(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Mộ Lôi đần người ra, mấy giây sau mới phản ứng lại, run rẩy hỏi: “Chủ, chủ nhân, ngài nói đùa phải không…?”
“Em cảm thấy tôi giống như đang nói đùa ư? Hửm?” Đôi mắt đen của Quyền Đình vô cùng nghiêm túc, điều này làm Mộ Lôi thật sự luống cuống.
“Chủ nhân, không được đâu…” Bản thân hiện tại đã khát vọng đến phát điên, sao có thể chịu đựng cấm dục trong một tuần được —
“Nô lệ, em không có quyền lợi nói không.”
Quyền Đình lạnh nhạt mở miệng, tay phải còn đang đùa nghịch đầu v* cô.
“Quyền lợi của em hoàn toàn do tôi ban, nghĩa vụ của em là hoàn toàn phục tùng tôi. Hoàn toàn, rõ chưa?”
Anh cố tình nhấn mạnh vào hai chữ “hoàn toàn” làm Mộ Lôi run lên.
Hoàn toàn phục tùng anh, mấy chữ này khiến trái tim Mộ Lôi không ngừng rung động. Từ khi nào cô bắt đầu muốn dâng khát vọng bị chinh phục của mình lên nhỉ? Từ lần đầu tiên nhìn thấy anh ư? Hay là từ rất lâu trước đây, khi xem những bộ phim đó? Mộ Lôi không còn nhớ rõ.
Cô không hề do dự trả lời: “Vâng thưa chủ nhân.”
“Bây giờ nhắc lại cho tôi nghe xem quyền lợi và nghĩa vụ của em là gì.”
“Quyền lợi của em hoàn toàn do chủ nhân ban, nghĩa vụ của em là hoàn toàn phục tùng ngài ạ.”
“Tốt lắm.”
“Hiện tại, em nghĩ ra một từ an toàn đi.”
Trên mặt Mộ Lôi toát lên sự vui vẻ, có từ an toàn thì cũng có nghĩa anh chắc chắn nhận mình đúng không?
Quyền Đình đứng lên từ phía sau cô, sau đó đi đến ngồi xuống sô pha. Mộ Lôi nhanh chóng tựa đầu vào bên chân anh.
“Cố gắng không lấy từ an toàn là những từ thường dùng như “dừng lại”, “đừng”, “không thể”.”
Anh xoa đầu Mộ Lôi, cầm một lọn tóc lên thưởng thức.
“Nếu không tôi sẽ chẳng phân biệt được em đang kêu dừng hay đã nghiện lại còn ngại.”
Mộ Lôi đối diện với Quyền Đình, không hề bỏ lỡ nụ cười xấu xa hiện lên trong mắt anh.
“Cho em, em nghĩ một lát.”
Trong đầu cô nháy mắt lướt qua rất nhiều từ nhưng đều bị cô gạt bỏ, cuối cùng còn lại hai từ là màu đỏ và Hương Thảo (1).
“Chủ nhân, em muốn lấy từ an toàn là Hương Thảo.” “Ồ? Em có thể giải thích tại sao không?”
Quyền Đình vò rối tóc cô, sau đó lại cẩn thận vuốt thẳng, liên tục lặp đi lặp lại không biết mệt. dss
“Da, bởi vì em nghĩ nếu đã đau đớn đến mức kêu ra từ an toàn thì sau đó chắc hẳn sẽ trở về làm Hương Thảo.”
Mộ Lôi ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng lấp lánh mang theo sự tín nhiệm nhìn anh. “Ừ, tôi sẽ nỗ lực không để em phải biến về làm Hương Thảo.”
Dường như chịu sự ảnh hưởng của Mộ Lôi, Quyền Đình khẽ cười ra tiếng.
Nhân lúc tâm trạng anh đang thoải mái, Mộ Lôi còn muốn thử lại: “Chủ nhân, vậy, hôm nay thật sự không được…”
Giọng cô càng ngày càng nhỏ dưới cái trừng của anh, cuối cùng Mộ Lôi dứt khoát ngậm miệng và thôi phản kháng.
“Nếu còn hỏi lại thì 30 roi đấy.”
— Bạo quân.
Mộ Lôi phồng má, bất mãn nhìn xuống mặt đất. “Lén mắng tôi đấy hả?”
Tay Quyền Đình lướt qua gương mặt cô, nhấc cằm cô lên. “Không… Không ạ, chủ nhân.”
“Tốt nhất là như vậy.”
Chẳng biết anh có tin hay không, dù sao anh buông tha cho cô là được.
Mộ Lôi lười biếng tựa vào bên đùi Quyền Đình, anh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của cô, hai người đều im lặng, trong không khí tràn ngập hơi thở khiến người ta an tâm, một loại mùi hòa quyện giữa mùi trên người anh và cô.
“Oáp —”
Mộ Lôi không kìm được ngáp một cái, Quyền Đình bật cười: “Nào, em đứng lên chỉnh trang lại đi.”
Hết chương 41 Chú thích:
(1) Hương Thảo (香草) hay Mê điệt hương (迷迭香), tên khoa học Rosmarinus officinalis, là một loài thực vật có hoa trong họ Hoa môi. Hương Thảo là loài cây nhỏ cao 1-2m, phân nhánh và mọc thành bụi. Toàn cây có mùi rất thơm. Hương Thảo dùng để trang trí, cải thiện sức khỏe, nấu ăn, ngăn muỗi, đặc biệt hương thảo còn giúp loại bỏ căng thẳng, tăng cường trí nhớ, giúp tinh thần sảng khoái.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");