Ngưu Nam

Chương 101




Ngày tết Trung Thu này, Lưu Xuân Lan mẹ La Mông nhận được một cuộc điện thoại đường dài, điện thoại là từ bên đại Tây Bắc gọi tới, gọi điện thoại chính là Lưu Thải Vân chị gái của bà, nhận được điện thoại này Lưu Xuân Lan mới biết, thì ra anh rể bà, cũng chính là dượng của La Mông và La Hồng Phượng, hai tháng trước đã qua đời rồi.

Lưu Thải Vân lo lắng tới đường xá xa xôi, trước khi liên lạc, bà cũng cảm thấy một nhà em gái cuộc sống bình thường, ngàn dặm xa xôi liền không để bọn họ đi một chuyến này, cho nên lúc làm tang sự liền không có cho Lưu Xuân Lan biết.

Một lần liên lạc của Lưu Xuân Lan và Lưu Thải Vân là ở lúc trước tết, về thay đổi của nhà bọn họ một năm này, trước đó Lưu Xuân Lan cũng không gọi điện thoại nói qua cùng Lưu Thải Vân.

Bây giờ Lưu Thải Vân gọi điện thoại qua, là muốn bàn bạc cùng Lưu Xuân Lan, bà muốn quay về quê nhà ở một thời gian. Hiện giờ chồng bà mất rồi, con gái cũng lập gia đình rồi, bà một bà già tuổi già cô đơn, không biết làm sao liền tưởng niệm tới vùng núi lớn quê hương.

Lưu Xuân Lan bảo chị yên tâm lại đây, đừng nói tình huống trong nhà tốt hơn rất nhiều so với năm ngoái, cho dù là không tốt, vậy còn có thể không lo nổi chị ấy một cái miệng một đôi đũa sao?

Tối mười lăm tháng tám ăn xong bữa cơm đoàn viên, lúc người một nhà ngồi ở trong sân ngắm trăng, Lưu Xuân Lan nói chuyện trước kia của mình với La Mông và La Hồng Phượng. Việc này ông La cũng biết, hai chị em La Mông từ trước tới nay không có nghe nói qua, chỉ biết là từ trước nhà bọn họ liền không lui tới cùng nhà bà ngoại, cũng rất ít liên lạc cùng hai người cậu trong thành phố.

Trước kia nhà mẹ của Lưu Xuân Lân liền ở một cái làng đi lên một chút từ làng Đại Loan, đi đường cũng liền một chặng đường hơn một giờ, anh chị em trong nhà có năm người, lúc chú Ba mới được 10 tuổi thì chết yểu, cuối cùng cũng chỉ còn lại hai bé trai hai bé gái.

Theo phong tục nơi này của họ, con trai là phải kế thừa gia sản phụng dưỡng cha mẹ lo ma chay, sau khi con gái gả đi, cũng chỉ phải ngày lễ ngày tết tặng chút đồ cho cha mẹ hoặc là đưa chút tiền là được, cũng không cần bọn họ phụng dưỡng.

Cho nên vấn đề liền xuất hiện, mọi người ở nơi này của họ cảm thấy con trai trưởng thành mới là con mình, con gái cho dù nuôi lớn cũng là con nhà người ta, nhà ai nếu không có con trai, trừ phi là kén rể, bằng không hai vợ chồng lúc già liền không ai phụng dưỡng.

Lưu Thải Vân là đứa con đầu của nhà bọn họ, cha mẹ bà, ông nội bà nội bà, đều tâm tâm niệm niệm ngóng trông đây có thể là một đứa con trai, kết quả sinh ra tới vừa thấy là con gái, cha mẹ chồng liền chứa nhiều bất mãn đối cô con dâu này, chồng cũng tỏ thái độ với cô vợ. Mà mẹ của Lưu Thải Vân liền phát tiết toàn bộ bực bội của mình lên trên người cô bé, lúc còn nhỏ liền không chăm sóc tốt, lúc hơi lớn một chút bắt bà làm việc nhà chăm sóc em trai em gái.

