Ngưu Nam

Chương 82: Nếu cậu thật sự ngượng ngùng…




Sáng hôm nay, La Mông rãnh rỗi, liền chở mấy xe bí đỏ tới dưới cây to bên ngoài sân, cùng mấy ông bà bác cùng nhau gọt vỏ bí đỏ.

Đám bí đỏ này vốn định trồng cho trâu ăn, hiện giờ ngoại trừ bán tới quán cơm lão Trần gia của Đồng thành, cơ bản liền đều bị làm thành bí đỏ khô đưa lên mạng bán. Đậu của nhà La Mông bán rất tốt, bí đỏ khô này vừa lên kệ, liền bị một ít khách hàng mới cũ khách lẻ mua hết, sau đó rất nhanh, khách hàng quen lại tới cửa.

Những trái bí đỏ chín này bị gọt vỏ, cắt thành sợi dài hình xoắn ốc phơi nắng, đặt ở trong lồng hấp to hấp chín lại phơi nắng, liền thành bí đỏ khô thuần tự nhiên không độc nguyên mùi nguyên vị. Loại bí đỏ khô này làm đơn giản, ăn vào không bệnh tật, hàng cung cấp nhanh, tiêu thụ tốt, rất nhanh liền thành một khoản thu vào không thể thay thế của Ngưu Vương trang.

Sáng sớm hôm nay lúc La Hưng Hữu qua đây chở đậu, nói lượng tiêu thụ bí đỏ khô của Ngưu Vương trang mấy hôm nay tăng rất nhiều, bảo La Mông nhanh phơi thêm chút, bằng không hai ngày nữa khẳng định bán hết rồi.

Cái này ấn theo bình thường, La Mông khẳng định cũng không để ở trong lòng lắm, bán hết liền bán hết, hiện tại trên Ngưu Vương trang nhiều người làm việc như vậy, thêm một người cũng không nhiều thêm, bớt một người cũng không ít đi, hơn nữa bí đỏ nhà anh ngon, căn bản không lo bán không được, cho nên không cần sốt ruột. Nhưng mà tình huống đặc thù trước mắt, Tiếu Thụ Lâm nhà anh còn chờ anh xây nhà mà, La Mông có thể không tích cực ư?

“Cần giúp đỡ không?”. Lúc này Biên Đại Quân chọn hai trái dưa hấu từ trên núi xuống dưới, lúc đi ngang qua liền dừng lại hỏi một câu. Lúc gã vừa mới làm việc ở trên núi, nhìn đến trong bụi cỏ có hai trái dưa hấu to chín rồi, liền thuận tiện hái bọn nó luôn.

“Bên các anh làm xong hết rồi hả?”. La Mông ngẩng đầu liếc mắt nhìn gã một cái, Biên Đại Quân này ở trên Ngưu Vương trang qua ngày còn rất  thoải mái, cùng vợ con ở cùng một căn phòng lớn, một ngày ba bữa tới căn tin ăn, vợ gã từ sau khi tới Ngưu Vương trang thì tính cách giống như cũng sáng sủa một ít, tuy rằng vẫn là không thể nói chuyện, nhưng mà trên mặt mỗi ngày mang theo tươi cười, Biên Đại Quân xem ở trong mắt, trong lòng mĩ mãn.

“Công việc đều làm kha khá rồi, không phải còn có mấy người thành phố hay sao, vợ tôi và Tiến Hỉ cho gà ăn, lát nữa nhặt trứng gà xong thì có thể tới đây giúp đỡ”. Biên Đại Quân bỏ quang gánh xuống: “Chỗ này không được bao nhiêu bí đỏ nha, muốn tôi lại đi lên núi hái chút bí đỏ xuống hay không?”.

“Được đó, anh trước đi trong ruộng, lát nữa mấy người Tiến Hỉ lại đây, tôi bảo cậu ta chạy xe ba bánh tới đó chở. Hai trái dưa hấu này cũng đừng cho vào kho, trực tiếp đem tới căn tin đi”. Tiếu Thụ Lâm không tới, La Mông cũng không có hưng trí hái dưa.

“Đây đều là hai trái sót lại, mấy ngày nay dưa trên núi thoạt nhìn liền ít rồi, chờ qua một thời gian nữa, sợ liền không cò dưa hấu ăn”. Biên Đại Quân vừa nói vừa đem hai trái dưa kia đi hướng tứ hợp viện, người này vốn chính là một anh nông dân, gánh quang gánh hiển nhiên lộ vẻ chuyên nghiệp hơn nhiều so với người thành phố.

