Ngưu Nam

Chương 64: Một nắm hạt dưa…




Edit: Hạ Chi

Beta: MèoCạnh lò rèn này có một mảnh lớn đất hoang, từng bị ông nội bác Lâm mua lại, sau này khi cải cách ruộng đất lại chia ra, sau đó lại là công xã ồn ào, mảnh đất này lại thành đất công của làng.

Trước kia lúc trong làng còn nhiều người, ai muốn trồng liền tới nơi này trồng ít khoai lang dưa hấu và vân vân, mấy năm nay trong làng càng ngày càng ít người, đất cạnh thôn đều trồng không xuể, chỗ này liền bỏ hoang rất nhiều năm.

Tôn Lâm Mộc đến khiến La Mông nghĩ tới một chuyện, tuy rằng mảnh núi này của bọn họ tạm thời không ai nhận thầu, ai muốn trồng liền trồng, giống Tôn Lâm Mộc đang tạm thời thuê ở chỗ này của bọn họ, cũng có thể tự mình khai khẩn một ngọn núi nhỏ trồng trọt, người trong làng khẳng định sẽ không quan tâm, đất hoang có người trồng mới tốt, trồng vài năm liền thành đất vườn, đến lúc đó bọn họ thu hồi, đó chẳng phải là giống như nhặt không.

Nhưng mà sau này ngộ nhỡ có người nhận thầu mảnh đất này, như vậy thu hoạch lúc đầu họ trồng liền toi công, hoặc là người bao núi được hời, hoặc là tự nhổ hết, ai cũng đừng nghĩ chiếm được lợi ích gì. Hơn nữa này mảnh núi liền sát bên lò rèn, đối phương dễ nói chuyện còn đỡ, ngộ nhỡ là người so đo,vậy sau này va va chạm chạm liền rất nhiều.

Tôn Lâm Mộc được La Mông xếp tại một phòng bên hông đối diện Tiêu lão đại, như vậy hai bên hông phòng dì Vân đều có người, buổi tối nếu có động tĩnh gì, hai bên đều có thể săn sóc lẫn nhau.

Tôn Lâm Mộc liền ở cái phòng đằng trước trên tầng hai, gã muốn thuê nửa năm, La Mông liền thu gã một ngàn hai trăm đồng tiền thuê nhà, lại giữ năm trăm đồng tiền thế chấp, ký hợp đồng viết biên lai, đây là liền coi như xong xuôi rồi.

Bên lò rèn mới tới một anh thanh niên, mấy hộ gia đình tới trước đều rất nhiệt tình, Tiếu lão đại vốn chẳng phải người nhiệt tình, lúc này cũng phải nhiệt tình theo, dùng lời chính ông nói là:

“Nếu như tôi không nhiệt tình với người khác, liền nhiệt tình đối nhà dì Vân, vậy có vẻ rất quái dị, người ta liền không nghĩ lung tung sao, đến lúc đó còn có thể xem tôi là người đứng đắn sao?”.

Sau khi chờ La Mông đi, Tiếu Thụ Lâm trở về phòng, Tiếu lão đại liền thần bí hề hề cầm ra một cái áo sơ mi cho gã xem, Tiếu Thụ Lâm nhìn trái nhìn phải nhìn không ra cái gì kì lạ, đây không phải là cái áo sáng nay cha gã mặc sao, có cái gì để xem?

“Hừ! Con không phát hiện cúc áo được đơm lại?”. Tuổi còn trẻ mắt sao lại không tốt như vậy chứ?

“À, đơm cũng không tệ lắm.” Tiếu Thụ Lâm nhìn nhìn, cảm giác không cái gì đáng nhìn, bèn ném lên trên ghế.

“Con liền không nhìn ra cái gì?”. Tiếu lão đại lại giơ tay cầm áo sơ mi lên, giống như báu vật gấp tới ngay ngắn chỉnh tề.

“Dì ấy đơm cho cha à?”. Tiếu Thụ Lâm cũng không phải không đầu óc, cha gã như thế này, cái nút áo này khẳng định không là cha gã tự đơm, không phải dì Vân còn có thể là ai?

“Con làm thế nào nhìn ra được?”. Tiếu lão đại lại hỏi ngu, vừa nãy còn trách người ta nhìn không ra.

“Đây không phải vừa nhìn liền nhìn ra”. Nhìn ông già nhà mình liền có thể nhìn ra, còn cần nhìn cái khác?