Lưu Xuân Lan mẹ của La Mông là đứa con thứ tư, tuy rằng nói là chưa tới mức không được người thân yêu thương, nhưng những chuyện xui xéo cũng không đổ lên đầu bà, bên trên còn có một cô chị cả rất đảm đang, chờ sau khi chị cả bỏ đi, rất nhiều việc nhà lúc này mới rơi xuống trên vai bà.

Tính tình của Lưu Thải Vân cũng không phải yếu đuối, hồi nhỏ đó là không có biện pháp, cha mẹ chính là trời, bà muốn phản kháng cũng không phản kháng được, tích trữ uất ức mười mấy năm, chờ lúc bà vừa hơn mười tuổi, trong nhà liền không bình yên rồi.

Hai mẹ con thường thường liền ầm ĩ một trận, có đôi khi đều có thể đánh nhau, mấy người đàn ông trong nhà cũng đều mặc kệ. Khi đó Lưu Xuân Lan còn nhỏ, mỗi lần trong nhà vừa ầm ĩ, bà cũng chỉ có thể tìm một chỗ trốn, miễn cho bị vạ lây. Mọi người trong làng khuyên Lưu Thải Vân đừng ầm ĩ cùng mẹ mình, lại ầm ĩ tiếp thanh danh của con gái liền xấu, sau này ai dám cưới chứ?

Thanh danh của Lưu Thải Vân rốt cuộc xấu hay không xấu, Lưu Xuân Lan bà cũng không biết, khi đó bà còn nhỏ mà, chỉ biết sau đó vùng núi của bọn họ phải xây đường, một đội bộ đội tới đây khảo sát, Lưu Thải Vân cùng một thanh niên Tây Bắc trong đội đi mất.

Tối hôm trước khi di bà còn khuyên Lưu Xuân Lan đi cùng bà, bà nói mấy năm nay mẹ các bà sai bảo bà quen rồi, sau này bà đi rồi, việc trong nhà này khẳng định phải rơi xuống trên người Lưu Xuân Lan, cha các bà không thương con gái, cũng lười làm ầm ĩ cùng vợ cho nên căn bản cũng mặc kệ, bảo Lưu Xuân Lan đi cùng bà.

Nói đến việc này, Lưu Xuân Lan nhịn không được lau nước mắt. Năm đó bà chỉ là cô bé ở nông thôn, gì cũng không hiểu, trước đó có chị cả đảm đang, chân chính ở nhà cũng không chịu bao nhiêu tủi thân, quyết tâm muốn bỏ đi vốn liền không kiên định.

Hơn nữa quãng thời gian này mẹ bà lại châm ngòi thổi gió, nói bên Tây Bắc không có gì hết chỉ có cát thôi, ăn cơm, giường ngủ, nơi nơi đều là cát, người bên ngoài còn hung hãn, mỗi người giống như bọn cướp, thấy con gái nhà ai lớn lên đẹp liền bắt về nhà làm vợ, không nghe lời liền dùng xích sắt xích lại……..

Cuối cùng Lưu Thải Vân đi rồi, Lưu Xuân Lan vẫn ở lại trong nhà, tựa như lời của Lưu Thải Vân vậy, việc trong nhà quả thực liền rơi xuống trên vai cô bé như bà, chính là Lưu Xuân Lan không giống như Lưu Thải Vân mới hơi lớn đã bị buộc làm việc, lập tức khiến bà làm nhiều công việc như vậy, căn bản làm không tốt.

Có một năm mùa đông lúc bà nấu đồ ăn heo không nấu chín hẳn, mấy con heo trong nhà ăn vào lập tức liền không tốt, cha bà mắng mẹ bà, mẹ bà quay đầu liền đánh bà, đánh xong còn bắt bà tới khe suối giặt quần áo, sau đó bà bệnh, sốt rất cao, thiếu chút nữa sốt tới mất luôn cái mạng nhỏ.

Một năm mùa đông này cha bà trói mẹ bà đánh một trận, đánh đi nửa cái mạng, lúc này người đàn ông nông dân này thật sự nổi giận, về phần ông ta rốt cuộc tại sao nổi giận, tới bây giờ Lưu Xuân Lan cũng không thể hiểu rõ.

