Ngưu Nam

Chương 117




Trước đây từ lâu La Mông liền nghe nói có một số nơi người ta nuôi cá trong ruộng lúa, thực hiện thu hoạch song song lúa nước và cá nước ngọt, nhưng mà những kỹ thuật này phần lớn là ở phát triển ở vùng đồng bằng, loại vùng núi của bọn họ, bởi vì diện tích ruộng nước rất rải rác, mảnh nhỏ mảnh nhỏ đều là ruộng bậc thang, tính khả thi của nuôi cá trong ruộng lúa liền rất thấp.

Bây giờ Tiếu Thụ Lâm nói tới nuôi cua trong ruộng lúa, nghe nói cũng là kỹ thuật phát triển ở vùng đồng bằng, nhưng mà La Mông cảm thấy, con cua không phải loài vừa sống trên cạn vừa sống dưới nước sao, bọn nó có thể bò lên cao bờ lại xuống nước, quây một mảnh ruộng bậc thang nuôi thử xem, không hăng không khả thi. Hơn nữa, cho dù thất bại, cũng chính là tổn thất chút cua giống thôi, chút tiền vốn ấy vẫn là chẳng đáng gì đối La Mông.

La Mông và Tiếu Thụ Lâm xem không ít tư liệu, nhưng những cái đó dù sao chính là lý luận suông, vì thế bọn họ gọi điện thoại cho Đỗ Quốc Đống, hỏi ông chú này biết nuôi cua hay không.

Năm ngoái ông chú Đỗ Quốc Đống này nuôi tôm hùm đất không tồi, lại nhân cơn gió đông La Mông này, bắt mối với Cực Vị lâu năm trước năm sau buôn bán lời một khoản, lúc gặp mặt đầu năm, ông liền nói với La Mông, năm nay ông phải mở rộng quy mô, thuê hết mấy mảnh ruộng nước lân cận.

Trên trấn Thủy Ngưu, trước có Ngưu Vương trang của La Mông, sau có Đỗ Văn Anh nuôi tôm hùm đất, hai người lần lượt đều ở trong quá trình về quê làm nông nghiệp kiếm được tiền, Cảnh này khiến không ít người trấn trên đều nổi lên tâm tư như vậy, nhất là một số người trẻ tuổi mới vừa tốt nghiệp không lâu, mấy hôm tết những người trong làng này mời La Mông uống rượu, trong đó còn có mấy người đều nói năm sau không định đi ra ngoài tiếp tục làm thuê, muốn ở quê làm chút việc xem sao.

La Mông đương nhiên biết bọn họ nói như vậy, là muốn để chính mình sau này ít nhiều giúp đỡ chút, đó là tự nhiên, tốt xấu cũng là người cùng một làng, chỉ cần không quá mức, bình thường có thể giúp gì, La Mông đương nhiên cũng sẽ không keo kiệt.

“Cua à? Thứ này phiền hơn chút so với tôm hùm đất, các cháu muốn nuôi à? Chú quen một người bán cua giống, nếu không thì chú hỏi một chút giùm cháu?”. Gần đây tâm tình Đỗ Quốc Đống rất tốt, nhận được điện thoại của La Mông, cũng có vẻ cực kỳ nhiệt tình.

“Được ạ, làm phiền chú lão Đỗ ạ”. La Mông cũng không khách sáo cùng ông chú này.

Bên này vừa cúp điện thoại chưa tới một giờ, bên Đỗ Quốc Đống lại gọi lại cho La Mông, nói là người bán cua giống nói, nuôi cua trong ruộng lúa, phiền toái nhất chính là không thể dùng nông dược, hơn nữa phải chịu khó đổi nước ruộng, cứ như vậy xói mòn độ màu mỡ đất trong ruộng nước liền khá nghiêm trọng. Sau đó ông ta còn nói, cơ bản chỉ cần hoàn cảnh tốt, không ô nhiễm nghiêm trọng, bình thường đều có thể nuôi sống con cua, về phần nuôi được không, vậy phải xem người nuôi.

Cuối cùng Đỗ Quốc Đống lại cho La Mông số điện thoại của đối phương, bảo La Mông có vấn đề tự mình gọi hỏi, sau này nếu mua cua giống cũng có thể tìm ông ta, giá không ưu đãi lắm, nhưng mà cua giống của người này khỏe mạnh, trong nghề, danh tiếng vẫn khá tốt.

La Mông cám ơn Đỗ Quốc Đống, bàn bạc một chút cùng Tiếu Thụ Lâm, hai người liền bắt đầu bắt tay vào làm chuẩn bị công việc nuôi cua trong ruộng lúa.