Lời của Biên Đại Quân làm cho La Mông dừng tay một chút, qua một thời gian liền không còn dưa hấu ăn? Vậy chất lượng sinh hoạt của bọn họ chẳng phải là phải thẳng tắp giảm xuống?

Không chỉ có là không còn ăn được, Mĩ Tuệ Mĩ Linh cũng không có ăn, gần đây hai đứa bé gái này mỗi ngày luyện võ luyện tới mồ hôi ướt đẫm, luyện xong rồi cũng không la hét, liền đòi dưa hấu. Còn có ông La và Lưu Xuân Lan, tuy rằng ngoài miệng không nói cái gì nhưng mà lúc ăn cơm, nếu trên bàn cắt một khay dưa hấu, hai ông bà mỗi người đều có thể ăn thêm nửa chén cơm.

Còn có Tiếu Thụ Lâm và Tiếu Lão Đại. hai cha con này ăn dưa hấu cũng là ăn rất nhiều, hai người một ngày có thể xử lý một trái dưa hấu to. Còn có bọn Đông, Tây, Nam, Bắc, Nha Nha, Nhị Lang, cũng đều là fan trung thành của dưa hấu.

Tới tới lui lui suy nghĩ một vòng, La Mông quyết định, Ngưu Vương trang phải làm một cái kho lạnh.

“Mấy người ai quen người biết làm kho lạnh không?”. Giữa trưa lúc ăn cơm, La Mông liền hỏi những làm tới Ngưu Vương trang làm việc.

“Nhà tôi có người thân chính là làm việc này, sao, lão Chu cậu muốn làm kho lạnh à? Dùng để làm gì, dự trữ hạt dẻ?”. Mọi người làm  việc trên Ngưu Vương trang đều biết, trên núi có một khu cây óc chó và hạt dẻ, qua một thời gian nữa đều chín rồi.

“Hạt dẻ năm nay mới vừa trồng xuống, thu cũng thu không bao nhiêu, trước làm kho lạnh chứa dưa hấu”. Tới lúc đó hạt dẻ này phải bỏ vào kho lạnh hay không, La Mông còn phải cân nhắc kỹ.

“Ngao! Chứa dưa hấu nha! Vậy mùa đông lúc tôi tới làm việc cũng có dưa hấu ăn?”. Những người trong căn tin này nháy mắt đều kích động.

“Mùa đông còn có việc gì chứ?”. Chờ một thời gian nữa thu hoạch củ cải trắng, La Mông liền định nghỉ đông.

“Ài, bọn tôi đều nghĩ tốt giùm cậu rồi, mùa đông ở trên Ngưu Vương trang xây cái chuồng to cũng được mà, thật sự không được, sửa ruộng bậc thang hoặc là khai hoang cũng được nha, hiện tại trên núi của cậu không phải còn có rất nhiều địa phương bỏ hoang sao, cho dù là khai hoang trồng bí đỏ, sang năm cũng có thể thu vào không ít mà, phải không?”. Bí đỏ khô của Ngưu Vương trang, những người này cũng đều rất thích, chủ yếu nó không chỉ có ăn ngon, còn cực kì an toàn thực phẩm.

“Lão Chu! Phải làm cái kho lạnh lớn một chút, tích tữ nhiều dưa hấu một chút!”.

“Vậy rất tốn điện, rất không bảo vệ môi trường”. La Mông vốn liền định tích trữ mấy trăm trái dưa hấu, nhà mình và bên Tiếu Thụ Lâm dùng.

“Ngưu Vương trang của cậu đã đủ bảo vệ môi trường rồi, thi thoảng xa xỉ một hồi, không sao”.

“Hiện tại rất nhiều nhà kho đều để không mà, bớt hai cái ra làm kho lạnh, vừa khéo, sau này nếu muốn chứa thứ khác, cũng tiện mà, phải không?

“Lúc mới đầu nếu cậu không có nhiều đồ để cất, liền cất nhiều dưa hấu chút”.

“Ôi chao, liền quyết định như vậy đi nha, lát nữa tôi đo đạc một chút, gửi qua cho người thân của tôi, ngày mai anh ta có thể chuyển vật liệu tới đây, lắp đặt cũng rất nhanh, về phần giá, cậu cứ yên tâm đi, khẳng định thực dụng”.