“Hắc, thằng nhóc con.”

Tiêu lão đại vui vẻ, cầm áo sơ mi lại đi lên lầu, Tiếu Thụ Lâm nhếch miệng cười cười, liền đơm nút áo, coi cha gã vui như vậy, gã và La Mông đều này nọ rồi, còn chưa hiện sơn lộ thủy đâu*.

*Hiện sơn lộ thủy:  công khai, để lộ ra ngoài

Nghĩ đến La Mông, Tiếu Thụ Lâm cũng bịch bịch đi lên lầu, gã còn phải tiếp tục học bù, lần trước chính là vì không đủ kinh nghiệm nên ăn mệt, trong khoảng thời gian này gã liền bỏ không ít công sức tại phương diện này, tìm hết trên mạng internet, các loại cách thức tư liệu tải về không ít.

Sắp xếp xong Tôn Lâm Mộc, La Mông trở về làng, đầu tiên phải đi một chuyến nhà trưởng làng La Toàn Thuận.

“Chú Toàn Thuận, có nhà chứ?”. La Mông vào sân nhà bọn họ, liền nhìn đến La Toàn Thuận phe phẩy quạt hương bồ nhìn chằm chằm hai đứa cháu nhà mình làm bài tập đâu.

“Ôi, La Mông tới à, nhanh vào ngồi.”

“Đây là làm gì vậy ạ, lớn như vầy rồi, làm bài tập ông nội còn nhìn chằm chằm?”.

“Hài, Tú Trúc con bé này còn đỡ, La Văn Phong liền không được, đều nghỉ hè bao lâu rồi, bài tập hè mới làm được một chút, tới lúc khai giảng, lại cuống quít, năm ngoái còn sai em nó làm giúp nữa, liền nó như vầy, nếu là ngày xưa, ngay cả sơ trung bảo đảm đều không thi đậu”.

“Ông nội, trời đều tối rồi, bà nội con sao còn chưa về nấu cơm vậy? Con đi tìm bà nội”. La Văn Phong con khỉ này thấy trong nhà có người tới, liền muốn tìm cớ chuồn.

“Tám phần ở nhà chú Hưng Hữu con, tìm bà ấy làm gì, đói bụng hâm nóng cháo buổi trưa ăn lót dạ chút đi”.

“Con liền đi xem một chút”. La Văn Phong nói xong, nhanh như chớp bỏ chạy khỏi sân.

“Tú Trúc à, hôm nay bài tập làm tàm tạm rồi, con cũng đi chơi đi, lát nữa trở về, nhớ gọi bà nội về”. La Toàn Thuận nói xong cũng để cháu gái cũng đi ra ngoài chơi, vào lúc chạng vạng, bọn con nít trong làng đều thích đi ra ngoài chạy nhảy một chút.

“La Mông à, hôm nay đến tìm chú lại là có chuyện gì đi?”. Cháu trai cháu gái đều đi rồi, La Toàn Thuận vừa dọn dẹp một chút đống ngổn ngang thằng nhóc La Văn Phong để lại, vừa hỏi mục đích tới của La Mông.

“Chỉ là muốn hỏi chuyện một chút ạ, mấy chục mẫu núi phụ cận bên lò rèn, hiện giờ có ai muốn nhận thầu không?”. Thời gian gần đây làng bọn họ trồng rau giá cả không thấp, có ai nhìn trúng mảnh núi kia hay không, việc này còn phải hỏi thăm trước một chút.

“Gần đây trong làng chúng ta cũng có mấy người trẻ tuổi muốn trở về, những người trẻ tuổi này nếu trở về, chút đất ấy của các nhà các hộ liền không đủ dùng, khảng định phải bao núi a, cũng có người hỏi, nhưng mà đều nhìn trúng sau lưng làng chúng ta, sát bên mấy đỉnh núi Ngưu vương trang của cháu”.

“Chân núi Ngọa Ngưu Sơn của chúng ta, đồi núi lớn lớn nhỏ nhỏ rất nhiều, vốn miếng đất bên lò rèn coi như là khá tốt, nhưng mà trên mảnh núi kia ít con suối, muốn dẫn nước tưới tiêu liền không dễ dàng, trồng khoai lang và vân vân liền còn được, muốn trồng rau xanh, kia chỉ tưới nước liền quá tốn sức, dù sao hiện tại không ai hỏi đến mảnh đất đó, thế nào, cháu muốn bao mảnh đất đó à?”.

