Ngưu Nam

Chương 77: Lần sau tớ cõng được không?…




Edit: Hạ Chi

Beta: Mèo

 La Tiến Hỉ và La Chí Phương còn phải tiếp tục dẫm lá trà, La Mông và Tiếu Thụ Lâm không có chuyện gì nên trước rời nhà La Hưng Hữu.

“Tối nay tớ không uống cháo nữa có được hay không?”. Mới từ nhà La Hưng Hữu ra, La Mông liền vẻ mặt đau khổ thương lượng với Tiếu Thụ Lâm.

Lại nói hôm trước lúc anh nhăn mặt từ trong WC đi ra, ngẩng đầu liền nhìn đến Tiêu Thụ Lâm đứng ở bên ngoài.

“Đi không ra?”. Lúc ấy Tiếu Thụ Lâm liền đên mặt hỏi anh

“……..Không”. La Mông chột dạ hồi đáp.

“Hôm qua có đi không?”.

“……..Không”.

“Hôm trước?”.

“……Không”.

Sau đó Tiếu Thụ Lâm yên lặng bỏ đi, La Mông ôm tâm tình thấp thỏm nghênh đón bữa trưa. Khi Tiếu Thụ Lâm xuất hiện đặt một chén cháo khoai lang trên cái bàn trước mặt anh, La Mông hạnh phúc tới suýt khóc ra, lập tức uống sạch sẽ chén cháo này.

Sau đó đến buổi tối, Tiếu Thụ Lâm như trước cho La Mông một chén cháo, có chút nhạt miệng, nhưng trong lòng La Mông tất cả đều là tư vị hạnh phúc nồng đậm, Tiếu Thụ Lâm nhà anh quả nhiên có kiên nhẫn nha.

Đợi đến buổi sáng ngày hôm qua, La Mông ùng ục đói bụng cả một êm, khó khăn chạy xe ba bánh xịch xịch xịch chở bữa sáng từ trấn trên về, mới định duỗi móng vuốt về phía bánh mỳ bánh bao liền bị Tiêu Thụ Lâm kéo về lại, cầm cái chén múc cho anh một chén cháo sữa: “Ăn đi”.

Sau đó là trưa ngày hôm qua…..Tối qua... Sáng hôm nay... Trưa hôm nay... Bây giờ, La Mông rốt cuộc ăn không tiêu, hơn nữa mới hồi nãy cắn một miếng mậ chua lè, nuốt một bụng nước miếng, ô... Anh muốn ăn mặn!

“Hôm nay đi WC chưa?”. Tiếu Thụ Lâm ngậm một điếu thuốc, nhíu mày hỏi La Mông.

“Rồi”. Uống cháo ba ngày liền, hơn nữa đều là cái loại thông dạ dày, còn đi không ra mới có quỷ.

“Muốn ăn cái gì?”. Đây là đồng ý.

“Mì xào!”. La Mông nguyện vọng chính là giản dị như vậy.

“Không được, mì nấu”. Cầu xin bị bác bỏ.

“Vậy chúng ta mau về thôi”. Mì nấu liền mì nấu đii, dù sao tốt hơn nhiều so với uống cháo.

“Bây giờ luôn?”.

“Tớ đói bụng”.

“………”

“Bàn tử, nấu cho tôi tô mì”. La Mông vừa đến Ngưu vương trang liền nói với Hậu Tuấn đang ngồi cắn hạt dưa trong tứ hợp viện.

“Đúng lúc tôi cũng đói bụng”. Bàn tử nhét hạt dưa vào trong túi áo liền đi tới phòng bếp nấu mì, tên này từ lúc ăn cơm trưa đến bây giờ cái miệng cũng chưa ngừng qua, lúc này lại còn đói bụng, thật không biết bụng cậu ta có phải là lắp motor hay không nữa.

Bàn tử nấu một nồi mì, ba người mỗi người múc một tô ngồi ở trong căn tin ăn.

“Oa, Bàn tử, tay nghề của cậu lại tiến bộ”. La Mông sì sụp ăn mấy ngụm mì, nhịn không được khen một câu.

“Đừng đùa, anh uống liền ba ngày cháo, cho anh một cái bánh mỳ anh đều có thể nhai ra vị Mãn Hán toàn tịch*”. Bàn tử ngược lại là rất biết đối phó với lời khen.