Trước đó trong tư liệu, bọn họ tìm hiểu được, muốn nuôi cua trong ruộng lúa, đầu tiên phải đào mương trong ruộng, nếu là đồng bằng, bình thường đào mương bao quanh, mương giữa ruộng, mương nuôi tạm. Chỗ bọn họ là ruộng bậc thang, tình huống liền cũng vậy, bọn La Mông dự kiến, cũng chỉ đào một mương sâu sát góc ruộng, hai đầu mương sâu, vẫn kéo dài tới nội sườn bờ tường, đào mương cạn.

Sườn mương sâu sát góc ruộng, cái này hình thành chênh lệch của  ruộng bậc thang với bờ tường, do tảng đá và bùn đất xây, xây tới cũng không phải cực kỳ kín kẽ chỉnh tề, con cua có thể dễ dàng ở giữa hai tảng đá đào một cái hang cho chính mình tránh mát.

Tới khi đó trên bờ ruộng lại trồng một ít đậu tương, ít nhiều cũng có thể có tác dụng che mát, còn phải đào một cái hố sâu ở đầu ruộng, đảm đương ao nuôi tạm, ở lúc mặt trời chói chan, hố sâu này còn có thể cung cấp chỗ tránh nóng cho bọn cua này.

Sau đó chính là vấn đề đề phòng bọn nó chạy mất, bình thường nhà nông đều chọn dùng màng nhựa hoặc là tấm ván, La Mông chê bọn nó xấu quá, ảnh hưởng phong cảnh của Ngưu Vương trang, cuối cùng quyết định dùng ván trúc.

Tấm trúc hong khô hơ qua cực kỳ bóng loáng, tới khi đó, mặt bóng loáng này hướng vào trong, đóng thành một loạt ván trúc, một đầu ván chôn dưới đất, một phần lộ trên mặt đất, ước chừng cáo khoảng nửa mét, chỗ gần bờ ruộng, phải căn cứ chêch lệch của hai mảnh ruộng nước lại gia tăng độ cao thích hợp.

La Mông tin tưởng, chờ tường đề phòng chạy trốn này làm xong, cho dù những con cua này mọc thêm hai chân, cũng đừng hòng chạy thoát được. Tuy rằng lượng công trình này quả thật là hơi lớn, nhưng mà chỉ cần nghĩ tới sau này mỗi ngày cùng Tiếu Thụ Lâm ra vào có cặp có đôi, cùng lên núi chặt trúc, sau khi chặt về lại ngồi đối diện cùng nhau làm việc, anh liền cũng không ngại phiền toái chút nào.

Bây giờ mới vừa đầu xuân, cả Ngưu Vương trang liền hiện ra cảnh tượng nhiệt náo bận bận rộn rộn.

Một nhà Nạp Mậu Thành bọn họ cũng rất nhanh tìm được vị trí của chính mình trên Ngưu Vương trang, Nạp Mậu Thành đã tiếp nhận đám trâu mẹ cho sữa, vừa mới sinh sản và nghé con, lại bảo La Mông phái thêm mấy người cho gã, dựng cái lán nhỏ ở bên cạnh chuồng trâu dựng từ đầu.

Điều kiện của cái lán này tốt một chút so với chuồng trâu, vách tường bên ngoài chỉ dùng để đá chồng lên, bây giờ còn chưa nhìn ra khác biệt, đợi tới mùa hè, đá xây lán sẽ mát hơn nhiều so với chuồng trâu. La Mông cũng cân nhắc, chờ kinh tế của mình dư dả hơn chút, liền cũng thăng cấp chút cho chuồng trâu, để đám trâu mẹ trâu con ở tới càng thêm thoải mái chút.

Về phần cái chuồng trâu trong sân nhà La Mông, lại bị ông La và Lưu Xuân Lan quét dọn sạch sẽ sau này làm kho chứa đồ linh tinh, chờ qua một hai năm nữa, mùi bay hết rồi, dùng để chứa lương thực hoặc là hong một ít rau khô và vân vân cũng là có thể.

Nhiệt tình của ông La Và Lưu Xuân Lan cũng rất sung túc, nhưng mà sau khi bọn họ tách khỏi lao động cứng nhắc mỗi ngày, hành động liền tự do rất nhiều, càng thân thiết cùng mấy ông bà bác trong làng, ngày trôi qua tựa hồ cũng phấn khích một chút so với trước đây.

Tối cùng ngày Mã Từ Quân gọi điện thoại cho La Mông, nói là một thân thích nhà bọn họ muốn tới Ngưu Vương trang thăm thú, dù sao hợp tác làm ăn lâu như vậy rồi, La Mông cũng không tốt từ chối, thăm thú liền thăm thú đi.

Ngày hôm sau đi cùng Mã Từ Quân tới là một ông lão, khoảng sáu bảy mươi tuổi, dáng người cao to, nghe nói là em trai của ông nội Mã Từ Quân, trước đây cũng là con trai út trong nhà, cùng phong cách như Mã Từ Quân, từ hồi trẻ liền không làm việc đàng hoàng, đi du lịch khắp thế giới, sau đó không biết làm sao, liền biến mình thành một nhà thực vật học, hiện tại là giáo sư thỉnh giảng của một trường đại học trọng điểm.