Chắc là bởi vì cô con gái cả trốn đi để lại tâm bệnh cho ông ta, chắc là con gái nhỏ lúc ấy bệnh tới thật sự rất thảm, chắc là tin đồn bên ngoài khiến ông ta mất mặt, dù sao ông ta đánh vợ mình, người trong làng đều nói ông ta đánh rất hay.

Sau này cộc sống của Lưu Xuân Lan mới đỡ hơn chút, vừa được mười bảy tuổi, gả cho ông La, chớp mắt hai người liền cùng nhau qua hơn phân nửa cuộc đời, hiện giờ ngay cả La Hồng Phượng đều có hai cô con gái.

Hơn mười năm trước, khi đó cả làng Đại Loan cũng chỉ có nhà trưởng làng La Toàn Thuận có điện thoại, Lưu Thải Vân cũng không biết làm sao mà biết được, gọi một cuộc điện thoại cho nhà La Toàn Thuận, nói tìm Lưu Xuân Lan, sau đó hai chị em gái này mới rốt cục liên lạc với nhau.

Mấy năm nay hai người hàng năm gọi một hai cuộc điện thoại, ngoại trừ cuộc đầu tiên, sau đó đề tài có thể nói kỳ thật cũng không nhiều, đại khái chính là báo tin bình an cho lẫn nhau, nói một ít chuyện  con cái.

Tháng mười hai năm ngoái Lưu Xuân Lan gọi điện thoại cho Lưu Thải Vân, chị ấy cũng không nói chuyện chồng chị ấy bệnh nặng, tính một chút người đàn ông đó năm nay còn chưa tới bảy mươi tuổi, đại khái là lúc tuổi trẻ làm việc quá nặng nhọc, người của đội khảo sát luôn chui rúc ở trong núi, ăn ngủ cũng không tốt, sợ là bị tiềm ẩn mầm bệnh.

Vài ngày sau, Lưu Thải Vân và con cả của bà ngồi máy bay tới Đồng thành, sau đó lại từ Đồng thành ngồi xe khách tới Vĩnh Thanh.

La Mông mượn xe từ chỗ Tiếu Thụ Lâm, chở Lưu Xuân Lan tới trong huyện đón người. Hai người chị em gái này sau mấy chục năm mới gặp lại, khó tránh khỏi lại phải rớt một ít nước mắt xót xa hoặc vui sướng, Lưu Xuân Lan liền chỉ khóc, nhưng La Mông tỉ mỉ nhìn dì cả cho tới bây giờ chưa gặp mặt bao giờ.

Người phụ nữ hơn sáu mươi tuổi, không mập không gầy, lưng thẳng tắp, trong mắt hàm chứa nước mắt, sắc mặt cũng không bao nhiêu huyết sắc, có thể là quá trình lao động, cũng có thể còn chưa trở lại bình thường từ trong bi thương của việc chồng bà qua đời. Nhưng mà nhìn kỹ ánh mắt của bà ấy, anh sẽ biết bà ấy tuyệt đối sẽ không dễ dàng bị bi thương hạ gục, trong mắt của người phụ nữ này có sự kiên định, vô số ngọt bùi đắng cay trong cuộc đời đều đã bị năm tháng lắng đọng lại rồi, bây giờ nội tâm của bà ấy mạnh mẽ mà bình thản.

Con cả của Lưu Thải Vân tên là Nạp Mậu Thành, hơn bốn mươi tuổi, là người đàn ông cao lớn thô kệch, một phương khí hậu dưỡng một phương nhân (thời tiết thế nào thì người lớn lên ở đấy cũng như thế để thích ứng với khí hậu, vd dân châu Phi môi dày da đen để chống chọi với cái nắng khủng khiếp), cái loại thô kệch này của gã hẳn là bất kể người nào ở nơi này của bọn La Mông cũng không so được, cho dù là La Chí Phương tướng tá lớn nhất trên Ngưu Vương trang, vừa đứng trước mặt Nạp Mậu Thành, nghiễm nhiên cũng thành người nhã nhặn.

Nhưng mà tinh thần của người đàn ông Tây Bắc này hiển nhiên thật không tốt, tính cách cũng có chút câu nệ, ngoại trừ lúc Lưu Xuân Lan hỏi gã ta, thời gian khác cơ bản đều là trạng thái lặng yên không tiếng động.