*Mãn Hán toàn tịch hay Tiệc triều đinh Hán Thanh, là một trong những đợt tiệc lớn nhất được ghi chép ở Mãn Châu và lịch sử Trung Hoa. Đợt tiệc này bao gồm 108 món độc đáo từ nhà Thanh và văn hóa người Hán. Đợt tiệc này đã được tổ chức trọn 3 ngày với 6 bữa tiệc. Nghệ thuật ẩm thực và kỹ thuật nấu nướng được thể hiện từ các đầu bếp khắp nơi ở Trung Hoa (Nguồn wiki)

“Chúng ta ngày mai cũng đi hái lá trà đi”.  Tiếu Thụ Lâm ăn một tô mì, lại từ trong túi cầm ra hộp thuốc lá, rút ra một điếu thuốc lá châm lên. La Mông thấy, nhịn không được nhíu nhíu mày, người này hôm nay không biết như thế nào vậy, mấy tháng này rõ ràng đều sắp cai thuốc rồi.

“Nhà chúng ta còn trà mà”. Hồi mùa xuân Lưu Xuân Lan và ông La lên núi hái không ít lá trà về, uống tròn một năm còn dư nữa.

“Hái về phơi một chút, tự chúng ta dẫm”. Tiếu Thụ Lâm phun ra một ngụm khói trắng, nhếch miệng cười cười với La Mông, liền nói.

“Dẫm cái gì, cũng không phải là còn thanh niên”. La Mông hơi mất tự nhiên đáp một câu, cúi đầu tiếp tục ăn mì, anh không quen lộ ra mặt yếu đuối của mình trước mặt người khác, chuyện hôm nay anh còn tưởng rằng Tiếu Thụ Lâm không nhìn ra.

Hôm nay Ngô Đông Mai mời La Mông dẫm trà, La Mông từ chối, anh cũng không phải thật sự không muốn dẫm trà, anh chính là  biết, người khác cũng không nhất định thật sự thích trà anh dẫm ra.

Loại cảm giác này Tiếu Thụ Lâm rõ ràng nhất, gã từ nhỏ liền không được người ta thích, có chút người bỏ loại không thích đó qua một bên, có chút người lại giấu loại không thích này ở trong lòng, nhưng mà nếu ai không có nhãn lực, tự mình nhào qua chỉ tổ mất mặt, vậy không có ý nghĩa.

Gã vốn đã quen với chuyện này, cũng không để yêu hay ghét của những người đó ở trong lòng, thế nhưng hôm nay khi gã nhìn đến chuyện tương tự phát sinh ở trên người La Mông, trong lòng gã tự nhiên khó chịu.

Kế tiếp La Mông cùng Tiêu Thụ Lâm đều không nói gì, Bàn tử ăn một tô mì, lại tiếp tục ngồi trong viện cắn hạt dưa.

Ăn mì xong, Tiếu Thụ Lâm cầm chén đũa vào phòng bếp, ngậm điếu thuốc đến bồn rửa chén rửa hai cái tô của bọn họ. La Mông đứng ở một bên nhìn, chờ Tiếu Thụ Lâm rửa chén đũa xong, anh lấy một cái khăn khô từ bên cạnh giúp Tiếu Thụ Lâm ấy lau tay, sau đó thò tay lấy thuốc từ trên miệng Tiếu Thụ Lâm xuống ném đến trên đất dẫm dẫm.

Khi hai người bốn mắt nhìn nhau, nhiệt tình mấy ngày nay đều tự kiềm chế nhất thời liền phun trào ra, giờ khắc này, bất luận kẻ nào bất cứ chuyện gì đều vô pháp ngăn họ ôm chặt nhau.

La Mông sáp qua hôn một cái ngoài miệng Tiếu Thụ Lâm, lại hôn một cái... Sau đó anh bị Tiếu Thụ Lâm đẩy một cái áp đảo trên vách tường, ngay sau đó chính là nụ hôn nồng nhiệt nóng bỏng, đồng dạng nóng bỏng còn có thân thể hai ngưởi tuổi trẻ này.

“Đi”. Tiếu Thụ Lâm chưa thỏa mãn liếm liếm môi La Mông, dùng thanh âm khàn khàn nói một câu.

“Ừ”. Không cần hỏi đi đâu, bởi vì giờ phút này vô luận Tiếu Thụ Lâm muốn dẫn anh đi đâu La Mông đều nguyện ý.

