Ngưỡng Vọng – Thích Lôi

Chương 8




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sự dịu dàng bên này không kéo dài, chỉ khoảng một hai phút, bên ngoài vang lên tiếng vỗ tay.

C nhẹ nhàng kéo cô ra khỏi vòng tay, lại sờ đầu cô: “Em vất vả rồi, thỏ con.”

“Rõ ràng là anh mệt, em mới không…”

Lời cãi đến bên miệng lại bị nuốt ngược vào trong. “Cảm ơn anh.”

Mộ Lôi dịu dàng nói lời cảm ơn với C, khóe môi anh chậm rãi cong lên, giây lát lại biến mất.

—— Khi anh cười thật đẹp, không đúng, không cười cũng đẹp. Mộ Lôi đỏ mặt, xoay người bước vào đám đông đang đứng xem.

Nhìn anh chỉ uống ngụm nước và nghỉ ngơi chốc lát rồi lại gọi người thứ hai lên, khuôn mặt gần như không cảm xúc trò chuyện với đối phương, trái tim thình thịch loạn nhịp.

Tay bất giác sờ lên nơi còn hằn vết dây thừng, trong lòng thoáng rung động.

Trong đầu tràn ngập bóng hình C, bộ dáng anh trói cô, trêu chọc cô, nâng cô dậy, sâu sắc nhất là bộ dáng anh ôm cô.

Nhịp tim vẫn không ngừng tăng nhanh, mở mắt ra là anh, nhắm mắt lại cũng chứa đầy bóng dáng anh.

“Kỹ thuật của C rất tốt đúng không?”

Chẳng biết Mặc Tầm bước ra từ chỗ nào, anh ấy tươi cười hỏi. “Đương, đương nhiên.”

Nghĩ rằng Mặc Tầm có thể đã theo dõi toàn bộ quá trình trong đám đông, tai cô lại nóng lên.

“Cô đang hồi tưởng lại à?”

Bộ dáng đỏ tai của Mộ Lôi khiến anh ấy không cầm lòng được trêu đùa hai câu. “Đúng, đúng vậy, sao thế?”

Trông cô ra vẻ bình tĩnh, Mặc Tầm lại càng cảm thấy thú vị. “Phì, không có gì.” Anh ấy không nhịn được phì cười.

“Cô Mộ Lôi còn muốn chơi gì không? Hay muốn ở lại xem tiếp?” “Người tổ chức nhàn quá nhỉ?” Cô nghiến răng nghiến lợi hỏi.

Ngụ ý là anh ấy đang xen vào việc người khác. “Vậy thì tôi không quấy rầy cô Mộ Lôi nữa.” Mặc Tầm không thèm để ý, nhún vai rời đi.

Cô nhìn C tương tác với một người đang bị trói, trong lòng chợt bực bội, xoay người rời khỏi hội trường.

Sau khi về đến nhà, Mộ Lôi ném túi xách xuống giường, cởi sạch quần áo rồi đi thẳng vào phòng tắm.

Vặn vòi nước, dòng nước ấm trút xuống người, cô quan sát cơ thể mình, vết dây thừng mà C để lại gần như đã phai nhạt.

Ban nãy bắt xe về nhà, tài xế trông thấy dấu vết trên tay cô còn thoáng ngạc nhiên, cảm thán một câu: “Thanh niên bây giờ chịu chơi thật.” Hiện tại đã nhạt đến mức không nhìn thấy.

Có lẽ C sẽ không ngờ rằng cô lại về nhanh như vậy, thực ra bản thân cô cũng không nghĩ tới.

Nỗi ghen ghét chua xót cùng với sự bực bội gần như cắn nuốt toàn bộ lý trí của cô.

Cô tắm qua loa cho xong rồi bọc khăn tắm đổ ập xuống giường.

Mộ Lôi bực bội gãi đầu, mọi việc diễn ra trong hôm nay đều mất kiểm soát, mà ngọn nguồn dẫn đến một loạt sự mất kiểm soát đó chính là người đàn ông kia.

Tất cả mọi việc diễn ra vào một tháng trước, đó là một buổi tối rất đỗi bình thường, cô bị mất ngủ nên buồn chán xem phim.

Cô vốn cho rằng cốt truyện vẫn như bao phim khác, trông thấy diễn viên ngực to eo thon trên bìa bèn nhấp vào xem.

Theo thói quen, cô kéo đến phần giữa, điểm khác biệt so với trước đây là khung cảnh rất trống trải, chỉ có một người phụ nữ bị trói trên nền trắng.

Dây thừng màu đỏ làm nổi bật làn da trắng như tuyết của cô ấy, lúc này khuôn mặt thanh tú lại lộ ra vẻ thiếu kiên nhẫn.

Người phụ nữ vừa hưng phấn lại bất an, hai mắt được bịt kín bằng bịt mắt màu đen, hai tay bị trói ra sau, hai chân mở rộng, cả người bị kích thích run lên bần bật.

Không lâu sau, một người đàn ông cầm roi đi vào trong ống kính.

Đầu tiên, anh ta cầm roi vuốt ve khắp cơ thể người phụ nữ, khi người phụ nữ cảm thấy ngứa ngáy dễ chịu, cây roi lại quất mạnh vào eo cô ấy, cô ấy hoảng sợ kêu lên, nhưng nét mặt lại chứa sự sung sướng hưởng thụ.

Hết chương 8

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.