“Chà, đi sớm như vậy”. Lúc này La Mông đang cùng Tiếu Thụ Lâm ở trên sườn núi “bộp bộp” đóng tường phòng chạy trốn, thấy hai người bọn họ tới đây, liền bỏ việc trong tay xuống. Tiếu Thụ lâm lại chỉ là ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái, sau đó như trước làm chuyện của mình, hiển nhiên là không định chào hỏi, thực tế gã cũng không có giao tình gì cùng Mã Từ Quân.

“Tôi mới vừa thấy phía dưới có hai lán dâu tây”. Ánh mắt  Mã Từ Quân thật không phải sắc bình thường.

“À, trồng cho nhà ăn”. La Mông cười cười, biết Mã Từ Quân muốn nói gì.

“Hai lán lớn trồng dâu tây?”. Mã Từ Quân quả nhiên liền bày ra một bộ sắc mặt quỷ đòi nợ.

“Đúng vậy”. La Mông rất thản nhiên, trồng hai lán lớn dâu tây ăn thì sao? Anh sẵn lòng.

“…….”. Mã Từ Quân nhất thời có chút câm nín, cha gã còn cả ngày nói gã là tên ăn xài hoang phí không làm việc đàng hoàng, thật nên để ông ấy gặp mặt La Mông, để ông ấy nhận thức sâu sắc một chút, cái gì mới kêu là ăn chơi.

Tuy rằng đau lòng mớ tiền dâu tây kia không kiếm được, Mã Từ Quân vẫn là không quên mục đích hôm nay gã tới đây, gã xấc láo giới thiệu với La Mông: “Đây là ông nội tôi, tên Mã Đinh Lương, mấy hôm nay có thể phải làm phiền cậu rồi”.

“Muốn ở lại mấy ngày?”. La Mông còn tưởng người ta nhìn một cái liền đi, không ngờ còn định thường trú.

“Yên tâm đi chàng trai, phí nghỉ lại ăn uống khẳng định trả cho cậu, tôi chỉ là tùy ý thăm thú thôi, nếu không có gì hiếm lạ, chiều liền đi”. Mã Đinh Lương vừa mở miệng, La Mông liền cảm thấy hai ông cháu này y xì nhau, giọng điệu nói chuyện đều giống nhau như đúc, ông lão này thật không phải ông nội ruột của Mã Từ Quân sao?

Đối phương tốt xấu cũng là người lớn tuổi rồi, căn cứ nguyên tắc kính già yêu trẻ, La Mông cũng không nên lớn tiếng cùng ông ấy, vỗ vỗ quần áo đứng lên, dẫn hai người kia đi xem khắp nơi, hy vọng có thể thật sự giống lời ông lão này nói, chiều nay liền bye bye.

“Năm nay trên núi cậu định trồng gì?”. Trên đường, Mã Từ Quân liền hỏi kế hoạch năm nay của La Mông, hiện tại hơn phân nửa nguồn cung cấp của Cực Vị Lâu bọn họ đều là từ bên trấn Thủy Ngưu, trong đó chỗ La Mông là chủ yếu, gã không quan tâm không được nha.

“Chậc, một mảnh ruộng bậc thang, tới khi đó đều biến thành ruộng lúa, có thể còn trồng chút củ sen, mấy hôm nay La Chí Phương đang nghiên cứu”. La Mông chỉ chỉ một mảnh ruộng bậc thang trên sườn núi, nói.

Nói tới La Chí Phương này, năm trước gã bỏ việc về nhà chính là định muốn về quê trông củ sen, kết quả không trồng được, năm nay La Mông thật ra lại để mặc gã thử nghiệm, nhưng mà liền địa hình này của Ngưu Vương trang bọn họ, ao cũng không dễ đào, vì thế gã liền định trồng trong ruộng nước, dù sao củ sen này trồng không thành công, gã khẳng định sẽ không bỏ cuộc.

“Tới khi đó trồng ra củ sen, cậu bán cho tôi, lúa cũng muốn”. Mã Từ Quân giống như địa chủ, nghe nói Ngưu Vương trang muốn trồng củ sen trồng lúa nước, lập tức liền vơ vét cho bên Cực Vị Lâu mình.

“Tới khi đó rồi nói sau, trong làng tôi có người nói muốn chăn dê, anh muốn thịt dê không?”. Mấy bữa rượu lúc tết tự nhiên không phải đều uống vô ích.