“Từ từ, tôi còn phải suy nghĩ đã”. Gần đây La Mông đang tích tiền xây nhà, diện tích nhà kho nhà anh không nhỏ, làm thêm hai cái nhà kho khẳng định tốn không ít tiền, qua thời gian nữa trời lạnh rồi, dù sao đi đánh dã chiến cũng không phải biện pháp…….

“Có phải gần đây kinh tế có chút eo hẹp hay không? Quả thật, chỉ là trang hoàng trăm gian phòng của tứ hợp viện liền tốn không ít tiền, thiếu bao nhiêu cậu cứ nợ lại, không thì tôi cho cậu mượn trước cũng được mà, bằng giao tình của tôi, xong ngay”.

“Bỏ đi, trước cứ làm kho lạnh đã rồi hẵng nói”. Dưa hấu trên núi mắt thấy lại càng lúc càng ít, cứ tiếp tục như vậy, chưa cần qua một tháng, cơ bản liền hết mùa, mùa  không chờ người, chuyện nhà cửa đành phải lại chờ một chút rồi.

Buổi tối La Mông gọi điện thoại cho Tiếu Thụ Lâm nói trên Ngưu Vương trang phải xây kho lạnh, chuyện xây nhà sợ là lại phải dời lại rồi.

“Xây kho lạnh chứa cái gì?”. Tiếu Thụ Lâm liền hỏi.

“Trước dùng để chứa dưa hấu, chờ qua một thời gian nữa, trên núi sẽ hết dưa rồi”.

“Ừm, vậy rất tốt, xây lớn một chút, chứa nhiều dưa hấu một chút”. Hiển nhiên ở trong mắt Tiếu Thụ Lâm, xây cái kho lạnh chứa dưa hấu còn muốn quan trọng hơn mấy phần so với xây căn nhà tương thân tương ái.

Chiều hôm sau, trên Ngưu Vương trang liền có một chiếc xe tải chạy tới, chở tới máy nén lạnh cùng với các loại linh kiện, chiều cùng ngày lắp đặt xong, những người này cũng không đi vội, mà là để nó vận hành thử một buổi tối, đợi ngày mai xác định không có vấn đề lại đi.

Những người này ở trên Ngưu Vương trang ăn cơm chiều ăn sáng một chút, lại cùng mua không ít nông sản của La Mông, đặc biệt người chủ kia, chỉ là bí đỏ khô liền khiêng đi hai bao tải lớn, gã nói vợ gã mở nhà trẻ (mẫu giáo), mấy thứ này cho con nít trong nhà trẻ làm đồ ăn vặt vừa khéo, còn cùng La Mông mua không ít gà sống và trứng gà. La Mông mới vừa giao ra một mớ tiền, rất nhanh lại thu về một mớ nhỏ.

Trên Ngưu Vương trang xây hai cái kho lạnh, một đoạn thời gian tiếp theo dưa hấu hái mang về, ngoại trừ cung ứng cho Cực Vị lâu của Đồng thành, cái khác cơ bản liền không bán.

Dù sao kho lạnh đều xây rồi, La Mông dứt khoát lại dưới sự giới thiệu của Tiếu Thụ Lâm mua một đám sắt chữ L từ thị trấn về, chuyên môn dùng để hàn sắt, dù sao không gian của kho lạnh có hạn, dưa hấu khôngthể xếp chồng chất, không có khả năng xếp trải đều trên mặt đất, quá lãng phí không gian, dưa hấu phải để lên giá.

Sau khi mớ sắt này hàn rồi, còn phải lót phên trúc hoặc là tấm ván gỗ lên trên, tấm ván này không cần tinh tế lắm, dùng vật liệu thừa đóng là được, chỉ cần xác định không có gì thô ráp, sẽ không đâm hư  dưa hấu, tới lúc đó bên trên tấm ván còn phải trải một tầng rơm rạ, lạ để dưa hấu ở bên trên, mức độ bảo vệ cao nhất nên dưa hấu sẽ không bị va chạm.

Chiều hôm nay La Mông đang ở trong một nhà kho trống, lúc dùng máy cắt sắt L, di động trong túi anh rung lên, bây giờ tạp âm trong nhà kho này rất lớn cơ hồ không nghe được tiếng chuông. Cắt sắt L, cưa gỗ, đóng cái giá, những âm thanh này hòa vào nhau, còn ồn hơn so với trên lầu làm trang hoàng, những người này bọn họ chủ yếu cũng không chuyên nghiệp lắm.

