(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Nếu em đã nghĩ kỹ thì 10 giờ sáng thứ bảy tuần sau đến đây, đợi tôi trước cửa.”
Anh không từ chối cũng không đồng ý mà chỉ để lại một câu mập mờ. Mộ Lôi vùi đầu vào gối, hai chân không ngừng giãy đạp.
Hít thật sâu một hơi, sau đó xoay người nhìn chằm chằm vào trần nhà. Rốt cuộc câu đó mang ý gì, từ chối hay chấp nhận a a a —
Cô buồn rầu bĩu môi, suy nghĩ về thứ bảy kết thúc mà không có lời giải đáp.
Mộ Lôi ôm gối ngồi dậy, cẩn thận nhớ lại biểu cảm của Quyền Đình ngay lúc đó. Có lẽ khuôn mặt lạnh lùng thoáng qua nét kinh ngạc, lúc sau không còn biểu cảm nào khác.
Hoàn toàn không thể phân biệt.
Tiếp đó cô nghe thấy chính mình hỏi: “Vậy ngài có thể cho em phương thức liên lạc không?”
Quyền Đình trả lời thế nào nhỉ —
“Nếu chúng ta thành lập quan hệ thì đến lúc đó sẽ có.” Sau đó thì sao, sau đó mình trả lời thế nào?
Hình như cô ngơ ngác dạ một tiếng. Sau đó anh cười xoa đầu cô, còn lịch sự hỏi Mộ Lôi có muốn anh đưa về nhà không.
Lúc ấy đầu óc Mộ Lôi còn choáng váng, buột miệng từ chối, hiện tại nghĩ lại mới thấy hối hận vô cùng —
“A, đúng là điên rồi, sao mình lại từ chối kia chứ —” Mộ Lôi nhắm chặt hai mắt đổ xuống giường, lăn qua lăn lại.
Lúc ấy cô nghĩ thế nào nhỉ, hình như cảm thấy rất buồn sau khi xin phương thức liên lạc và bị từ chối, nếu để anh đưa về nhà sẽ khá xấu hổ. Bây giờ nghĩ lại chỉ muốn cầm gậy đánh ngất mình khi ấy, sau đó đồng ý với anh.
Tiếc rằng trên đời không có thuốc hối hận, sự đã rồi thì Mộ Lôi cũng chỉ có thể buồn bực lăn qua lăn lại trên giường.
Tuy nhiên, hôm nay thật sự rất vui vẻ, không chỉ bất ngờ gặp được Quyền Đình mà còn được chơi sướng như vậy.
Cô ôm hai má nóng bừng của mình, không ngừng nghĩ đến cảnh buổi chiều. Bộ dáng những sợi dây đó buộc vào người mình, cảnh anh dịu dàng ôm lấy mình mà nhẹ nhàng vuốt ve. Cô mang theo tâm trạng ngượng ngừng chậm rãi đi vào giấc ngủ.
9 giờ 30 phút sáng, chuông báo thức đúng giờ vang lên, cô lười nhác giơ tay tắt đi, ló đầu ra khỏi ổ chăn và buồn ngủ ngáp dài một cái.
Cô vốn cho rằng sau khi trải qua sự dao động cảm xúc lớn như vậy thì chắc hẳn sẽ lại mơ thấy Quyền Đình, kết quả hoàn toàn ngược lại. Mộ Lôi thất vọng ỉu xìu.
Hôm nay chỉ có hai tiết học, Mộ Lôi cũng lười trang điểm, cô chỉ mặc một bộ váy ngắn trơn một màu. Sau khi rửa mặt xong, cô đeo cặp lên lưng và đi về phía trường học.
Cô vẫn chọn ngồi ở hàng ghế sau, hầu như tất cả sinh viên đến lớp hôm nay đều chọn ngồi ở hàng sau, không có ai ở ba hàng đầu, điều này trái ngược hẳn với tình trạng đông đúc vào thứ ba. Spl
Mộ Lôi cười lạnh trong lòng, cô biết ngay mọi người đều vì Quyền Đình.
Như thường lệ, cô đã giữ một chỗ cho Tô Linh, mặc dù cô không biết liệu cô ấy có đến hay không.
Khi điểm danh, tỷ lệ chuyên cần chỉ khoảng 70%, Mộ Lôi đoán rằng do hôm nay chỉ có hai tiết nên nhiều người sẽ chọn nghỉ và đi chơi cả ngày. Dù sao ai nấy đều vừa mới thoát khỏi những năm tháng cấp ba gò bó.
Quả nhiên, khuôn mặt của vị giáo sư có tỷ lệ đi học thấp nhất cứng đờ, nét mặt tối tăm. Như thường lệ, ông ấy lải nhải vài câu như “Sinh viên bây giờ ấy à…”, “Chúng tôi trước đây…” làm Mộ Lôi nghe mà bực bội.
Song, một điều vô cùng bất ngờ là Tô Linh lại đi học. Sau khi vào tiết được nửa tiếng, cô ấy lén lút chui vào trong lớp.
Hết chương 32
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");