Ngưu Nam

Chương 72: Chim chóc thật kiêu ngạo…




Edit: Hạ Chi

Beta: Mèo

Tại một thành phố lớn phía Nam, Trần Hồng Giai cũng chỉ là một người trong ngàn vạn nhân viên đi làm, bình thường không đặc sắc, một người độc thân, mỗi ngày đi làm tan tầm, không chút nào thu hút.

Phần lớn thời gian sau khi đi làm về Trần Hồng Giai đều ru rú ở nhà, không thích đi dạo phố, hầu hết đồ dùng sinh hoạt đều mua từ trên mạng, thậm chí là ngay cả rất nhiều thực phẩm đều là thông qua mạng mua về.

Ngày hôm đó lúc gã lướt mạng tia nông sản vừa vặn nhìn đến một tiệm online mới khai trương đưa ra hoạt động tám đồng miễn phí giao hàng xài thử bèn thuận tay mua một phần, dù sao thì kệ nó là tốt hay xấu, cũng chỉ là tám đồng, mua về thử xem nói sau.

Sau đó gã cũng không quá để ý chuyện này, hai ngày sau khi gã đang đi làm ở công ty thì bên tiếp tân gọi điện thoại đến văn phòng gã nói gã có bưu phẩm, Trần Hồng Giai trong lúc nhất thời còn không nhớ ra gã mua nó lúc nào nữa?

Chờ mở hộp ra nhìn, lúc này Trần Hồng Giai mới rốt cuộc nghĩ ra là mấy loại đậu tám đông miễn phí giao hàng xài thử tới rồi. Bên trong chiếc hộp chỉ có ba loại đậu, đậu tương đậu đen đậu tây, đều 100g.

Bên trong đóng gói rất đơn giản, mỗi loại đậu đều chỉ dùng hai cái túi nilon trắng bọc lại. Bên ngoài đóng gói khá chắc chắn, bên ngoài hộp giấy dán băng keo một vòng lại một vòng, lúc gã mở ra mất không ít sức đâu.

Giữa gói đậu với hộp giấy chặn không ít giấy, cũng không như nhà người ta xài giấy báo, ông chủ cái tiệm online này dùng sách giáo khoa cũ, Trần Hồng Giai nhìn quy cách màu sắc trên tờ giấy thì có cảm thấy hơi quen, mở ra thì thấy, thế mà giống hệt trang sách giáo khoa lớp 5 anh đã học qua.

“Này, còn nhớ rõ [Just pick up children for] của Băng Tâm không?”(1) Trần Hồng Giai hỏi đồng nghiệp trong văn phòng.

“Tôi có học qua à?”. Giờ đều tốt nghiệp bao nhiêu năm rồi, trí nhớ kém chút thì làm sao còn nhớ nổi bài tập hồi tiều học

“Xem xem, đây này”. Trần Hồng Giai cười liền lấy giấy đó truyền qua cho đồng nghiệp xem.

“Ôi, cái này à, tôi còn nhớ lúc đó cô giáo môn văn bọn tôi còn bắt học thuộc lòng nữa”.

“Cô giáo môn văn bọn tôi còn bắt mỗi hôm đều phải đọc”.

“Lúc đó tôi thật rất ghét học tiểu học, mỗi ngày không phải học thuộc lòng thì là chép từ mới, lúc nào cũng mong mình lớn lên nhanh nhanh, hì hì”.

“Giờ không phải trưởng thành rồi?”.

“Ngao! Rất muốn quay về làm bài tập nha!”.

“Ha ha ha ha!”.

“Ông Trần ông mua gì vậy?”.

“Mấy loại đậu, tám đồng ăn thử, cũng không biết ngon không”.

“Đúng lúc hôm trước tôi mua máy làm sữa đậu nành, xem lại giờ giao, lát nữa liền tới.”

“Đây cũng thật đúng dịp, mau ngâm đậu tương đi”.

“Lấy ít nước ấm”.

“Mấy loại đậu ngâm cùng nhau đi, dù sao cũng chẳng được bao nhiêu”.

“Hay là mỗi loại ngâm một nửa, ngâm hết một lần xay không hết”.

“…….”

Chờ đến giữa trưa, lúc mọi người đang ăn cơm thì máy làm sữa đậu nành tới. Máy làm sữa đậu nành tráng rửa nước nóng xong, mấy loại đậu lọc hết nước đổ vào trong máy, lại thêm nước, ấn nút On, máy chạy vù vù. Một lát sau trong đám thanh niên liền có người lên tiếng.

