Ngưu Nam

Chương 116




Trong khoảng thời gian Tết này Ngưu Vương trang không nhiều việc lắm, hơn nữa Tiếu Thụ Lâm lại vắng mặt, La Mông liền sẽ không quay về căn nhà nhỏ chính mình mới xây, mà là ở lại trong làng.

Hôm nay sáng hai mươi tám anh mới vừa thức dậy, La Mĩ Tuệ và La Mĩ Linh quấn anh nói muốn đi hái dâu tây, La Mông thấy trong nhà cũng không có việc gì cần anh hỗ trợ, liền mang hai đứa cháu đi Ngưu Vương trang.

La Mông cầm hai cái giỏ trúc từ tứ hợp viện, lại lót một lớp rơm dưới đáy rổ, bảo hai chị em cầm đi lán dâu tây. Bên ngoài lán dâu tây, bọn Đông, Tây, Nam, Bắc, Nha Nha đều có mặt, ngay cả Nhị Lang và đám nghé con kia đều không sót con nào, mỗi con đều thậm thà thậm thụt đi tới đi lui bên ngoài lán dâu tây.

Trong đó có một con nghé con không nhịn nỗi nữa, muốn dùng dầu nhấc cái lớp màng nhựa mỏng khiến bọn nó chỉ nhìn mà không ăn được kia lên, kết quả mới vừa tới gần, liền bị Nhị Lang rống ụm bò một tiếng kêu trở về.

“Nhị Lang! Nhị Lang!”. Hai cô bé Mĩ Linh, Mĩ Tuệ nhìn thấy Nhị Lang, lập tức vui sướng giống như nhìn thấy anh ruột.

“Ụm bò!”. Nhị Lang cũng rất vui sướng, rốt cục có người tới hái dâu tây cho nó rồi.

“Ha ha ha!”. Hai cô bé này cười ha ha, thả rổ xuống đất, tay chân cùng sử dụng, hai ba cái liền leo lên lưng Nhị Lang, Nhị Lang đạp đạp chân sau, nhảy dựng tại chỗ một chút, chọc hai cô bé kia cười tới càng thêm vui vẻ.

“Ô ô……”. Đông, Tây, Nam, Bắc lắc đuôi chạy tới bên cạnh La Mông liên tục đảo quanh, mấy con chó con này được La Mông nuối rất tốt, tuy nói hiện tại cũng đã sắp một tuổi rồi, nhưng cũng không có giống chó ta bình thường lớn lên thân dài ôm ốm như vậy, mỗi con đều giồng như tiểu lão hổ, đầu tròn vo, tứ chi thô mà hữu lực, bộ lông trên người xoã tung, lông rậm, nhìn qua cực kỳ tinh thần.

“Chà, sắp thèm ăn tới điên rồi à?”. La Mông nhếch miệng sờ sờ đầu mấy con chó con này.

“Gâu!”. Bọn chó con lắc đuôi giống như phong hỏa luân.

“Nha Nha hôm nay thế nào, ăn cơm chưa?”. La Mông nhìn nhìn con chó lớn nằm sấp cách đó không xa, có chút bất đắc dĩ thở dài, Bạo Phong Tuyết tổng cộng ở lại Ngưu Vương trang chưa tới hai tháng, sau đó chủ nó về rồi, tìm tới Ngưu Vương trang, mặc dù con Đại Bạch Hùng này có chút không nỡ, nhưng vẫn là dứt khoát quyết định phải trở về cùng chủ, vì thế Nha Nha liền thất tình rồi [nếu yêu đơn phương cũng coi như yêu đương].

“Gâu”. Lão Đại quay đầu liếc mắt nhìn Nha Nha một cái, sau đó lại nhẹ nhàng kêu to một tiếng.

“Có ăn cơm ăn cơm là được”. La Mông vỗ vỗ đỉnh đầu của lão Đại, giáo dục nó nói: “Sau này mày nhưng ngàn vạn lần không thể học theo Nha Nha, mày tìm vợ phải môn đăng hộ đối, giống như Bạo Phong Tuyết, không phải là chó cùng một thế giới với bọn mày đâu, biết không?”.

“Ô……”. Vấn đề này rất phức tạp, lão Đại không hiểu được, ba con chó khác lại cả đầu mơ hồ, hoàn toàn không biết La Mông đang nói cái gì.