“Mảnh đất đó, giá khoảng bao nhiêu ạ?”. Gần đây La Mông trong tay thật đúng là  không có bao nhiêu tiền, nếu mắc quá, mảnh đất này không mua cũng được, dù sao có Ngưu vương trang một mảnh địa phương lớn như vậy, đều đã đủ gây sức ép cho anh, bên lò rèn sau này liền chỉ cho thuê phòng, không làm cái khác.

“Mảnh núi đó lại đi lên một chút, chính là nghĩa địa của làng chúng ta, lúc này nếu muốn tìm đất rừng cho cháu, đó là không có khả năng”. La Toàn Thuận nói tới đây, liền cười ha ha.

Nói trắng ra là, lần trước La Mông bao mảnh đất Ngưu vương trang đó, liền bị đồng hương ép buộc một phần, trong lòng La Toàn Thuận cũng không vui.

Muốn chỉ là mảnh núi làng họ, giá tất nhiên không chỉ mười hai đồng một mẫu, thế nhưng kia mảnh đất rừng dốc đứng kia gom chung lại, giá tự nhiên liền không thể nâng lên, giá cao La Mông cũng có thể không muốn, như vậy tính ra, vẫn là bọn làng Đại Loan họ chịu thiệt, cho người bên Vương gia trang chiếm lợi.

“Vậy chú dự tính, đại khái bao nhiêu tiền ạ?”. La Mông biết, hiện tại núi hoang phụ cận làng Đại Loan, cùng mấy tháng trước đã là hai loại giá thị trường rồi.

“Gần đây làng ta trồng rau trồng tới không tồi, giá núi liền tăng theo, nhưng mà đại khái cũng không quá ba mươi đồng, nếu cháu muốn bao, chú liền nói một tiếng với người trong làng,  miếng đất này diện tích nhỏ, đều là trong phạm vi làng chúng ta, cơ bản chúng ta có thể tự quyết định”.

Nói thật, từ ngày có Ngưu vương trang của La Mông, làng họ trồng rau bán rau tới rất hưng thịnh, gần đây ông trưởng làng làng Đại Loan lưng cũng thẳng hơn rất nhiều, tiếng nói ở trong làng cũng có trọng lượng hơn so với trước kia, chuyện này cũng là nhờ phúc của La Mông, cho nên La Mông muốn lại bao một mảnh đất, ông cũng là rất sẵn lòng giúp.

Trên thực tế chuyện này thật đúng là không cần ông ra sức, hồi mùa xuân Vương Đại Thắng của Vương gia trang tới Ngưu Vương trang một lần, khi đó La Mông liền chỉ chiêu cho gã thuyết phục bọn họ nuôi ong lấy mật.

Bây giờ bên Vương gia trang từng nhà đều nuôi mấy thùng ong địa phương, lúc đầu cũng rất khó khăn, chỗ bọn họ không giống Ngưu vương trang của La Mông có linh tuyền tẩm bổ, ong địa phương thứ này lại đặc biệt khó hầu hạ, dễ hoảng sợ, làm không tốt liền bị vỡ tổ, có mấy nhà bị gây sức ép tới đều muốn chẻ thùng nuôi ong làm củi đốt.

Gần đây ngược lại có khởi sắc, mấy nhà tiên phong, lần này kiếm được tiền trước, lấy một lần mật, một cân có thể bán được một trăm tám, bọn họ vui tới không khép miệng lại được, lúc trước không chăm sóc tốt đàn ong, lần này cũng thấy được hi vọng, tìm được động lực rồi.

Kể từ đó, mấy cán bộ lãnh đạo bên Vương gia trang, ấn tượng đối với La Mông cũng rất tốt, lần này cậu ta lại muốn bao đất, tự nhiên liền không tìm cách khó xử.

Từ trong nhà La Toàn Thuận đi ra, La Mông thuận đường lại đi một chuyến nhà La Hưng Hữu, xem tiệm online của anh ta làm như thế nào rồi.

Sân nhà La Hưng Hữu còn rất náo nhiệt, nghe nói đợt này gã mua máy tính về, muốn ở nhà mở tiệm online, trong làng không ít người liền đều đến xem náo nhiệt, thấy hai vợ chồng bọn họ lại là chụp hình lại là đăng lên, cũng rất là mới mẻ.