“Vậy phải xem bọn họ làm ra mặt hàng như thế nào”. Người làm ăn khôn khéo giống Mã Từ Quân, là không có khả năng vì một chút vấn đề mặt mũi liền ôm đồm nhiều việc, nếu gã thật là người như vậy, Cực Vị lâu liền không thể có cảnh tượng như hôm nay, người khác cũng liền sẽ không đuổi theo vội vàng bán đồ cho gã.

“Tôm hùm đất của chú lão Đỗ thế nào?’. La Mông hỏi Mã Từ Quân.

“Vẫn ổn”. Mã Từ Quân cho đánh giá không cao.

“Như thế nào? Không ngon hả?’. Ở trong mắt La Mông, tôm hùm đất nuôi được vậy đã rất tốt rồi.

“Không phải không ngon, quả thật ngon hơn chút so với mặt hàng bình thường, nhưng mà không tính cực kỳ xuất sắc, nếu ông ấy vẫn có thể duy trì trình độ loại này, thật cũng có thể tiếp tục hợp tác”.

Mã Từ Quân kinh doanh Cực Vị lâu nhiều năm như vậy, gặp qua vô số các loại con buôn cung hàng, rất nhiều người là lúc đầu chen bể đầu muốn xác lập quan hệ hợp tác cùng gã, nhưng mà một khi loại quan hệ này ổn định xuống, bọn họ bắt đầu làm qua loa, thậm chí làm hàng giả.

Một đường nói xong, ông lão Mã Đinh Lương thì nhìn đông nhìn tây ở đằng sau, ngay cả một gốc cây cỏ dại ven đường ông ta đều có thể đều có thể nghiên cứu một hồi lâu, thậm chí còn hái tiêu bản.

“Cũng đừng chỉ dẫn mối cho người khác, tôi nói cậu này, có phải năm nay nên trồng nhiều đậu tương chút?”.

“Ừ, năm nay định trồng hai mùa”. Đậu tương quả thật bán chạy, chỉ là lượng tiêu thụ trên mạng đều cực kỳ khả quan, sau đó nhanh chóng bán hết, thật muốn bán xả láng luôn, bây giờ Ngưu Vương trang đoán chừng đều không còn hàng tồn.

“Còn có mấy người làm đậu hủ của cậu, có phải cũng có thể sắp xếp tốt hay không?”.

Mã Từ Quân cực kỳ bất đắc dĩ, hiện tại đậu hủ của Ngưu Vương trang cũng thành món ăn chính của Cực Vị lâu, chính là xem xem bên La Mông là tình hình gì? Đậu tương không đủ liền không nói, làm đậu hủ vẫn là mấy ông bà già trấn trên kiêm chức, việc cung hàng có thể có đảm bảo sao?

Liền mấy ngày tết, La Mông bàn tay to vung lên cho mấy ông bà già này đều nghỉ, Cực Vị lâu lập tức liền không có đậu hủ bán, hiện tại gã chính là muốn lại tìm xưởng đậu hủ khác hợp tác, khách hàng đã ăn qua đậu hủ non mùi đậu nồng đậm trơn mềm của Ngưu Vương trang rồi, lập tức nếu thay đổi, Cực Vị lâu nhà gã để lại ấn tượng gì đây? Cho nên mấy ngày nay, Mã Từ Quân thà rằng không bán mấy món ăn làm từ đậu hủ kia, cũng không đi tìm xưởng đậu hủ khác.

“Không đúng”. La Mông đang định nói chuyện đậu hủ cùng Mã Từ Quân, đột nhiên bên lán lớn truyền tới thanh âm của một ông lão, không phải Mã Đinh Lương lại là ai. Thì ra bất tri bất giác mấy người bọn họ đi tới gần lán lớn, Mã Đinh Lương lại đi vào lán lớn rồi.

“Cái gì không đúng?”. La Mông nhịn không được hỏi ông ta một câu.

“Không nên a……..”. Mã Đinh Lương như trước thì thào tự nói, căn bản không phản ứng câu hỏi của La Mông.

“……”. La Mông và Mã Từ Quân ngơ ngác nhìn nhau, đây là tình huống gì?

“Vô lý a……”. Mã Đinh Lương lại là một trận rung đùi đắc ý.

“Bỏ đi, mặc kệ ông ấy”. Mã Từ Quân lắc đầu, không biết ông nội nhà mình bây giờ lại là bị chập dây thần kinh nào rồi.

La Mông gật gật đầu, nghe nói những học giả chuyên gia và vân vân, ít nhiều có chút quái gở, lầm bầm lầu bầu cũng không tính tật xấu lớn gì, không cần phải ngạc nhiên.

Hai người bọn họ đang xoay người chuẩn bị rời đi, Mã Đinh Lương trong lán lớn lại đột nhiên hô to một tiếng, âm lượng đó, giọng điệu đó, lại giống như đúc cãi nhau cùng người ta: “Dâu tây này! sao có thể ăn ngon như vậy chứ?”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.