị kinh tế cao, nhưng mà ai cũng biết thứ này khó hầu hạ nha.

“Dù sao mảnh núi này đều là của cậu, chỉ cần không cho chúng nó chạy trốn tới hạ du, cậu còn sợ chúng nó chạy, bắt không được, liền giữ lại để bọn nó sinh sôi nảy nở”. Nhận thầu bảy mươi năm, kỳ thật cũng liền gần giống như gã: “Tôi quan sát một chút cái khe suối đó, theo lý thuyết, hoàn cảnh như vậy hẳn là cực kỳ thích hợp ếch đá sinh sôi nảy nở, nhưng mà tôi đi mấy lần, đều không có nhìn đến tung tích của ếch đá, cảm thấy cực kỳ kỳ quái”.

“Trước đây là có”. La Mông cười mỉa nói: “Sau nó bị bắt hết sạch”.

“Bắt hết sạch?”. Lâm Khoát ngạc nhiên, điều này sao có thể? Dù sao vẫn phải còn một hai con chứ.

“Lúc tôi học sơ trung, thứ này đột nhiên liền có giá, lúc ấy tôi còn cùng mọi người cùng nhau lên núi bắt nữa, thứ này trốn rất giỏi, nhưng mà đều rất ngốc, chỉ cần theo thanh âm đi tìm, cầm đèn pin vừa soi, thứ này liền choáng váng, cũng không sẽ chạy mất, chụp cái là tóm được”. La Mông cũng chính là lúc sơ trung cùng người ta đi bắt qua mấy lần, sau đó cao trung nội trú ở trường, bài vở lại nặng, liền không đi nữa.

“Liền như vậy bắt sạch hết?”.

“Ừ, sau đó càng ngày càng ít, dần dần, liền chưa từng nghe qua ếch đá kêu”. Hiện tại, tối mùa hè, phụ cận làng Đại Loan, cũng chỉ có thể nghe được tiếng ếch kêu oạp oạp, tiếng kêu trầm thấp của ếch đá đã rất khó nghe được rồi.

“Ếch đá muốn nuôi cũng được, nửa nuôi nứa phóng sinh đi”. La Mông nghĩ nghĩ còn nói thêm, trước đó bắt ếch đá anh cũng có một chân, hiện giờ coi như là trả lại cho núi lớn đi.

“Được, tôi thấy khe suối này các loại côn trùng cũng không tính ít, nếu thả chút đám ếch giống xuống, hẳn là không cần phải cho ăn, sau này số lượng nhiều, có thể dùng phân trâu nuôi một ít con giun”. Hơn nửa tháng gần đây Lâm Khoát trừ bỏ đi khắp núi lớn, cũng là tra xét không ít tư liệu.

“Lần này anh muốn trồng thảo dược không ít nha”. Trừ ếch đá không nói, lần này Lâm Khoát muốn trồng thảo dược còn có hơn hai mươi loại, nhiều thảo dược như vậy, thuận lợi trồng xuống, chăm sóc lại khá tốn sức, hơn hai mươi loại thảo dược trồng ở hơn hai mươi địa hình khác nhau, chỉ là nghĩ tới liếc mắt nhìn một cái, muốn xem hết đám thảo dược này cũng khó.

“Lúc mới đầu vốn là gieo trồng số lượng nhỏ, nhìn nhìn tình hình thích ứng của đám thảo dược đó ở nơi này, chờ sau khi sinh trưởng ổn định, lại phán đoán sẽ tiến hành gieo trồng số lượng lớn đối loại thảo dược nào”. Lâm Khoát trả lời.

“Trọng điểm là ở mấy loại nào?”. La Mông hỏi.

“Trọng điểm là chư linh và thứ hồng”. Lâm Khoát nói: “Chư linh, cái đầu tiên tự nhiên là bởi vì bởi vì nó giá cao, hơn nữa mấy năm tới cũng không có khả năng bị rớt giá, ngộ nhỡ nếu rớt giá, chúng ta cũng có thể để bọn nó tiếp tục sinh trưởng trong đất trước, không gấp đào hái. Tôi tìm không ít tư liệu, chư linh hẳn là có thể sinh trưởng ở núi Ngưu Vương”.

“Về phần thứ hồng, cơ bản không tồn tại trồng không thể sống, hoa và quả của thứ hồng đều có thể làm thuốc, ngoài ra còn có hoa của thứ hồng cũng có mật, trải qua ong mật thu thập ra mật hoa thứ hồng, có tên là mật hoa hồng dại, giá trị kinh tế rất tốt”.

“Anh đã đều nghĩ tốt rồi, vậy mạnh tay đi làm đi”. La Mông gật gật đầu, cảm thấy những kế hoạch này của Lâm Khoát coi như là có bài bản, anh cũng không soi ra cái gì không tốt, thành công hay không, tự nhiên chỉ có thử qua mới biết được.

“Ngày mai tôi đi ra ngoài, trước đi phương Bắc học tập một ngôi làng gieo trồng chư linh, thuận tiện mua khuẩn chư linh và khuẩn vòng mật ong, trở về lại đi phía Tây một chuyến tới trại nuôi ếch đá, mua một đám ếch giống của bọn họ, một chuyến này ít nhất phải mười ngày nửa tháng mới có thể trở về”. Lâm Khoát đã sớm sắp xếp tốt nhật trình.

“Được, tới lúc đó chi phí bao nhiêu, sau khi anh về tôi sẽ trả lại”. Làm ông chủ chính là điểm ấy không tốt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.