“Sao thế, đều cùng tới đây xem náo nhiệt?”. La Mông vào sân, liền bị cả sân đầy người khiến cho hoảng sợ, mới đầu còn tưởng người trong làng sẽ không xem trọng đối cửa tiệm online này, không nghĩ tới năng lực tiếp thu của người bây giờ đều rất mạnh.

“Hưng Hữu nói cho tôi, bây giờ cậu ấy mở tiệm, đồ của nhà ai liền viết tên nhà đó, đây là cậu chỉ cho cậu ấy hả?”. Ngô Đông Mai thấy La Mông đến đây, mở miệng liền hỏi La Mông.

“Sao chị biết vậy?”. La Mông cười hắc hắc hai tiếng.

“Đây quỷ tinh trong quỷ tinh*, còn có thể là chính cậu ta nghĩ ra đến sao, bọn tôi liền đoán chính là cậu”.

*Quỷ tinh: ý là thông minh, quỷ quái, ranh ma

“Thế nào, chủ ý này không tốt a?”. La Mông cười liền hỏi.

“Sao lại không tốt, rất tốt, nên làm như vậy, đỡ phải tới lúc đó bọn tôi loại người thực dụng này, bị bọn họ kéo chân sau”. Ngô Đông Mai cũng là mở miệng nói thẳng, nửa thật nửa giả nói.

“Còn không biết được ai kéo chân ai đâu, liền cái tính keo kiệt của cô, người ta mua một lần liền không mua lần thứ hai”. Tào Phượng Liên cũng không phải người sẵn lòng chịu thiệt, liền hăng hái phản bác lại.

“Vậy tới lúc đó cạnh tranh một chút, xem nhà ai làm ăn tốt?”. Ngô Đông Mai liền phát thư khiêu chiến.

“Được, liền so hai tháng, nếu ai thua, liền mời mọi người ăn cơm, đến lúc đó cô cũng đừng nấu nồi cháo đuổi người”.

“Đến lúc đó nếu ai thua, liền đi chợ mua hai cái chân heo về, lại giết hai con gà, thêm đậu đen vào nấu một nồi lớn, mời toàn bộ người trong làng cùng ăn”. Gần đây Ngô Đông Mai kiếm được chút tiền, cũng không keo kiệt như trước kia.

“Vậy đi, Hưng Hữu a, cháu xem các nhà các hộ chúng ta không phải đều phải tách ra đến tính sao, cháu nói nhà này nhà kia người khác cũng không làm rõ ràng được, người ta bán tương ớt không đều dán hình chính mình lên chai sao, nếu không ta cũng chụp một tấm?”. Người già còn rất thích mới mẻ, nói xong, lại muốn chụp một tấm hình ra.

“Vậy nếu không thì, mỗi người chụp một tấm?”. La Hưng Hữu cũng hiểu được ý tưởng này không tồi, nhưng mà gã vẫn là muốn hỏi ý La Mông một chút.

“Mọi người tự quyết đi”. La Mông khoát tay, tỏ vẻ chuyện này anh không quản.

“Vậy nếu muốn chụp, liền bắt đầu từ La Mông đi”. Trong đám người lại có người nói.

“Đúng đúng, cậu ấy vốn chính là người đầu tiên nha, hạt đậu đều chuyển tới rồi”.

“Tới đây, La Mông, đừng ngại ngùng, chuyện đời gì ta còn chưa thấy qua a, còn sợ chụp một tấm hình?”.

“Không phải, cháu còn chưa tắm”. Bận việc một ngày, một thân mồ hôi, cứ như vậy còn chụp chiếu gì chứ?

“Tắm rửa gì, cũng không phải đi mai mối, không sao, ta bán lương thực, không phải phải có bộ dáng nông dân sao, cứ như vậy rất tốt, nhanh, vậy đi, Hưng Hữu a, cháu chụp cho nó tấm ảnh trước”.

“Dạ, được ạ”.

Cứ như vậy, La Mông liền bị bắt chụp tấm hình nửa người trên, trên người liền mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh xám, trên cổ áo còn có một vòng mồ hôi, cũng không rửa mặt, đen xì bóng nhẫy, bối cảnh là một mặt tường gạch màu đỏ, chỉnh thể mà nói, liền mười phần nông dân.