“Mọi người có ngửi được mùi gì không?”.

“Mùi gì?”.

“Bên kia”. Người nói chuyện lấy đũa chỉ chỉ hướng máy làm sữa đậu nành.

“Tôi ngửi ngửi”.

“Cái đó đang đậy nắp mà, làm sao ngửi được?”

“Ngửi được không?”.

“Hình như là mùi thơm của đậu”.

“Hì, thật đúng là rất thơm”.

“Đừng đưa mũi đến gần thế, đang nấu đó, cẩn thận bị phỏng”.

 “Sao còn chưa xong vậy?”.

“Đây đã bao lâu rồi, ông Lô ông mua máy làm sữa đậu nành này là hàng dỏm đi?”.

“Biến, mấy trăm đồng đó”.

“Mấy người đều không ăn cơm?”.

“Lát nữa ăn, cái đó không vội”.

“……..”

Khó khăn lắm mẻ sữa đậu nành rốt cục nấu xong, mở nắp ra một cái, cả đám đều rung động.

“Ngao! Mùi sữa đậu nồng đậm!”.

“Mịa nó thì ra sữa đậu nành là cái mùi vị này! Tôi đây mỗi sáng uống cái đó gọi là gì?”.

“Uống nước tinh dầu*. Ha ha ha ha!”.

*Nước tinh dầu: câu này ý chỉ nước có pha tinh dầu sữa đậu nành, giống tinh dầu chuối có vị chuối vậy. 

“Mau mau cho tôi một ly trước”.

“Ít sữa đậu nành vầy sao đủ chia? Ông Trần, ngâm hết luôn chỗ đỗ đó đi”.

“Không được, cái đó tôi phải mang về nhà”.

“Đem về nhà làm gì nữa, lại chả có vợ”.

“Ngâm đi”.

“Đừng nhỏ mọn thế, bữa sau tôi mua về trả ông”.

“Là mua tiệm online nào vậy?”.

“Mấy người đều không ăn cơm hả?”.

“Gấp cái gì, cơm cũng sẽ không chạy”.

“Mau mau, ông Trần ông gửi link cho tôi”.

“Ôi, tiệm mới cứng nha”.

“Đậu nhà bọn họ bán cũng không rẻ”.

“Ăn ngon! Đáng giá!”.

“Mọi người mua mấy cân?”.

“Phí giao hàng khá mắc, chúng ta cùng nhau mua để người ta gửi đến chỗ tôi đi”.

“Không có nhiều loại a, đậu đỏ đậu xanh đều không có”.

“Người ta tự trồng mà, cũng không muốn làm bán sỉ, làm sao có nhiều loại như vậy, có bằng này đã là không tệ”.

“Tôi muốn mười cân đậu tương, mười cân đậu đen, mười cân đậu Hà Lan, lại thêm mười cân bắp”. (10 cân = 5 kg)

“Mua nhiều thế làm gì? Ăn được hết không hả?”.

“Tôi chính là người có vợ có con, gần đây mẹ tôi còn ở chỗ tôi nữa, một nhà bốn miệng ăn, bình thường rảnh rỗi thích say sữa đậu nành làm bánh ngũ cốc linh tinh, ăn nhanh lắm”.

“Vậy nếu không tôi cũng mua nhiều chút”.

“Đậu tương phải mua nhiều chút, xay sữa đậu nành chủ yếu là dùng nó”.

“Thì ra người kia bán giùm làng bọn họ, tôi mua đậu là của nhà La Mông, nhìn này, oa, đây còn có ảnh của chính người đó nữa, ôi chao, anh chàng này bộ dạng thật sự rất nông dân.”

“Ôi chao, ông nói coi, đàn ông ở nông thôn đây thật là mộc mạc ha”.

“Tôi xem anh chàng này không tệ, nhìn hình tượng này, mua đậu nhà anh chàng này thì tôi cũng thấy yên tâm”.

“Đúng, mới nhìn liền thật chân chất”.

“Hay là lại mua thêm mấy cân...”.

La Mông nhưng thật ra không biết mình đã bị người ta phân chia đến  phạm trù nông dân vô cùng chân chất vô cùng mộc mạc, tên này lúc này đang ở Ngưu Vương trang cho nghé ăn.

Đoạn thời gian này trên Ngưu Vương trang lần lượt hơn mười con nghé được sinh ra, trong đó có mấy con vì nhỏ quá còn ở chuồng trâu nhà anh nuôi, mấy con khác lớn hơn đều đưa đến Ngưu Vương trang.