Dù sao mấy cái giá dừng để đặt dưa hấu không cần đẹp mắt lắm, chỉ cần chắc chắn là được, La Mông liền từ trong những người  làm việc trên Ngưu Vương trang chọn mấy người làm cùng anh một chút. Hiện tại Ngưu Vương trang có thể nói là tập trung của đám người tài hoa, làm ngành nghề gì đều có, thông minh khéo tay cũng không ít, tìm ra mấy người làm cái giá đó là rất dễ dàng.

“La Mông à, lần trước ông gởi mấy thứ kia tui đều nhận được rồi”. Đầu kia điện thoại Úy Trác Dương, trước đây là bạn làm ăn cùng La Mông cùng nhau mở nhà máy.

“Sao nào, ăn chưa, ngon chứ?”. La Mông nói xong liền đi ra căn phòng loảng xoảng binh binh kia, sau khi đi ra ngoài liền đóng cửa lại, lập tức liền yên tĩnh, một tốp người già trong viện đang xay đậu, an nhàn nhàn nhã biết bao.

“Mới vừa nêm một chút, tui nói thằng nhóc ông cũng quá không thành ý đi, có đồ ngon vầy, thế nhưng tới  bây giờ mới nhớ tới người anh em tui, trước kia làm cái qué gì vậy?”. Nói như thế nào bọn họ cũng là anh em chung hoạn nạn nhiều năm rồi, hùn vốn mở nhà máy này, cùng nhau trải qua bao nhiêu sóng gió khó khăn rồi.

“Trước đó người anh em tui không phải bận rộn sao, tới bây giờ mới dư ra một chút thời gian hưởng thụ cuộc sống”. La Mông cợt nhả nói.

“Còn có à, lần trước không phải tui bảo ông gởi chuyển phát nhanh loại nhanh nhất sao? Ông gởi kiểu gì vậy? Từ nhà ông tới nhà tui, xa bao nhiêu hả, lại mất một tuần luôn, cái này mà cũng có thể kêu chuyển phát nhanh hả?”. Trước đó không biết La Mông gửi đồ ngon như vầy cho gã, Úy Trác Dương thật cũng không sốt ruột, một tuần hai tuần căn bản không sao cả, đợi tới  lúc nhận hàng ăn thử, tên này lập tức liền đảo ngược mắng công ty chuyển phát nhanh.

“Trấn trên bọn tui có một nhà chuyển phát nhanh này thôi”.

Lúc ấy đồ là La Mông nhờ La Hưng Hữu gửi giúp anh, hiện tại mỗi ngày La Hưng Hữu không ít đơn hàng gửi nhanh, công ty chuyển phát nhanh cấp giá cho gã cũng coi như thực dụng. Về phần tốc độ, thứ này có đôi khi còn phải coi nhân phẩm, dù nhanh thì cũng có lúc người giao hàng chậm chạp, liền tổng thể mà nói, nhà này ở trấn trên coi như không tệ rồi, chủ yếu vẫn là mạng lưới nhiều thu phí thấp.

“Ôi, cái mật ong ông gửi cho tui, có phải mật hoa cẩu kỷ hay không?”. Tên Úy Trác Dương này trở mặt cũng rất nhanh, mơi nãy còn một bộ sắc mặt quỷ đòi nợ, bây giờ lại cười đùa cợt nhả rồi.

“Ông già nhà tui nhận ra đó, tui còn không biết thứ này đâu, ôi, mùi vị thật tuyệt, chỗ ông còn không, lại gửi chút qua cho tui đi, giá bao nhiêu trả bấy nhiêu, tới lúc đó tui chuyển tiền vô thẻ cho ông”.

“Không phải vấn đề tiền, mật ong này đã có người độc quyền rồi, bao nhiêu đều đưa cho gã, người anh em à hiện tại tui liền dựa vào nó kiếm tiền đó, liền cho ông mấy chai này, vẫn là tui khó khăn mới cắt xén ra được,  nhận được rồi thì uống từ từ thôi, lần tới  liền không biết khi nào mới có nữa”.

Tên Mã Tòng Quân này tinh lắm, đều bị gã ta tính ra hết, gã ta từng nuôi ong, biết mấy thùng ong mật trong mảnh rừng cẩu kỷ kia của La Mông một tháng có thể cho bao nhiêu mật. Lần trước La Mông chỉ cho Bặc Nhất Quái một chút mật ong, tên này gọi điện thoại gọi điện thoại tới, hỏi: “Mật hoa cẩu kỷ của tháng này liền có chút vầy thôi?”.