Trưa hôm sau chưa đến mười một rưỡi, Quách Đại Oa liền mang theo Hậu Tuấn tới Ngưu Vương Trang, La Mông vừa nhìn, quả nhiên là người mập mạp (=Bàn tử), xem  anh ta thân cao tối đa chưa tới 1 mét 75, thể trọng kia, ít nhất phải có 250 cân (125kg), da lại trắng, mặc thêm cái yếm ôm con cá chép đều có thể lên lịch treo tường.

Bàn tử này mặt ủ mày ê tới Ngưu vương trang, ăn một bữa cơm trưa cùng mọi người, mặt đen kia nhất thời liền tan thành mây khói: “Đàn anh, chỗ này tốt vậy sao bây giờ anh mới đưa em tới vậy?”. [bên Tung Của hay kêu mấy bạn mập là Bàn tử, Mèo sẽ thay tên Hậu Tuấn = Bàn tử (= mập mập nhé)]

“Nghe nói cậu nấu ăn rất ngon?” La Mông liền hỏi anh ta.

“Đúng.” Bàn tử rất hào phóng nhận lời khen ngợi.

“Nếu không, chúng ta thử tay nghề trước một chút?”. Nếu không thích hợp, lát nữa liền để Quách Đại Oa lại tha gã về.

“Anh muốn làm chút gì?”. Bàn tử liền hỏi.

“Hai ngày nay vừa lúc phơi nắng ít hạt dưa, cậu làm cái này trước đi”. Đúng lúc hạt dưa này, La Mông và Tiếu Thụ Lâm đều không biết phải làm như thế nào.

“Vậy đơn giản”. Bàn tử nói xong, liền leo lên chiếc xe vận tải của Quách Đại Oa tha hành lý xuống, chỉ thấy gã hì hục từ trên xe kéo xuống đến một cái rương lớn, mở rương ra, bên trong đều là đủ loại gia vị, Bàn tử nhanh chóng từ bên trong chọn mấy thứ cần dùng.

La Mông vừa nhìn, nhịn không được liền nghĩ, một tháng hai ngàn đồng còn tự mang tài liệu, người này sẽ không lỗ vốn chứ?

Hậu Tuấn cầm hạt dưa La Mông cho gã tới bên bếp lò, người này nhìn không đáng tin, vừa tới bếp lò, khí tràng cả người lập tức liền thay đổi, La Mông nhìn một đống tài liệu kia của gã, liền lười học rồi, Tiếu Thụ Lâm nhìn nhìn, cũng lắc đầu ra khỏi phòng bếp.

“Xem ra say này tớ vẫn là ăn sẵn đi”. La Mông nói với Tiếu Thụ Lâm.

“Ừ”. Tiếu Thụ Lâm gật gật đầu, cũng là nghĩ như vậy, gã bình thường làm vài món đồ ăn kia, đó đều là sở thích, so với sự chuyên nghiệp của người ta, vậy liền có vẻ rất nghiệp dư.

Một chảo hạt dưa, cũng không biết Hậu Tuấn này làm như thế nào, vẫn là rang hơn hai giờ, mất công là mất công một chút, làm ra hạt dưa đó là thật thơm.

Người này sau khi làm xong bản thân thử một hạt trước, nói một câu: “Hạt dưa nhà anh không tồi”. Sau đó liền bốc một nắm, đi trong sân ngồi cắn, nửa điểm không coi mình là người ngoài.

La Mông cũng thử một hạt, quả thật ăn ngon, hạt dưa này chắc mẩy lại bự, bỏ trong miệng cắn, còn có thể nhai ra nhân thịt thơm ngát, Bàn tử nêm gia vị cũng là vừa phải, không đậm không nhạt vừa tròn vị, hạt dưa này bị gã chế biến thành như vậy, ăn càng có vị, nhưng mà không giống hạt dưa đóng gói bên ngoài, ăn một hạt miệng đầy mùi hương liệu.

Một chảo bự hạt dưa, La Mông lấy một tô lớn cho mấy người La Hồng Phượng đang hái rau mang về trong làng, để cha mẹ anh cũng nếm thử.

Lại để ông bà cụ trong sân nếm một chút, còn thừa liền để lại, chờ buổi tối ăn cơm xong, liền phát hết cho mọi người, một chảo hạt dưa đầu tiên, để mọi người cùng nếm thử.