Dâu tây chín trong lán dâu tây lại khá nhiều, mấy hôm trước vừa mới hái được một đám, hai bữa này lại có rất nhiều dâu tây mới chín, La Mông dẫn Mĩ Tuệ Mĩ Linh hái dâu tây ở bên trong, đám trâu trâu chó chó trên Ngưu Vương trang liền trông mong chờ ở bên ngoài.

Khó khăn đợi tới bọn La Mông hái xong dâu tây đi ra, cho mỗi con bọn nó năm trái dâu tây, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn tản ra chung quanh.

“Kẻ đáng thương”. Sau khi bọn Đông, Tây, Nam, Bắc và Nhị Lang đều đi rồi, La Mông căn cứ tinh thần chủ nghĩa nhân đạo, lại cho Nha Nha mấy trái dâu tây ăn.

“Ô…..”. Nha Nha ăn dâu tây, cúi đầu kêu một tiếng.

“Thiên nhai hà xử vô phương thảo*, nhìn thoáng chút đi chú em”.La Mông vỗ vỗ ót nó, an ủi nói.

*Thiên nhai hà xử vô phương thảo (chân trời nơi nào không có cỏ): trên đời này gái còn nhiều, chỗ nào cũng có gái nên không cần buồn vì không cua được gái.

“A ô……”. Nha Nha mệt mỏi đáp lại một tiếng.

“Nói coi, trong bụng Bạo Phong Tuyết rốt cuộc có con của mày không?”. La Mông rốt cuộc vẫn là không chịu hết hy vọng.

“……”. Nha Nha vừa nghe tới tên Bạo Phong Tuyết, nhất thời liền không hé môi, liếc cũng không liếc nhìn La Mông một cái, chậm rì rì đứng lên từ trên mặt đất, xoay người liền bước đi.

“Rốt cuộc có hay không vậy?”. La Mông cao giọng hỏi nó.

“A ô a ô a ô!!!”. Nha Nha đầu cũng không xoay lại, một đường gào thét liền đi xa.

Gần đây vấn đề này vẫn làm phiền La Mông, tốt xấu anh cũng là thay người ta nuôi chó gần hai tháng mà, vẫn là cái loại chó cỡ lớn sức ăn rất lớn, anh chính là muốn con chó con mà thôi, yêu cầu này rất quá đáng sao?

Có lẽ ngay từ đầu liền sai rồi, anh không nên ôm hy vọng quá lớn đối Nha Nha, hài, biết trước lúc đó thành thành thật thật thu chút tiền ăn uống là tốt rồi.

Lúc La Mông đi vào tứ hợp viện, xe chở hàng bên Cực Vị Lâu đúng lúc đậu ở trong viện tử rồi, Biên Đại Quân và La Chí Phương đang giúp hai nhân viên thu mua kia khiêng từng sọt đồ lên trên xe. Trong đó nhiều nhất chính là rau dưa, ngoài ra còn có hai bình dưa muối và một ít hạt dẻ, còn có mấy cái bình mật hoa sơn trà.

Lúc mới vừa vào tháng mười hai âm lịch, La Mông ngay tại trên mạng bán một mớ hạt dẻ, sau đó liền vẫn cung hàng cho Cực Vị Lâu, bây giờ, hạt dẻ trong kho lạnh cơ bản cũng bán được bày tám phần rồi, ước chừng chưa tới mười lăm tháng giêng liền bán hết sạch.

“Bình muối dưa dùng xong, nhớ rõ mang trả lại cho tôi, đúng rồi, nước chua bên trong cũng đừng đổ bỏ”. La Mông nói với hai nhân viên thu mua kia.

“Hài, biết rồi”. Hai nhân viên thu mua xấu hổ cười cười. Cực Vị lâu chở rau muối từ Ngưu Vương trang, cho tới bây giờ đều là tính theo lu, chở cả lu qua, mỗi ngày dùng bao nhiêu liền lấy bấy nhiêu từ trong lu, như vậy có lợi hơn lại càng giữ nguyên nguyên chất nguyên vị của rau muối.

Lần trước La Mông bảo hai người bọn họ gởi lời kêu người của phòng bếp Cực Vị lâu trả lu muối dưa của anh về, kết quả chàng trai tại phòng bếp kia không tình không nguyện đáp ứng, ngày hôm sau liền chà sạch mấy cái lu muối dưa bảo người bê tới bãi đậu xe.