Mấy con nghé này mỗi ngày ngoại trừ lúc vắt sữa có thể cùng Nhị lang cùng nhau cọ sữa trâu uống, lúc khác đều ăn hoa màu cỏ non, La Mông không dám cho chúng nó ăn nhiều dưa hấu, sợ bị đau bụng. Lúc này anh đập một rổ trứng gà trộn cùng bã đậu bột bắp, đút cho mấy con nghé ăn.

Nhị Lang thằng nhóc này gần đây không lăn lộn cùng với Đông, Tây, Nam, Bắc. Bởi vì khoảng thời gian này Đông,Tây, Nam Bắc đam mê cắn hạt dưa, cái này chênh lệch rất lớn với đam mê của Nhị Lang, vì thế nó tình nguyện ở cùng mấy con nghé này cọ ít thức ăn gia súc ngon. (vd như bột đậu, bột bắp, bã đậu….. made in nhà La Mông)

“Mày đó, lớn tướng rồi? Còn ăn cái này?”. Trâu con hơn một tuổi, lại không có sữa mà vắt, mỗi ngày ăn như vầy, trang trại chăn nuôi bình thường khác thật đúng là chịu không nổi.

“……”. Nhị Lang giương mắt nhìn La Mông, sau đó giống như là chưa nghe đến, rủ mắt một ngụm một ngụm ăn thức ăn gia súc.

La Mông đánh giá con trâu con này một hồi, lại nói gần đây thật sự là biến đẹp trai ra, hai con mắt trâu thật dài, lông mi cũng thật dài, nhìn còn khá mê người, không biết trưởng thành mang nó đi ra ngoài dạo dạo một vòng có thể hay không cua được mấy con trâu cái về nhà.

“Ăn đi, ăn nhiều một ít, khổ người lớn thêm chút nữa, mai này tao dẫn mày đi ngoài kia lai giống với một đống đám trâu đẹp, chúng ta kiếm thật nhiều tiền của bọn họ”. Nửa năm này La Mông đưa không ít tiền lì xì cho trâu đư cj người ta nuôi khắp vùng này, chờ Nhị Lang nhà anh lớn lên, anh liền có thể thu tiền lì xì nhà người ta, ha ha, thế mới kêu phong thủy luân chuyển.(2)

“Ụm bò!”. Nhị Lang cho dù nghe không hiểu lắm nhưng cũng biết lúc này La Mông có không phải chủ ý hay gì.

“Sao, còn có ý kiến à, mày nói coi mày lại không có sữa, ông mày nuôi mày lâu như thế, nói thế nào cũng nên có chút đền  ơn có phải không?”. Chẳng lẽ thật bắt anh nuôi không công à?

“Ụm bò……..”. Nhị Lang rất không vui kêu to một tiếng, nó không đền ơn sao?

“Đừng ụm bò, mày chính là tham ăn, trừ ăn ra còn có thể làm gì, ngay cả cái cày cũng kéo không nhúc nhích”. La Mông thuận tay từ cái giá bên cạnh hái trái dưa leo, vừa ăn vừa cùng Nhị Lang cãi nhau.

“Ụm bò!!!”. Nhị Lang nóng nảy

“Kêu hung như vậy, muốn làm gì?”. La Mông mới chẳng sợ nó, nó còn có thể tạo phản được sao?

“!”. Nhị Lang phun một hơi, nhắm mắt nhướn mày một cái, ba ba hai tiếng, hai đống phân trâu mới mẻ nóng hầm hập ra lò.

“…….”.  La Mông ngậm một miếng dưa leo trợn tròn mắt, ai dạy nó cái này vậy, làm người ta mắc ói như vậy?

“Ôi, Nhị Lang ị rồi”. Cách đấy không xa La Toàn Qúy thấy, vội vàng cẩm cái xẻng lại đây, một xẻng xúc đi đống đó, giống như như bảo bối đặt riêng ở trong một cái sọt trúc ngoài chuồng trâu.

“Ụm bò!”. Nhị Lang ngẩng đầu ưỡn ngực, dương dương tự đắc hướng La Mông kêu to một tiếng, nó như thế nào không cống hiến, phân của nó ở trong làng chính là rất được hoan nghênh.