Buổi chiều lúc rãnh rỗi, La Mông và Tiếu Thụ Lâm liền ở trên ban công của tứ hợp viện cắn hạt dưa, vỏ hạt dưa liền trực tiếp ném xuống dưới ban công, thứ này cũng là thuộc loại có thể phân giải, có thể trực tiếp trở về thiên nhiên.

Tiếu Thụ Lâm liền muốn ném hạt dưa vào miệng nhai, chủ yếu là gã cho rằng cái động tác cắn hạt dưa rất không đàn ông, không ngửi nổi, cho nên gã không thể làm chuyện đó. Vì thế La Mông cũng rất chân chó (lấy lòng)từ trong phòng chuyển ra một cái bàn nhỏ, bóc a bóc a bóc một đống nhân hạt dưa, sau đó lại để Tiếu Thụ Lâm rất đàn ông một ngụm ăn luôn.

Người này bản thân không cần ăn hạt dưa, chỉ là chảy nước miếng nhìn tiểu Thụ Lâm nhà mình liền đều vui vẻ hơn so với ăn bất cứ cái gì.

Cách ban công không xa, dưới một gốc cây to, đầu bếp Hậu Tuấn vừa mới tới Ngưu vương trang liền ôm một bó rơm ngồi tại chỗ cắn hạt dưa, cắn một chút gã liền nằm xuống, nằm một chút gã liền ngủ.

Đông, Tây, Nam,Bắc và Nhị Lang còn có Nha Nha đúng lúc liền tại gần đó chơi, mũi chó rất thính, nắm hạt dưa trên tay Hậu Tuấn thơm nức sớm khiến chúng nó chú ý, lúc này thấy người này ngủ rồi, mấy con chúng nó liền ngồi xổm từ xa nhìn, có nên đi qua hay không? Đây là một vấn đề.

Đầu tiên là Nha Nha từ mặt đất đứng lên, giả vờ giả vịt từ con đường nhỏ đằng trước Hậu Tuấn đi qua, một lát sau, nó lại từ đầu bên kia đi tới, quay đầu nhìn Bàn tử kia, không phản ứng, sau đó nó liền tại cách đó không xa ngồi xổm xuống.

Con chó này liền quỳ rạp trên mặt đất, nhìn trái nhìn phải, sau đó xê dịch hướng Bàn tử, tới gần một ít, gần một chút nữa, tiếp liền giương móng vuốt, trước gảy mấy hạt dưa rơi rụng trên bó rơm qua, dùng đầu lưỡi cuốn liền ăn đến miệng, híp mắt nhai nhai.

“A ô… Ô…”. Nha Nha ngốc vui sướng kêu to một tiếng với bọn Đông, Tây, Nam, Bắc, tỏ vẻ ăn rất ngon.

“Gâu!”. Trong đám Đông, Tây, Nam, Bắc có một con chó con kêu to một tiếng với Nha Nha, đại khái là không đồng ý cách làm của con Husky này lắm.

“Ô ô a ô…” Nha Nha ngốc ăn xong mấy hạt dưa, liếm liếm miệng, lại duỗi móng vuốt ra gẩy hạt dưa trong tay Bàn tử, kết quả kinh động tới Bàn tử.

“Nha”. Bàn tử chẹp chẹp miệng, nghiêng người tiếp tục ngủ.

“!”. Nha Nha ngốc rụt cổ đợi chờ, chờ Bàn tử không nhúc nhích nữa, lại tiếp tục gẩy hạt dưa trong tay gã.

“Gâu!”. Trong đám Đông, Tây, Nam, Bắc có một con lớn một chút, lúc này liền quay đầu nhìn La Mông và Tiếu Thụ Lâm trên ban công.

“Tới đây”. La Mông vẫy tay với bọn nó, mấy con chó nhỏ này lập tức liền vẫy đuôi vui vẻ vào tứ hợp viện, Nhị Lang cũng xoạch xoạch đi theo phía sau.

Nha Nha ngốc nhất thấy bọn nó đều đi rồi, ngẩng đầu nhìn La Mông trên ban công, lại nhìn nhìn bàn tay béo múp nắm hạt dưa của Hậu Tuấn, Bàn tử này nắm mấy hạt dưa thật chặt, nó lại là gảy nửa ngày cũng chưa có thể làm ra đến, cân nhắc nhiều lần, con chó bự này vẫn là quyết định phải đuổi kịp đoàn thể kia.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.