(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cả người Mộ Lôi gồng cứng lên, một khi yên tĩnh mới chợt phát hiện xung quanh tràn ngập hơi thở của anh, trái tim vô dụng lại bắt đầu đập nhanh.
“Em còn muốn hỏi gì không?”
Thật ra còn rất nhiều, nhưng Mộ Lôi bị anh trêu chọc đến choáng váng đầu óc, nào nghĩ ra được gì nữa, cuối cùng cô chỉ đành từ bỏ thời gian đặt câu hỏi hiếm hoi.
“Hết rồi ạ.”
“Ừ, vậy thì đi thôi.”
Quyền Đình đứng lên, Mộ Lôi lại đi theo sau. Anh nhẹ nhàng đóng cửa lại, tiếp đó đẩy cánh cửa căn phòng khá gần với căn phòng vừa rồi ra.
Căn phòng này trông bình thường hơn nhiều. Đây là một thư phòng, các bức tường được bao phủ bởi tủ sách làm bằng gỗ màu sáng, chỉ có bức tường phía sau bàn làm việc là có cửa sổ. Trên giá trưng bày rất nhiều sách, nhìn qua dường như đều là sách gốc.
Mộ Lôi kinh ngạc há hốc miệng, nhiều thế này, anh đã đọc hết rồi ư?
“Đây là thư phòng, nếu em muốn đọc sách thì có thể đọc ở đây, còn muốn mang đi thì báo với tôi một tiếng là được.”
Mộ Lôi ngó trái ngó phải, cuối cùng vẫn không kìm nổi thắc mắc trong lòng: “Chủ nhân, ngài đã đọc hết sách ở đây rồi ạ?”
“Phần lớn đều đọc xong rồi.”
Sau khi nhận được lời khẳng định của người đàn ông, Mộ Lôi càng thêm kinh ngạc, trong lòng dâng lên sự kính nể sâu sắc. Quyền Đình chỉ hơn cô tám tuổi, cô sợ ngay cả một phần hai mươi chỗ sách này bản thân đều chưa từng đọc.
Quả nhiên muốn thành công thì phải có lí do, Mộ Lôi thầm nghĩ trong lòng.
Sau khi dạo qua thư phòng thì hai người vào căn phòng sâu nhất trên tầng hai. Nhìn cánh cửa được chạm khắc tinh xảo hơn so với những căn phòng khác, Mộ Lôi có dự cảm trong này sẽ chứa bất ngờ lớn.
Quả như dự đoán, vừa vào phòng, đập vào mắt là một căn phòng dạy dỗ đầy đủ chức năng, những đồ nội thất ở đây giống hệt như bên WonderLand. Giống ở chỗ đều trải thảm nâu và trưng bày nhiều món đồ chơi, ngoài những thứ này và một điểm treo thì nó còn có một chiếc giường lớn và một số đạo cụ mà cô chưa thấy bao giờ. up
Có vẻ như cách bài trí nơi đây thuận tiện nhất cho Quyền Đình sử dụng. “Đây là phòng dạy dỗ, thời gian dạy dỗ chủ yếu rơi vào chiều và tối thứ bảy,
nếu tôi không hạ lệnh đặc biệt thì một tiếng sau bữa tối, em phải tắm rửa sạch sẽ
và chờ tôi ở đây.” “Vâng thưa chủ nhân.”
Quyền Đình đóng cửa lại, dẫn Mộ Lôi đi về phía cầu thang: “Tầng 3 là phòng ngủ và thư phòng của tôi, không có tôi cho phép thì em không thể đi lên.”
Sau khi dẫn Mộ Lôi tham quan xong, anh dựa vào tường và nói với Mộ Lôi: “Bây giờ cởi quần áo ra, quỳ xuống.”
Cô bị mệnh lệnh đột ngột của Quyền Đình làm ngẩn người, bất an nhìn ra cửa sổ trong suốt.
“Chủ nhân… Cửa sổ… Bên ngoài sẽ nhìn thấy…”
“Mọi cửa sổ ở đây đều chỉ nhìn được một chiều, cách âm cũng tốt, còn vấn đề nào khác không?”
Mộ Lôi trái lo phải nghĩ mà không tìm thấy lý do nào khác để từ chối, cô chỉ có thể ngoan ngoãn đồng ý: “Không thưa chủ nhân.”
Cô vươn tay về phía sau kéo khoá, cả bộ váy trượt xuống nằm bên chân, cô nhấc chân bước ra ngoài.
Sau khi cởi váy, trên người chỉ còn bộ đồ nội y và đôi dép trên chân. Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu xuống người cô, cảm giác ấm áp làm cả người cô nổi da gà.
Cô đắm chìm trong ánh mắt của người đàn ông, vươn tay tháo khuy áo lót và cởi quần lót, sau đó ngoan ngoãn quỳ gối bên chân Quyền Đình.
May mà sàn nhà đều được lát gỗ nên quỳ xuống cũng không cảm thấy lạnh.
Cơ thể trần trụi được ánh mặt trời chiếu vào khiến mặt Mộ Lôi như bị đốt cháy, đặc biệt là bên người còn có cửa sổ. Mặc dù bên ngoài không thể nhìn vào trong nhưng bên trong lại có thể trông thấy rõ ràng bên ngoài.
Hết chương 51
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");