Hai người một trước một sau đi ra tứ hợp viện, trèo lên xe Tiếu Thụ Lâm, sau đó Tiếu Thụ Lâm dẫm mạnh chân ga, xe chạy ra Ngưu vương trang, dọc theo đường cái, vẫn chạy hướng trên núi.

Con đường quốc lộ đường núi uốn lượn này phảng phất không có phần cuối, xe chạy qua một cái cua rồi một cái cua, không biết đã bao lâu, Tiếu Thụ Lâm quẹo tay lái một cái, xe liền rẽ vào một cái đường đất cỏ mọc thành bụi bên cạnh đường cái, dọc theo con đường đất này chạy không đến năm phút đồng hồ liền nhìn đến một mảnh đất trống, bên cạnh còn có mấy căn nhà hoang.

Xe mới dừng lại La Mông liền nhào qua hướng Tiếu Thụ Lâm, khẩn cấp cắn cắn mút vào lưỡi môi Tiếu Thụ Lâm, xé rách quần áo Tiếu Thụ Lâm, không mấy chốc, hai người liền bị lột đến tương đối trần trụi. La Mông hôn hôn chóp mũi của Tiếu Thụ Lâm, đôi môi, cằm, hầu kết, xương quai xanh, ngực……..

“Ưm……..”. Tiếu Thụ Lâm ngồi ở trên ghế lái, khó nhịn ngưỡng cổ thở, hai chân gã dang rộng, dẫm lên đồng hồ công tơ mét, bên dưới, La Mông đang mãnh liệt phun ra nuốt vào dục vọng của gã

Từ trước cho tới bây giờ La Mông không nghĩ tới có một ngày mình sẽ giúp người ta làm điều này, bởi vì anh ngại bẩn, thế nhưng vào giờ khắc này, ai còn quan tâm được nhiều như vậy chứ, anh muốn cho người đàn ông này vì mình động tình, muốn cho người này vì chính mình mà lửa nóng đốt người, muốn cho người này thích đến hai chân phát run khóe mắt rưng rưng...

“Ư a……a……”. Nửa giờ sau, hai chân Tiếu Thụ Lâm dang ra càng rộng, một tay chặt chẽ đè lại cái mông thẳng tiến không ngừng của La Mông, khiến nó càng tiến sâu vào thân thể mình, một tay đè lại cái ót La Mông ót, chặt chẽ khóa chặt đầu của La Mông, khiến La Mông không ngừng giao triền miệng lưỡi với mình.

Eo gã uốn lên, giống một con dã thú theo đuổi bản năng, phóng túng mình truy tìm càng nhiều khoái cảm. Gã một bên mở ra thân thể nghênh đón La Mông thẳng tiến, một bên tại trong miệng La mông công thành đoạt đất, bên dưới cái tay kia còn nhịn không được đụng đến vùng cấm La Mông mới khỏi hẳn, A... Nơi này gã cũng muốn...

Hai người lúc đầu là quấn quít ở trong xe, sau này liền dứt khoát ở ngoài xe, trong căn nhà hoang này lăn lộn không ngớt, dục vọng tới mãnh liệt như thế, hai người từ lúc trời sáng thiêu đốt đến trời tối mới thở phì phò ở dưới ánh sao nhẹ nhàng rúc vào nhau.

“Lạnh không?”. La Mông đau lòng hôn hôn khuôn mặt của Tiếu Thụ Lâm, hôm nay người này bỏ qua không chạm tới anh, chính Tiếu Thụ Lâm vẫn luôn ở bên dưới.

“Ừ,  Sau cốp xe có thảm”. Tiếu Thụ Lâm mệt mỏi xốc lên mí mắt, nói.

La Mông từ sau cốp xe cầm thảm ra, tìm tới tìm lui không có khăn mặt, chỉ có một cái khăn lau, đành phải cống hiến tay áo mình ra, lấy cái xô cũ bên cạnh giếng múc ít nước lên giúp Tiếu Thụ Lâm rửa sạch một chút, lại lấy thảm đắp lên người cậu ấy.

“Trễ chút nữa về có được hay không?”. La Mông lấy cái áo kia cũng lau cho mình mấy cái, lại tùy tiện giặt một cái, treo lên kính chiếu hậu phơi, sau đó anh và Tiếu Thụ Lâm cùng nhau nằm ở ghế đá trong sân, ngắm sao trên trời không nỡ đi về.

“Ừ”. Tiếu Thụ Lâm lên tiếng, kéo miếng thảm đắp cho La Mông.