“Mày trâu!”. La Mông thuận tay liền nhét dưa leo vào miệng nó, đều ngâm trong mùi phân trâu, thứ này còn có thể ăn được sao? (trâu ở đây là trâu bò: ý bảo em Nhị Lang rất ba trấm, ngang bướng)

“!”. Nhị Lang không khách khí chút nào, ngậm khúc dưa leo kia đi nằm trên đống rơm, vừa ăn xong thức ăn gia súc ngon, đúng lúc lại có một khúc dưa leo làm trái cây sau bữa ăn.

Gần đây trên Ngưu Vương trang mới trồng một đám củ cải, cải trắng, trong khoảng thời gian này nhiều nắng, lượng mưa ít, mỗi sáng sớm và chạng vạng mấy người La Mông đều phải gánh thùng nước lên núi tưới rau, may mắn phụ cận có mương nước, không cần gánh nước lên, lượng công việc thật cũng không phải quá nặng.

Còn có chính  là đám hoa hướng dương trên sườn núi, tháng trước bắt đầu nở hoa, có một ít nở sớm, giờ đã có hạt. Bàn tử nóng vội, trèo lên sườn núi hái mấy cái về lại là nấu lại là rang, cuối cùng làm ra đến một chảo hạt hướng dương thơm ngào ngạt.

“Món này làm như thế nào, không giống hạt hướng dương bên ngoài?”. La Mông ăn thử một hạt, cảm giác rất ngon, hạt hướng dương ngon, chế biến cũng tốt.

“Nhà thầy tôi mấy đời đều là làm đầu bếp, tuy là không làm ra thành tựu lớn gì, nhưng bí quyết gia truyền cũng không ít, cái này tôi không nói với anh được, anh muốn, vậy phải tìm thầy tôi thương lượng đi”. Bàn tử vừa cắn hạt hướng dương vừa nói với La Mông, bí quyết rang hạt hướng dương này đáng giá hơn nhiều so với  nước sốt trộn đậu hũ lần trước, đợt này La Mông chắc phải ra không ít máu.

“Vậy thầy cậu ông ấy ngày thường có  sở thích gì?”. La Mông hỏi gã ta.

“Cũng không có sở thích gì, trừ nấu ăn ra còn trồng hoa nuôi chim, ăn uống cũng khá chú trọng”. Thời gian nói mấy câu mà Bàn tử đã ăn hết một nắm hạt hướng dương, đưa tay lại bốc nắm thứ hai.

“Bình thường ông ấy thích ăn chút gì?”.

“Bay trên trời bơi dưới nước, ăn ngon ông ấy đều thích, à, còn có ông ấy tự mình trồng. Lúc đầu xuân ông ấy mang tới phòng bếp bọn tôi một giỏ nhỏ rau xanh, tôi ăn thấy cũng bình thường, mấy đàn anh đàn em của tôi một đám làm trái lương lâm tán phét, khen tới ông ấy đều sắp hết thấy đường đi luôn”. Bàn tử khụt khịt mũi, lúc này lại nhớ tới một việc.

“Nhà ông ấy sân rộng lắm à?”.

“Rộng lắm, nhà cổ, mấy năm trước còn thành nhà bị cưỡng chế không được phá. Lúc này bên cạnh đều là nhà tầng, chỉ nhà ổng là một cái tiểu viện, trồng hoa cỏ rau dưa linh tinh, còn trồng mấy cây quýt, chính là kết trái rất chua, không dám đưa cho người ta”. Bàn tử không chút khách khí, hai ba câu đã bóc gốc gác của thầy gã ra tuốt.

La Mông lấy được tin tức liền ngay tại tứ hợp viện tìm hai giỏ trúc thật to ra, xúc thật nhiều phân trâu vào đáy giỏ, lại đi tới bên rừng cẩu kỷ, tìm chỗ lúc trước trồng khá dày, đào ra hai cây cẩu kỷ đặt vào giỏ trúc, đổ đầy đất, lại tưới thêm ít linh tuyền.

La Mông đặt hai giỏ trúc này ở trong vườn ươm cạnh chuồng trâu dưỡng, tính đợi qua hai ngày, gọi  Tiếu Thụ Lâm cùng nhau vào thành phố tặng cây cẩu kỉ cho thầy của Bàn tử.

Lại nói gần đây La Mông phát hiện chim chóc trên núi này cũng không thích hoạt động bên rừng cẩu kỷ, toàn thích bay đến ruộng hoa hướng dương, mấy khay hạt (3) hướng dương chín sớm kia ít nhiều đều bị mấy con chim này mổ qua.

