(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tiếng chuông tan tiết vang vọng khắp mọi ngóc ngách trong khuôn viên trường. “Chúng ta nghỉ 15 phút nhé.”
Nghe thấy tiếng chuông báo hết giờ, giảng viên thông báo tan tiết, mọi người nhanh chóng ùa ra ngoài, cô cũng đứng dậy đi ra ngoài.
Mộ Lôi thấy nước trong bình đã uống hết, cô bèn cầm bình đi về phía máy lọc nước.
Ngay sau khi tan tiết đã có một hàng dài người đứng xếp hàng trước máy lọc nước, cô cầm bình kiên nhẫn chờ đợi, ngó nghiêng xung quanh.
Đột nhiên, một bóng đen đập vào mắt cô, bộ vest phẳng phiu của anh vô cùng nổi bật giữa đám đông sinh viên.
Anh đứng im, dòng người tiến lên trước đồng thời che khuất tầm mắt của cô. Mộ Lôi khó tin mở to mắt, khuôn mặt góc cạnh kia rõ ràng là C!
Cô không đi lấy nước nữa mà chạy như bay về hướng đó, đẩy nhóm sinh viên đang che khuất tầm nhìn của mình ra xa.
—— Chỉ xuýt chút nữa thôi!
Mộ Lôi đứng thở dốc tại nơi anh vừa ngừng chân, song cô lại mất dấu anh.
Phía sau bọn họ có rất nhiều sinh viên vừa tan lớp, chỉ không có bóng dáng cô vừa thấy.
Trong lòng dâng lên một cảm xúc phức tạp, xen lẫn mất mát, xen lẫn khó chịu, và điều rõ ràng nhất là sự trống rỗng trong tim.
Chắc là nhìn nhầm rồi, sao anh có thể xuất hiện ở đây?
Mộ Lôi như một con rối gỗ bị đứt dây, ngây ngốc đứng tại chỗ, ngơ ngác nhìn phía trước.
Tuy nhiên, giữa dòng người hối hả ồn ào vẫn không có bóng dáng mà cô nhung nhỡ.
Tiếng chuông vào học lại vang lên, đám đông qua lại dần tan đi, chân cô không thể động đậy như bị mọc rễ, cho đến khi ——
“Bạn Mộ Lôi, bạn sao thế?” Một giọng nữ quen thuộc vang lên bên người, cô quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.
Đó là giảng viên tiết vừa rồi, trên khuôn mặt cô ấy thoáng vẻ lo lắng, khẽ chau mày nhìn cô.
“Xin lỗi cô, hình như em nhìn thấy người quen mà đuổi theo lại không thấy, em không sao ạ.”
Mộ Lôi miễng cưỡng cong môi nở nụ cười, nói một tiếng xin lỗi rồi chạy trốn về lớp.
Những giờ sau đó, cô luôn cảm nhận được ánh mắt tò mò và quan tâm của giảng viên không ngừng liếc qua chỗ cô.
Cô thở nhẹ một hơi, chán chường gục xuống bàn.
Những gì cô vừa nhìn thấy thực sự là ảo giác đúng không, sao anh có thể xuất hiện ở đây.
Nghĩ bản thân vừa rồi không hề do dự chạy về phía anh, cô chỉ có thể bất lực thầm mắng chính mình kém cỏi.
Thật sự không thể.
Chẳng phải muốn sống cuộc sống của người bình thường như trước đây ư? Cứ coi như chưa thấy đi. ter
Đúng vậy, cứ coi như chưa thấy là được rồi.
Mộ Lôi tự an ủi chính mình, xốc lại tinh thần nỗ lực nghe giảng.
Thời gian trôi rất nhanh lại rất chậm, mỗi ngày đều qua đi trong sự dày vò không thể cưỡng lại. Cho dù hy vọng nó trôi qua nhanh thế nào thì kim phút và kim giây vẫn lười biếng như vậy.
Đã một tuần trôi qua kể từ khi nhìn thấy bóng dáng ẩn hiện của anh trong khuôn viên trường.
Trong một tuần, Mộ Lôi vẫn không kìm lòng được nhớ tới mọi việc xảy ra vào ngày gặp gỡ đó, nhớ tới khoái cảm khiến cô bay bổng khi được C vuốt ve, song cô lại vội vàng nhắc nhở bản thân không được nghĩ đến nữa.
Cô không hề tiếp xúc với bất cứ thứ gì liên quan đến BDSM, không hề lướt diễn đàn, lúc có ham muốn cũng chỉ xem phim bình thường.
Nhìn từ bất kỳ góc độ nào của người ngoài cuộc, cô dường như đã thành công rút mình ra khỏi nó.
Hết chương 15
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");