Thích một người, trùng hợp người này cũng thích mình, đây là một chuyện hạnh phúc cỡ nào a, La Mông ngủ thiếp đi ngay tại trong loại hạnh phúc này.

Hơn hai giờ sau, Tiếu Thụ Lâm đã hoàn toàn khôi phục thể lực, thậm chí so trước đó còn muốn càng thêm tinh thần hơn so trước, lại nhìn nhìn La Mông ngủ say sưa bên cạnh, gã nhịn không được liền nở nụ cười: “Tên vô dụng”.

Tiếu Thụ Lâm một tay ôm ngang La Mông đứng lên, nhẹ nhàng đặt lên trên ghế phó lái, để La Mông tiếp tục ngủ. Lúc xe chạy đến trong sân nhà La Mông thì trên lầu có người nghe thấy tiếng động vươn đầu ra nhìn nhìn, thấy là xe Tiếu Thụ Lâm lại lùi về tiếp tục ngủ.

Tiếu Thụ Lâm nhìn nhìn khoảng sân tối như mực, lại nhìn nhìn La Mông ngủ tới vô cùng thơm ngọt, nghĩ nghĩ cuối cùng vẫn là không gọi La Mông dậy. Đưa tay lấy chìa khóa trong túi La Mông ra mở cửa, sau đó ôm người đi vào……

“Ưm….Thụ Lâm, tớ thích cậu”. Đêm nay tâm tình của La Mông ngọt giống như là uống mật, anh mơ thấy Tiếu Thụ Lâm ngủ ở bên người mình, nửa người trên trần trụi, lộ ra khoảng lớn làn da bóng loáng căng chặt, anh đưa tay sờ sờ... Xúc cảm giống như có gì đó không đúng…….

“Tít tít tít tít tít”. Chuông báo ba giờ đúng giờ vang lên.

“...” La Mông nhắm mắt lại đưa tay đến đầu giường bật đèn, sau đó lại gian nan xốc lên mí mắt căng xót…..

“Ngao!”. Người này ngao một tiếng, một phát lăn từ trên giường xuống.

“Tê tê...” Con rắn thái hoa dài mập chết tiệt kia đang thè lưỡi lắc lắc thân mình chờ La Mông cho nó uống nước linh tuyền.

“Mày nha đừng leo lên giường ông! Vị trí đó là cho Tiếu Thụ Lâm nhà tao!”.

“Tê!” Lại làm sao nha? Chẳng lẽ lại không cho nước linh tuyền?

“Xuống giường, nhanh xuống giường”.

Không dễ dàng đem con hai ngàn rưỡi này từ trên giường xuống đất, lát sau lúc La Mông đang cắt lỗ tai chuột mà con chồn ngậm đến thì đột nhiên nhớ tới một chuyện: “Đêm qua mình về như thế nào?”.

“Chít!” Hoàng Đại Tiên không kiên nhẫn kêu một tiếng, thúc giục La Mông nhanh lên, đừng chỉ tự ngẩn người.

“Gấp cái gì.” La Mông lắc đầu, đếm đếm lỗ tai chuột đã cắt xuống, cho Hoàng Đại Tiên và rắn Thái Hoa mỗi con uống phần nước linh tuyền của mình rồi đuổi bọn nó đi, bản thân mình thì ra con đường nhỏ bên ngoài sân nhà bọn họ chờ Tiếu Thụ Lâm.

Chưa đến bốn giờ, Tiếu Thụ Lâm lái xe vào làng bọn họ liền nhìn đến La Mông ngồi ở ven đường.

“Ngồi chỗ này làm gì vậy?” Tiếu Thụ Lâm dừng xe lại, nhô đầu ra hỏi.

“Đêm qua tớ trở về như thế nào?”. La Mông hỏi.

“Tớ ôm cậu về”. Tiếu Thụ Lâm nói, liền nhếch miệng nở nụ cười, hai con mắt ở trong bóng đêm chợt lóe chợt lóe.

 “Ôm?”. Biểu cảm trên mặt của La Mông tức khắc sụp đổ.

“Sao nào, còn không hài lòng à?”.

“Không có.” La Mông hít hít mũi, buổi sáng độ ấm thấp, anh mặc cái quần đùi liền đi ra, ngồi đây một lúc lâu, lúc này còn có chút chảy nước mũi: “Vậy thì lần sau tớ cõng được không?”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.