Lúc đầu ăn không nhiều, đại khái là vì hạt hướng dương còn chưa chín, chờ qua hai ngày, bọn nó liền điên rồi, cả ngày tung bay trên sườn núi đó, líu ríu, liền giống như mở tiệc liên hoan, số lượng hạt hướng dương không đủ bọn nó ăn.

“Việc này phải làm sao đây?”. La Mông nhìn chim chóc bay đầy sườn núi rất là đau đầu, giết lại không được, nói thật anh cũng không nỡ giết, chim nhiều như thế, một năm ăn hết bao nhiêu sâu nha, giúp anh đỡ bao nhiêu chuyện, lại nói cũng rất không phù hợp tinh thần bảo vệ môi trường.

“Đi dọa chúng nó  một chút”. Tiếu Thụ Lâm nhếch miệng cười, ánh mắt sáng lấp lánh.

“Cần đem theo cái gì?”. La Mông cũng hưng phấn.

“Máy tính, loa”.

“Đi, ha ha. Vì thế hai người liền lái xe về trong làng lấy notebook của La Mông và thùng loa khiêng lên núi đến.

Gần đây chim chóc trên Ngưu Vương trang đều rất hạnh phúc, hạt hoa hướng dương đầy khắp núi đồi, ăn đều ăn không hết, nhóm chim nhỏ bay lên sà xuống, kích động tới lộn nhào ở không trung, líu ríu, một lúc ăn hạt hướng dương một lúc hót ca, sướng tung trời.

Buổi sáng hôm nay sau khi chúng nói thức dậy liền đi tới phụ cận tìm mấy con sâu lót dạ, liền lại bay đến mảnh ruộng hoa hướng dương kia, bắt đầu một ngày chè chén say sưa mới.

Mấy chú chim này đang say mê thì trên triền núi liền chạy đến một chiếc xe ba bánh, đi đến hai người chúng nó đều biết, đều là người ở trên mảnh núi này, không có cánh, không bay được, hoàn toàn không tạo thành uy hiếp đối với chúng nó cho nên không cần sợ hãi, tiếp tục chè chén say sưa.

Chỉ thấy hai người đàn ông trẻ tuổi trên xe ba bánh kia nhếch miệng cười cười với nhau, liền mở máy tính ra, cắm loa vào, sau đó, lũ chim liền nghe đến hai tiếng nổ đinh tai nhức óc:

“PONG!!!!! PA!!!!!”.

“Quác quác quác!”. Chuyện gì thế này? Trời muốn sụp xuống sao!

“Ngao ngao!”. Sét đánh! Sắp mưa!

“Chíp chíp chíp chíp chíp chíp……..”. Mẹ ơi, mẹ ở đâu?

 Thế giới vốn vui sướng tức khắc tan vỡ, lũ chim chung quanh chạy trốn, một lúc liền chạy sạch sẽ, trong đó con con chim ngốc nghếch bay vội quá, không giữ cân bằng được, bộp một cái rơi trên đất.

La Mông đi tới nhấc cái chân nhỏ xíu của nó lên nhìn nhìn: “Chết rồi?

Tiếu Thụ Lâm cầm nó qua, đặt lên trên xe ba bánh, lấy ngón tay chọc a chọc: “Không, còn run đây này”.

“Chíp!!!”. Con chim nhỏ này phát ra một tiếng kêu thảm thiết cào gan xé phổi, vỗ vỗ cánh không bay lên được, rớt bịch một cái xuống đất, chạy hai bước, vỗ cánh phạch phạch hai cái xem như có thể bay lên, hai cái cánh nhỏ kia vỗ giống như Phong Hỏa luân (4) vậy, nhanh như chớp chạy mất bóng, chỉ để lại hai cọng lông xam xám bay bay giữa trời.

“Cái thứ gì đây, lúc nãy không phải còn rất kiêu ngạo sao?”.

“Chậc, đều là hổ giấy.”

“Ngày mai còn tới không?”.

“Đi, đến lúc đó lại đổi thanh âm cho chúng nó.

(1) nguyên văn [只拣儿童多处行]: cám ơn bạn Trà Hoa Nữ  giúp Mèo dịch tên của nó, theo QT:  chích giản nhân đồng đa xử hành, theo Mèo hiểu là chỉ có trẻ con mới lựa chọn nhiều, chả biết đúng hông nữa, bác nào biết tên chuẩn của nó theo tiếng Việt thì giúp Mèo nhá


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.