Tối đó hai mẹ con bọn họ đều ở tại trong làng, Nạp Mậu Thành liền ngủ gác xép, trước kia lúc Liễu Như Hoa vừa tới đã ở qua căn phòng nhỏ này, phòng La Mông để dì cả anh ở, còn anh ngủ ở Ngưu Vương trang.

Dù sao bây giờ con rắn và con chồn kia đã biết vị trí hai nơi anh thường xuyên ngủ, trong làng tìm không thấy bọn nó liền chắc chắn sẽ đổi đường đi Ngưu Vương trang. Nếu tìm hết hai nơi này mà không thấy, vậy lúc ban đêm trong làng liền náo nhiệt rồi, cao thủ trên Ngưu Vương trang rất nhiều, hai con này đều bị hành qua rồi, cho nên mỗi lần đi qua đó đều là lặng lẽ, làm ầm ĩ đó là không có can đảm.

Rạng sáng hôm sau, lúc Lưu Xuân Lan thức dậy làm việc, hai mẹ con này cũng thức dậy, Lưu Xuân Lan giục bọn họ đi ngủ thêm một chút, Lưu Thải Vân lại nói chính mình hôm qua ở trên đường ngủ nhiều rồi, bây giờ không ngủ được nữa. Hai người cũng không đi nghỉ ngơi, con trai bà Nạp Mậu Thành bê lồng hấp thật sự là chuyên nghiệp, một nồi bánh mỳ hấp chín, một chồng lồng hấp chất cao cao, gã nhẹ nhàng bê hết chúng lên.

Một lồng bánh mỳ hấp xong, Lưu Xuân Lan lại nấu một nồi miến lớn, có bột khoai lại có bột gạo, còn có hoa trứng và sợi cải trắng xắt mảnh, lại rắc lên nhiều hành lá, rót vào một muỗng nhỏ dầu mè, bỗng chốc trong phòng mùi thơm bốn phía.

Lưu Xuân Lan gọi mọi người ăn trước, ăn xong rồi mới có sức làm việc, Nạp Mậu Thành liền một chén canh, bánh mỳ ăn một cái lại một cái, trong nháy mắt non nửa lồng bánh mỳ liền đều vào bụng của gã, đó chính là lồng hấp lớn.

“Thế nào? Bánh mỳ của nhà dì ăn ngon chứ?”. Lưu Xuân Lan cười tủm tỉm hỏi gã, tuy rằng là lần đầu tiên gặp nhau, Lưu Xuân Lan lại thật sự hài lòng đối đứa cháu cả này, nhìn chỗ nào đều cảm thấy thuận mắt.

“Ăn ngon ạ!”. Nạp Mậu Thành gật đầu, bên quê nhà họ cũng không thiếu sữa, vốn gã cho rằng sữa bên quê gã đã là ngon nhất rồi, nhưng mà nếm qua bánh mỳ sữa của nhà La Mông, gã mới biết được cái gì tên là thiên ngoại hữu thiên.

*thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân: núi cáo còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn.

“Ăn nhiều một chút, muộn chút nữa La Mông còn đi trấn trên chở bữa sáng nữa, hai mẹ con rãnh rỗi cũng đi cùng nó đi, đi nếm thử đồ trong tiệm Hồng Phượng”. Lưu Xuân Lan ra sức kêu bọn họ ăn nhiều, sợ hai mẹ con này khách sáo cùng bà.

“Nhiêu đây no căng rồi, thêm nữa còn nuốt trôi sao?”. Lưu Thải Vân cười nhìn con trai mình ăn hết cái bánh mỳ này tới cái kia, cũng không nói gì nó, từ sau khi cha nó mất, đứa con cả này của bà liền trầm lặng, trước đây một người đàn ông sang sảng, tự biến mình thành như con gà luộc, có thể ăn liền tốt, có thể ăn liền có thể làm việc, rất nhanh tinh thần liền quay lại.

Buổi sáng làm xong bánh mỳ bánh bao, Lưu Xuân Lan liền mang theo hai mẹ con Lưu Thải Vân tới Ngưu Vương trang, vốn liền muỗn dẫn hai người đi đạo nơi nơi, không nghĩ tới hai người này xắn tay áo làm việc.

