(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Một tuần sau, Mộ Lôi chuyển đến sống với Quyền Đình theo yêu cầu của anh.
Sau khi cả hai thỏa thuận, họ quyết định giữ nguyên thời gian dạy dỗ vào thứ bảy, thời gian còn lại thì Mộ Lôi có thể tự do di chuyển.
Chẳng qua, lần này Mộ Lôi không phải sống trong căn phòng toàn màu hồng ban đầu mà là phòng ngủ của anh trên tầng ba
Mở cửa, đập vào mắt là một khung cửa kính cao đến trần được che hờ bằng tấm rèm tối màu. Giống như tầng một, ở đây không bày biện quá nhiều đồ đạc. Một cái giường lớn, một chiếc TV, đi vào bên trong có hai cánh cửa, Mộ Lôi đoán đó là phòng chứa quần áo và phòng tắm, sàn nhà được làm bằng gỗ. Một điều khiến cô ngạc nhiên là trong phòng không có bàn ghế, đồ đạc chiếm rất ít điện tích nên cả căn phòng còn thừa lại tận hai phần ba không gian.
“Trong phòng anh không có bàn làm việc ạ?”
“Không, anh không thích mang công việc vào trong phòng ngủ. Bên cạnh có thư phòng, cơ bản thì mọi thứ đều ở đó, nhưng nếu em muốn đặt bàn ở đây cũng được.”
Câu cuối cùng chứa giọng điệu cưng chiều làm Mộ Lôi vô cùng xấu hổ, cô vùi sâu khuôn mặt đỏ bừng vào trong lòng ngực anh: “Dạ.”
Quyền Đình dẫn cô tới phòng chứa đồ để cất quần áo. Nhìn căn phòng khổng lồ đã lấp đầy một nửa quần áo của cô, Mộ Lôi ngượng ngùng mỉm cười.
“Anh phát hiện ra em rất thích mặc váy, nhỉ?”
Quyền Đình duỗi tay ôm lấy Mộ Lôi từ phía sau, đôi tay hư hỏng xoa bóp nơi mềm mại trước ngực cô.
“Vâng, vâng ạ.” Cô cười gượng một tiếng, toan chui ra khỏi vòng tay anh. “Ừ, mặc váy là thói quen tốt.”
Mộ Lôi còn chưa kịp nghĩ lại thì Quyền Đình đã cởi quần lót của cô, tách hai chân cô ra rồi cắm vật nam tính đang dựng thẳng của mình vào.
“A… Đừng…”
Khe hẹp ướt nóng bị thứ thô to của anh lấp kín, cảm giác căng tràn làm cả người Mộ Lôi tê dại, hơi đau nhưng phần lớn là sảng khoái.
Đợi cô làm quen dần, anh bắt đầu ưỡn hông đưa đẩy, mỗi một cú thúc đều chạm tới tâm hoa, cảm giác vừa đau vừa tê khiến cơ thể cô run rẩy.
“A… Sâu quá…”
Mộ Lôi lắc mông tránh né song lại bị Quyền Đình kéo về, anh tét một cái thật mạnh vào mông cô.
“Ư a!”
Vách thịt không kìm được co rút, siết chặt lấy dị vật bên trong làm cảm giác căng tràn càng thêm rõ ràng. Cô bị kích thích đến đỏ mắt.
Quyền Đình xoay người cô lại rồi bế lên, cứ thế cắm vào trong và mang về phòng ngủ.
Mỗi một bước, mỗi một lần đưa đẩy đều cắm đến nơi sâu nhất, chưa đi được nửa đường mà Mộ Lôi đã bấu chặt vào tay anh leo lên đỉnh lần đầu tiên.
“Ưm… Nhẹ chút… Nhẹ chút… Chủ nhân…”
“Gọi tên anh.” Quyền Đình thở hổn hển, tiếng thở dốc kèm với giọng nói trầm thấp gợi cảm vô cùng, cô nghe mà lại tiết ra lần nữa.
“A… Quyền Đình…” “Không đúng.”
Giống như đang trừng phạt, anh thúc thật mạnh vào trong, người mới lên đỉnh như Mộ Lôi sao có thể chịu được kích thích đó, cô túm lấy cánh tay anh và hét lên.
“A a! Đình!”
Bấy giờ Quyền Đình mới hài lòng khẽ ừ một tiếng, giảm tốc độ đâm vào rút ra.
Mộ Lôi không ngừng thở dốc, bầu ngực nhẹ nhàng phập phồng theo nhịp thở. Quyền Đình cởi váy trên người cô, cởi áo lót, sau đó phủ lên hai bầu ngực mềm mại.
“Ưm a…”
Cô bị ném xuống chiếc giường êm ái. Khi gậy nấm rời đi, nó còn mang theo thịt non nhạy cảm quấn chặt lấy, cô chưa kịp cảm thấy trống rỗng thì dương v*t thô to lại đút vào.
“Ưm… Đình…”
Mộ Lôi vươn tay túm lấy cái gối, thấy cô lại sắp đạt cực khoái, Quyền Đình hung hăng tăng tốc đưa đẩy trước khi cô lên đỉnh, ngón tay đè xuống hạt châu rồi véo thật mạnh.
“A a a!”
Mộ Lôi sướng đến choáng váng, cô hét lên một tiếng, chất lỏng bên dưới cuồn cuộn bắn ra làm ướt tấm ga giường.
Quyền Đình bị cô kẹp tê cả xương cụt, anh cũng không kìm được bắn trong cơ thể cô.
“Mộ Lôi.”
Cô bị người đàn ông đã ăn cướp còn la làng này quát đến khóc không ra nước mắt: “Rõ, rõ ràng chính anh làm mà, huhu —”
Người đàn ông lấp kín môi cô, tay nâng dương v*t còn chưa hết phấn chấn đút vào hang động ướt nóng lần nữa.
Chẳng biết đã chiến bao lâu, hai người mới ôm nhau chìm vào giấc ngủ say. Hết chương 88
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");