Hai nhân viên thu mua này vừa thấy, cũng không nghĩ nhiều, trong lòng còn cảm thấy tuy rằng thái độ của chàng trai phòng bếp không ra sao, làm việc thật đúng là rất không tồi, kết quả chở mấy cái lu kia tới Ngưu Vương trang, La Mông liền hỏi bọn họ, nước chua trong lu đâu? Bọn họ thế mới biết, thì ra chuyên môn muối nhiều rau liền cần nước chua cũ, càng là nước chua để càng lâu thì rau muối ra lại càng ngon.

“Tú Huy, Tú Mẫn, mau tới ăn dâu tây nha”. La Mĩ Tuệ cầm rổ dâu tây hô một tiếng với trên lầu, rất nhanh, bên cạnh hành lang liền toát ra hai cái đầu nhỏ, tiếp theo tiếng bước chân bịch bịch vang lên ngay tại trong hàng hiên.

“Ôi chao, có dâu tây ăn nha”. Đôi song sinh của Biên Đại Quân còn chưa tới, Hầu Tuấn mập  lại từ trong căn tin toát ra trước, vươn một bàn tay mập, tóm một trái dâu tây liền nhét vào miệng mình

“Bàn tử, hỏi cậu chuyện này”. La Mông cười hì hì nói.

“Chuyện gì vậy?”. Hiện tại Bàn tử đã có kinh nghiệm rồi, mỗi lần La Mông dùng giọng điệu hiền lành nhiệt tình như vậy nói chuyện cùng gã, chính là muốn bố trí công tác ngoài chức vụ cho gã.

“Biết làm mứt trái cây không?”. La Mông hỏi Bàn tử.

“Mứt trái cây gì?”. Bàn tử thả chậm động tác nhấm nuốt, hai mắt ẩn ẩn lóe ánh sáng.

“Dâu tây đó”. La Mông nâng nâng cằm, chỉ chỉ hai rổ dâu tây trong sân.

“Được!”. Bàn tử hoàn toàn đồng ý: “Làm xong tôi muốn một cân”.

“Cho cậu nửa cân, bây giờ dâu tây rất ít”. La Mông nói xong lại không yên tâm lắm xác nhận một chút cùng Bàn tử: “Cậu biết làm thật à?”.

“Cũng không phải món phức tạp gì, hơn nữa, hiện tại đều thời đại gì rồi, không biết liền tra Baidu nha”. Nửa cân thì nửa cân, dù sao là gã làm mà, tới khi đó tùy tiện lén ăn chút, cũng liền ăn bù lại nửa cân còn lại.

“Làm mất bao lâu vậy?”. La Mông lại hỏi.

“Chủ yếu chính là ngâm và sấy tốn thời gian, nếu sấy dâu tây không tốt, nhiệt độ cao ảnh hưởng mứt và mùi vị…….”. Nói tới ăn uống, Bàn tử thuộc như lòng bàn tay.

“Rốt cuộc phải bao lâu?”. La Mông có vẻ có chút bộ dáng nóng vội.

“Bây giờ nếu bắt đầu làm, sau mười hai giờ đêm là xong”. Thức đêm vì món ăn ngon và vân vân, tự nhiên là không hề nói chơi.

“Vậy cậu chuẩn bị trước, tôi lại đi hái thêm”. La Mông nói xong, cầm sọt trúc từ trong sân, như con gió liền ra khỏi tứ hợp viện, vừa nãy La Mông và các bé Mĩ Tuệ Mĩ Linh cũng chỉ hái một ít dâu tây chín trong lán dâu tây, bây giờ anh định đi qua hái nốt đám chín được bảy tám phần luôn.

Nói tới làm ăn, những người trong viện tử cũng đều là nhiệt tình mười phần, sau khi tiễn xe thu mua của Cực Vị lâu đi, Biên Đại Quân và Sài Phượng Hương mang theo đôi song sinh Biên Tú Huy, Biên Tú Mẫn nhà mình đi tới lán dâu tây hái dâu tây giúp La Mông, chỉ một lát lại hái được một sọt dâu tây mang về tứ hợp viện.

Một đám người ba chân bốn cẳng rửa sạch đám dâu tây này, dùng cái nồi lớn nấu cháo bí đỏ hầm xương kia, bỏ thêm nước đường nấu dâu tây này mấy phút, sau đó liền ngâm, Bàn tử nói phải ngâm sáu tiếng, phải chờ tới hai giờ chiều mới có thể bắt đầu sấy.