Đầu tiên là Lưu Thải Vân ở trong tứ trong sân cùng người khác làm bánh trung thu. Tuy rằng tết Trung thu qua rồi, nhưng mà bánh trung thu trên Ngưu Vương trang lại vẫn làm như trước, trên mạng còn có không ít người muốn mua, bên Cực Vị lâu cũng muốn cầu La Mông tiếp tục cung hàng, bánh trung thu vốn chính là một loại trong bánh ngọt, nếu muốn ăn một năm bốn mùa đều có thể ăn, không nhất định phải là tết Trung thu mới ăn, kỹ thuật làm bánh trung thu phải học, người già trên Ngưu Vương trang đã học một thời gian cùng đầu bếp mập Hầu Tuấn, hiện tại đã không cần Hầu Tuấn chỉ dẫn, tự bọn họ có thể làm. Lưu Thải Vân vừa tới, cái khác không nói, việc rửa bột đậu học nhanh nhất, bà liền làm việc này, vừa làm còn vừa nói chuyện cùng người khác, dần dần liền dung nhập và trong giữa đám người của tứ hợp viện.

Mộtt lát sau Nạp Mậu Thành cũng cùng bọn Biên Đại Quân dựng lán lớn, La Mông thấy gã làm tới hăng say, cũng không ngăn đón gì. Hai mẹ con này vừa tới đây, đối chỗ nào cũng không quen thuộc, nếu  tiếp đãi bọn họ như khách khứa ngược lại mất tự nhiên, kệ bọ họ tự cao hứng liền được.

Hiển nhiên Lưu Xuân Lan cũng là nghĩ như vậy, bà cũng không ngăn Lưu Thải Vân làm việc, chính mình còn tại một bên cùng mọi người làm một trận, Lưu Thải Vân giục bà về nhà ngủ bù, bà nói giờ này luôn luôn không ngủ, muốn ngủ đều là đợi tới giữa trưa sau khi cơm nước xong.

Cơm trưa La Mông bảo Hầu Tuấn làm thêm chút đồ ăn, Lưu Xuân Lan gọi điện thoại bảo bọn La Hồng Phượng cũng tới đây ăn, lúc mọi người ăn tới một nửa thì ông La mới lùa đàn trâu tới đây.

Hiện giờ số lượng trâu mẹ và nghé con mới sinh của nhà La Mông tăng thêm nhiều, lượng công việc của ông La cũng tăng thêm rồi, trước đó La Mông mấy lần đều muốn tìm một người chia sẻ một phần công việc giúp ông La, nhưng đáng tiếc vẫn chưa tìm được người thích hợp, vẫn liền kéo dài tới hiện tại.

Lúc này nhìn Nạp Mậu Thành trên bàn cơm, La Mông liền lại nổi lên tâm tư này.

Mấy ngày sau La Mông bắt đầu để ý anh họ Nạp Mậu Thành đường xa tới đây của mình, phát hiện người đàn ông này trong thô kệch chứa tinh tế, hơn nữa yêu quý gia súc mỗi một lần nghe được tiếng kêu của trâu mẹ có chút khác thường, gã sẽ đi qua cẩn thận xoa nhìn một phen.

Ở trên việc nuôi trâu này, Nạp Mậu Thành hiển nhiên phải có kinh nghiệm nhiều hơn so với công nhân trên Ngưu Vương trang, sở dĩ những con trâu mẹ nhà La Mông để những tay mơ bọn họ nuôi lâu như vậy cũng không xảy ra chuyện gì, cơ bản chính là dựa vào cái linh tuyền của La Mông, La Mông thường thường đổ nước linh tuyền vào máng nước cho bọn trâu uống, nhóm trâu mẹ uống nước linh tuyền, không chỉ có cho sữa ngon, thể chất của chính bọn nó cũng tốt rất nhiều.

Người đàn ông này thoạt nhìn chính là loại người không có tâm địa gian xảo, làm việc nói chuyện cũng đều rất thành thật, ở trong trò truyện cùng anh ta mà La Mông biết được, nhà bọn họ có một mảnh đất lớn, nếu trồng trọt chăm chỉ, mỗi một năm thu hoạch cũng không tệ lắm.