“Tên người mua gì đó, vênh váo như vậy? Tui nói ông nè, đồ ngon của nhà ông, căn bản không lo bán không được, gã ta không hài lòng, ông bán cho tui, nói coi, mật ong này của ông bán bao nhiêu tiền?”.

La Mông nghe Úy Trác Dương nói như vậy, nhịn không được liền nhếch miệng cười cười, cảm thấy tên này lại làm anh coi thường rồi, con của phụ huynh giàu có chính là điểm ấy không tốt: “Liền cái loại chai cho ông, một ngàn đồng một chai”.

Tiếp theo, đầu điện thoại kia chính là một trận loạn vang lạch ca lạch cạch, La Mông biết Úy Trác Dương thích gác chân trên bàn làm việc lúc tiếp điện thoại, lúc này tám phần là đá đến ống đựng viết linh tinh. Bên kia giọng của Úy Trác Dương cũng cất cao vài độ: “Ông nói bao nhiêu?”.

“Một ngàn đồng”. La Mông ngẩng đầu nhìn ông bà bác trong viện đều đang làm việc, cũng không ai nhìn về phiá anh, khoảng cách rất xa, hẳn là không nghe được, liền cười lập lại lời vừa nói.

“Tên này ông có phải xấu tính quá rồi không? Người ta nhập khẩu một cân mới bán bao nhiêu chứ?”.

“Nó ngon là được, còn quản nó là nhập khẩu hay hàng nội địa chứ”.

“Ông trâu bò! Một chút vầy liền bán một ngàn đồng, mắc hơn ông đây thật đúng là không nỡ mua, trong khoảng thời gian này ông xem xem, có thể chia cho tuii tám mười bình hay không”.

“Được, tui tận lực, bây giờ cây cẩu kỷ đã không thể nở hoa nữa rồi, qua thời gian nữa mật hoa cẩu kỷ có thể sẽ ngừng sản xuất, ông cũng ăn ít thôi, đừng lấy nó tặng người ta”.

“Ông đây ngu mới lấy nó tặng người ta, nếu đối phương là người không biết nhìn hàng, vậy không phải tức chết sao, nhưng mà  ông bà già nhà tôi có ông chiến hữu, liền ở tiểu khu của bọn tôi, tới lúc đó có thể chia cho ông ấy một hai chai”. Nếu bạn bè làm ăn bình thường, còn không bằng trực tiếp móc mấy ngàn đồng mua hàng hiệu tặng là ok rồi.

“Còn có mật ong này ông im ỉm ăn thôi, đừng đi ra ngoài tuyên truyền cho tui”.

“Được rồi, ông yên tâm đê. Đúng rồi, dưa cải nhà ông đó, ông bà già nhà tôi đều rất thích, hai ngày nữa ông lại gửi cho tôi đi”

“Được”.

“Còn có cái bí đỏ khô kia, nhai thật tuyệt, lần này ông gửi cho tui nhiều chút nữa”.

“Ừ”.

“Còn có cái cẩu kỷ kia, ông cũng gửi nhiều chút cho tui”.

“Được”.

“Còn có dưa muối củ cải muối”

“Được”.

“Còn có hạt dưa, mịa nó rất thơm, lúc này mỗi loại lại gửi nhiều chút”.

“Được”.

“Nhà ông còn có gì khác không?”.

“Hết rồi”. La Mông cười cười, có là có, chính là khó chuyển phát nhanh.

“La Mông à”. Đầu điện thoại kia Úy Trác Dương đột nhiên thành khẩn nói.

“Làm sao?”. Bình thường lúc Úy Trác Dương dùng giọng điệu này nói chuyện, chính là lúc gã làm ra cái quyết định trọng đại gì đó.

“Ông ở quê trồng trọt cho tốt, chuyện nhà máy liền không cần lo lắng”. Úy Trác Dương nói.

“Sau đó đâu?”.

“Cổ phần cũng không cần bán”.

“Làm sao không biết xấu hổ như vậy?”. Không làm việc không bán cổ phần nhận lợi nhuận, thời gian dài quá rất không tốt, hiện giờ nhà máy này vẫn là Úy Trác Dương đang kinh doanh mà, cũng không phải giống một ít xí nghiệp lớn mời nhân viên quản lý như vậy.

“Nếu ông thật sự ngượng ngùng, liền gửi cho nhà tui nhiều đồ ăn chút”.

Đầu điện thoại kia Úy Trác Dương nghiêm trang nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.