Giữa trưa mấy chú cháu La Mông bị Lưu Xuân Lan gọi về nhà ăn cơm, mới vừa cơm nước xong, anh liền dắt La Mĩ Tuệ La Mĩ Linh lại đi Ngưu Vương trang, trông mong ngồi xổm trong viện tử chờ Bàn tử cho dâu tây ngâm sắp được sáu tiếng lên sấy, chờ cùng bọn họ còn có đám người Liễu Như Hoa và La Tiến Hỉ, kết quả Bàn từ khá chấp nhất đối phương diện đồ ăn này, nói thời gian còn chưa đủ, còn phải chờ một chút, vì thế mọi người đành chờ tiếp.

Rốt cục chờ Bàn tử vớt dâu tây đã ngâm đủ sáu tiếng ra, lúc bày trên bàn bỏ lên lò sấy, những người này mới rốt cục nhận thức được, chờ đợi kế tiếp sẽ càng thêm cam go, nhất là sau khi mùi dâu tây nồng nàn bay khắp viện tử…….

Tối hôm nay, La Mĩ Tuệ và La Mĩ Linh cuối cùng cũng không thể ăn được mứt dâu sấy, lúc tám giờ La Hồng Phượng gọi điện thoại qua tứ hợp viện, La Mông liền dẫn hai đứa cháu gái lưu luyến không rời đối lò sấy đi về nhà.

Lúc La Mông trở lại trong nhà, Tào Phượng Liên và mấy người phụ nữ khác trong làng đang ngồi trong nhà anh nói chuyện cùng Lưu Xuân Lan, La Hồng Phượng, hai bữa nay chủ đề trong làng, tự nhiên là không thoát được chuyện của nhà Ngô Đông Mai. Ngày thường trong những người phụ nữ này có người khá thân cùng Ngô Đông Mai, lúc này nói tới việc này, có chút ý cùng chung mối thù.

“Chị nói coi chị Đông Mai sao lại nghĩ như vậy chứ, tên đàn ông như vậy còn cần gã làm gì?”. Một người vợ trẻ căm giận nói.

“Hết lòng hết dạ nhưng lại bị phụ bạc nha!”. Cô gái trẻ bên cạnh phụ họa.

“Là em, em sớm ly hôn cùng chú ta rồi”. Một thiếu nữ khoảng mười lăm mưới sáu tuổi cũng góp vui.

“Ngồi qua một bên đi”. Mấy phụ nữ đang ngỗi đồng loạt quát thiếu nữ.

“Vốn là sự thật mà”. Thiếu nữ không phục.

“Cháu mới tí tuổi biết gì mà nói chứ?”. Tào Phượng Liêm vừa đan áo len trong tay vừa cười nói: “Chị Đông Mai cháu nếu thật ly hôn cùng La Khải Hoa kia, cô ấy có thể có được ưu đãi gì chứ? Nhà này, con cái này, ruộng vườn này, liền đều có thể thuộc về cô ấy à?”.

“Sao liền không thuộc về chị ấy chứ? Việc này nói như thế nào, cũng là chị Đông Mai có lý nha”.

“Các cô nghĩ đẹp quá ha? La Khải Hoa chính là đàn ông trong làng chúng ta, thật có thể liền như vậy đuổi cậu ta đi? Tôi nói cho các cô biết, cho dù tự La Khải Hoa đồng ý, mấy ông già trong làng chúng ta cũng không thể đồng ý, bọn họ không đồng ý, sau này chị Đông Mai các cô ở trong làng còn sống được sao?”.  Tào Phượng Liên cười đám vợ trẻ này còn quá non.

“Dù vậy cũng phải ly hôn, gã ta như vậy, dù sao chính là đồ bỏ”. Chẳng lẽ liền thỏa hiệp với nhóm ông già mục nát trong làng như vậy? Ai có thể nuốt trôi cục tức này chứ?

“Tôi nói mấy người trẻ tuổi các cô chính là ngốc, đầy lòng đầy mắt chỉ có đàn ông, không nghĩ vì bản thân mình cũng phải nghĩ vì con mình chớ, Ngô Đông Mai người ta liền thông suốt so với các cô”. Tào Phượng Liên vừa lắc đầu lại là thở dài, tỏ rõ chính là câu lên hứng thú của mấy cô vợ trẻ, ngay cả La Hồng Phượng ôm con gái, đều dựng thẳng lỗ tai lên.

“Thím Phượng Liên, lời thím là ý gì vậy?”. Quả nhiên, lòng tò mò của mấy người ở đây đều bị thím ta câu ra, rõ ràng các cô đều chủ trương không cần người đàn ông này, sao Tào Phượng Liên còn nói các cô đầy lòng đầy mắt chỉ có đàn ông.