Nhưng mà năm trước một cái nông trường bên cạnh mở rộng tới mảnh đất bên cạnh nhà họ, người bên nông trường đã tìm gã nói qua mấy lần, muốn thuê lại mảnh đất của nhà họ, Nạp Mậu Thành vẫn đều không có đồng ý, bởi vì gã chỉ biết trồng trọt nuôi gia súc, cho thuê đất, gã  liền không có cách nuôi gia đình sống qua ngày.

Trong nhà Nạp Mậu Thành có ba người anh em, năm đó lúc Lưu Thải Vân vừa làm mẹ, còn muốn chính mình nếu sinh con gái, nhất định sẽ yêu thương thật tốt, để con bé trở thành một cô bé hạnh phúc, đáng tiếc nhà bọn họ tựa hồ không có duyên với con gái, hai vợ chồng Lưu Thải Vân sinh ba cậu con trai, không có cô con gái nào.

Sau đó mấy đứa con của bà lớn lên lập gia đình, thằng cả sinh một bé trai, thằng hai sinh hai bé trai, thằng ba đầu năm nay mới vừa sinh một đứa bé, cũng là con trai, như trước là không có một cô bé nào. Cho nên bây gờ Lưu Thải Vân tới nhà em gái, nhìn đến La Hồng Phượng và hai đứa con của cô, trong lòng cũng rất yêu mến.

Em hai của Nạp Mậu Thành là làm buôn bán, từ lâu đã dọn tới trong huyện ở, em út là một sinh viên, học kiến trúc, đi làm ở trong thành phố, cưới một cô gái người thành phố, nhà mẹ đẻ của cô gái ấy cũng rất là săn sóc vợ chồng son bọn họ.

Em hai và em út đều sống tốt, đất đai trong nhà vẫn đều là người anh cả gã đang sử dụng, hai người bọn họ ai cũng không từng so bì. Nhưng mà Nạp Mậu Thành cũng không cảm thấy đó là đương nhiên, mảnh đất kia của nhà họ cực kỳ phì nhiêu, địa thế bằng phẳng có thể cơ giới hoá gieo trồng, cũng có thể trồng cỏ cho súc vật ăn nuôi trâu nuôi dê.

Nếu thực sự cho thuê mảnh đất này, gã tự nhiên phải chia đều tiền thuê cùng hai người em trai, tựa như hiện tại bọn họ mỗi tháng đều đưa cho mẹ số sinh hoạt phí như nhau, chỉ tiếc gã ngoại trừ làm ruộng lại không có tay nghề kiếm sống khác, vì thế đành phải liền tiếp tục mặt dày như vầy.

Lần này Lưu Thải Vân trở về, kỳ thật cũng không định lại đi, mấy ngày nay bà sinh hoạt ở đây, trong lòng cực kỳ thoải mái dễ chịu. Bà định ở trong làng mua một căn nhà cũ, sau đó ngay tại nơi này trải qua cuối đời của chính mình, cho tới khi chết già, bà đã nói xong cùng con trai rồi, chờ bà chết rồi, liền mang tro cốt của bà về, chôn cùng chồng bà.

Sau khi La Mông biết chuyện này, liền dẫn bọn họ đi Lò Rèn, tuy rằng Ngưu Vương trang cũng tốt, nhưng mà nếu muốn sinh sống, còn phải là bên Lò Rèn, nói tới cùng tứ hợp viện trên Ngưu Vương trang vẫn là thuộc loại ký túc xá, bên Lò Rèn mới là nơi sinh sống chân chính.

La Mông để bọn họ xem một căn phòng nhỏ, Lưu Thải Vân nhìn nhiều lần trước phòng sau phòng lầu trên lầu dưới, càng nhìn trong lòng lại càng thích, nghe nói những người khác ở đây đều ở trọ, bà cũng muốn trả tiền thuê nhà, bà vẫn có tiền, ba đứa con mỗi tháng đưa sinh hoạt phí bà cũng xài không hết, đáng tiếc La Mông có thể thu sao, anh cũng không phải muốn tiền muốn điên rồi.