“Tôi hỏi các cô nhé, để La Khải Hoa trở về, Ngô Đông Mai lỗ lã gì? Bây giờ nếu La Khải Hoa sẵn lòng học ngoan, vậy chị Đông Mai các cô sau này có thể bớt được nhiều công sức, các cô tưởng cô ấy một người phụ nữ nuôi hai đứa con dễ lắm sao? Nếu La Khải Hoa không học ngoan, tới khi đó cô ấy lại ly hôn, nhà cửa ruộng vườn con cái đều là của cô ấy, đây đều là nói rõ trước rồi, La Khải Hoa phạm lỗi một lần nữa, đợi tới khi đó, mấy ông già trong làng chúng ta không dám ho he tiếng nào”.

“Cô ấy chính là mua bán hai đầu đều không lỗ vốn, mấy cô ngốc các cô, chỉ biết nhìn chằm chằm một người đàn ông không tha, trong lòng vẫn muốn xả cục tức này một phát, bao nhiêu cực khổ cũng chịu được. Các cô đúng là ngốc mà”.

Tào Phượng Liên vừa đan áo len vừa nói chuyện, trên mặt còn mang theo ý cười, lời nói ra lại khiến mấy cô gái mấy người vợ trẻ trong phòng sợ ngây người. Nói tới cùng, vẫn là bản thân các cô quá ngây thơ rồi, bởi vì trong tiềm thức, các cô đã đặt người đàn ông ở trước lợi ích bản thân mình, hơn nữa coi đối phương vẫn là kẻ phụ bạc, khờ dại như vậy là trí mạng xiết bao.

Nghe xong buổi nói chuyện như vậy, trên mặt La Hồng Phượng cũng có chút động dung (lộ vẻ xúc động), sau khi đăm chiêu một lúc, lại khó nén vẻ thất vọng. Cô chỉ muốn tìm một người có thể nâng đỡ dựa vào lẫn nhau, nhưng mà trong cuộc sống thực tế quá thuần túy, thì ra cô sau khi qua một lần ly hôn, thế nhưng vẫn là khờ dại như vậy.

La Mông chào hỏi cùng mọi người, nói đêm nay muốn đi bên tú hợp viện xem Bàn tử làm mứt dâu sấy, sau đó liền ra khỏi nhà. Buổi nói chuyện kia của Tào Phượng Liên, làm cho anh cũng cảm thấy có chút nặng nề, đề tài này rất tàn khốc, ai không muốn cùng bạn đời của mình một lòng một dạ ân ái trăm năm bạc đầu không phân ly chứ, nhưng trong cuộc sống thực tế luôn có rất nhiều bi ai.

Đi tới Ngưu Vương trang, ngửi được mùi dâu tây nhàn nhạt bay xuống từ trên núi, tâm tình của La Mông nhịn không được lại vui vẻ lên.

Đêm nay, La Mông vẫn đợi tới hai giờ rưỡi sáng, rốt cục đợi được một mẻ mứt dâu sấy mới ra lò, anh dùng cái bình chuẩn bị sẵn trước đó thật cẩn thận đựng đầy một bình, sau đó liền ôm cái bình này, một đường đi tới bên Lò Rèn, bỏi vì anh lo nếu lái xe, Tiếu lão đại sẽ nghe được tiếng động.

La Mông đứng ở phía dưới đường cái cạnh Lò Rèn gọi điện thoại cho Tiếu Thụ Lâm, Tiếu Thụ Lâm nhận điện thoại, lặng yên không một tiếng động liền chui cửa sổ lầu hai đi ra ngoài.

“Giờ này cậu còn tới đây làm gì?”. Trong thanh âm của Tiếu Thụ Lâm mang theo ngái ngủ, còn có vui sướng cũng giấu không được.

“Cho cậu”. La Mông đưa cái bình trong tay qua cho Tiếu Thụ Lâm.

“Là gì vậy?”. Tiếu Thụ Lâm cầm lấy cái bình mang theo hơi ấm kia, theo thói quen lắc lắc cái bình, lại mở nắp ra ngưi ngửi: “Mứt dâu sấy?”.

“Mứt trái cây mới vừa làm”. La Mông cười nhìn Tiếu Thụ Lâm dưới ánh trăng, bây giờ đày lòng đầy mắt của anh cũng chỉ có người đàn ông trước mắt này, nếu đây cũng là một loại sai lầm, ai không sẵn lòng phạm sai lầm?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.