Lại nói tiếp bây giờ thân thích qua lại của nhà bọn họ không còn nhiều, Lưu Thải Vân này, cơ hồ có thể nói là thạc quả cận tồn.

*thạc quả cận tồn: cây còn lại toàn quả lớn/ Sàng lọc rồi còn lại toàn tinh hoa – ý nghĩa thật là trọng đại: ý nói Lưu Thải Vân có ý nghĩa trọng đại

Ông La cha La Mông vốn chính là độc đinh (con một) trong nhà, không có một anh chị em gái nào, thân thích phương xa vẫn có mấy người, nhưng mà quá xa kỳ thật cũng sẽ không thân thiết lắm. Lưu Xuân Lan vẫn có hai anh trai, nhưng mà người hai nhà bọn họ dọn tới thành phố ở từ lâu rồi, từ trước cũng không từng giúp đỡ người em gái sống tại nông thôn này, bây giờ Lưu Xuân Lan tự nhiên cũng không có thể nhớ tới bọn họ.

Trước đó khi La Hồng Phượng kết hôn, bọn họ vẫn có thêm một bên sui gia, hiện giờ chị ấy cũng ly hôn rồi, sui gia biến oan gia.

Sau khi bố trí ổn thỏa mẹ mình, Nạp Mậu Thành  liền định đi về, tối trước khi gã đi, La Mông tìm gã nói chuyện một lát, hỏi gã có ấn tượng thế nào đối Ngưu Vương trang, có muốn làm việc ở đây hay không?

Nạp Mậu Thành nghe La Mông nói như vậy, cũng là kinh hãi một chút, bởi vì trước đó một chút ý tứ La Mông đều không lộ, thực tế trước đó La Mông không nói, cũng là suy xét chính mình ngộ nhỡ nói ra, Nạp Mậu Thành lại không muốn, mấy ngày tiếp đó người hai nhà sẽ có chút khó xử, cho nên mới để lời này tới lúc này mới nói.

“Anh cũng đừng nghĩ hai ta là anh em họ, nếu anh muốn ở lại, cũng là cùng bọn Biên Đại Quân làm việc lấy tiền lương như nhau, em cũng sắp xếp cho anh một căn phòng lớn, anh có thể mang chị dâu các cháu cùng tới đây sống, dù sao công nhân khác như thế nào thì anh thế đó, tối đa lúc ngày lễ ngày tết, người hai nhà chúng ta tụ tập cùng một chỗ ăn một bữa cơm đoàn viên”.

La Mông thấy bộ dạng Nạp Mậu Thanh vẫn là có chút do dự, liền nói ý tưởng trong lòng mình cho Nạp Mậu Thành nghe, thật ra anh cũng không muốn mời một thân thích làm việc ở trên Ngưu Vương trang lắm, nhưng mà mấy ngày nay anh quan sát Nạp Mậu Thành, liền cảm thấy người này không tệ, một anh nông dân thành thành thật thật.

“Anh còn phải suy nghĩ chút”. Trong lòng Nạp Mậu Thành đã có chút dao động rồi, nhưng mà gã cùng biết thân thích làm việc dưới tay rất rắc rối, dù sao vẫn là có chút bài xích.

“Nếu anh nghĩ thông rồi, liền cho bọn họ thuê đất đi, thừa dịp hiện tại bàn được giá tốt”. La Mông còn nói thêm.

Nông trường người ta muốn mở rộng, bọn họ nhất định phải có được mảnh đất của nhà Nạp Mậu Thành, bây giờ Nạp Mậu Thành còn có thể từ chối, chờ qua một thời gian nữa, liền không thể từ chối được, người ta khẳng định có cách khiến gã không thể từ chối được.

Trứng chọi đá, La Mông cũng không hy vọng người anh họ anh mới nhận này làm đấu tranh vô vị, dù sao hiện tại nếu bọn họ cho thuê đất, cầm được một khoản tiền, lại tự mình tới đây làm việc, hai vợ chồng kiếm được một phần tiền lương, cuộc sống cũng là không tồi, không cần thiết vì một chuyện không không đáng mà lấy trứng chọi đá.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.