(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Khoái cảm tiếp tục tích tụ, không ngừng bào mòn giới hạn, cho dù cô muốn dời hướng chú ý như thế nào thì nó vẫn sẽ bị máy rung dưới thân và người đàn ông phía sau kéo lại.
Sau khi chịu đựng quá lâu, chân của Mộ Lôi mềm nhũn, cô xuýt nữa ngã xuống sàn, song lại được người đàn ông đằng sau kéo lên.
Người đàn ông nghiêm khắc nhắc nhở: “Quỳ vững.” Anh kề sát tai Mộ Lôi, xấu xa lại vui sướng nói: “Nếu em còn cử động thì tôi sẽ tăng thêm một mức nữa đấy.”
Mộ Lôi chỉ có thể run rẩy quỳ, tiếp tục mở miệng cầu xin: “Chủ nhân, xin ngài.”
“Đừng để tôi phải nhắc lần thứ ba, hôm nay không thể.” “Dạ…”
Thấy anh đã quyết, cô chỉ biết cắn răng chịu đựng, mồ hôi túa ra từ chiếc cổ trắng ngần chảy xuống và biến mất giữa bầu ngực mềm mại. Cuối cùng, cô vẫn không thể chịu nổi khoái cảm giữa hai chân, bụng dưới run rẩy, dịch lỏng trào ra.
“Chủ nhân, xin, xin lỗi…” Nhìn sắc mặt như muốn nổi bão của người đàn ông, cô vội vàng cúi đầu hối lỗi.
Người đàn ông lại không muốn tha cho cô, dứt khoát tăng máy mát xa lên mức độ cao nhất.
“A a a!”
Cơn khoái cảm vô cùng mãnh liệt làm Mộ Lôi ngẩng đầu hét to, ngón tay siết chặt đến trắng bệch, hai mắt đỏ bừng vì hưng phấn.
“A a a… Không được… không được… A!”
Dứt lời, cô lại ưỡn thẳng người, tiếp tục lên đỉnh.
“Ban nãy là hạn chế cực khoái, hiện tại là cưỡng chế cực khoái.”
Trong dòng khoái cảm bất tận, Mộ Lôi không biết đã cao trào bao nhiêu lần, ý thức mờ mịt.
“Tôi là ai?” Cô nghe thấy người đàn ông hỏi. “Ngài là chủ nhân.”
Cô không hề suy nghĩ đã bật ra câu trả lời.
Anh là chủ nhân, chủ nhân duy nhất của cô, chủ nhân mà cô yêu nhất, sau đó thì sao?
Mộ Lôi lại ngước mắt nhìn ngắm khuôn mặt anh, nó vẫn mông lung như trước. Cô nỗ lực mở to mắt để nhìn anh rõ hơn, song đường nét trên khuôn mặt kia vẫn mờ ảo như bị đánh một lớp mosaic thật dày. de
“Đúng, nhưng cũng không hoàn toàn đúng, tôi là ai?” “Ngài là…”
Mộ Lôi ôm đầu, đầu đau như muốn nứt ra, rốt cuộc cô đã quên mất thứ quan trọng gì, nếu không vì sao người đàn ông trước mắt luôn ép hỏi. Chủ nhân… Chẳng phải là chủ nhân ư?
Cô sốt ruột đến độ chảy nước mắt mà vẫn không nghĩ ra.
Cuối cùng mây mù che mặt người đàn ông dần tản ra để lộ khuôn mặt thật, anh là…
“C.”
Mộ Lôi tỉnh giấc, hơi thở dồn dập, tim đập nhanh như muốn bắn ra khỏi lồng ngực. Cô giơ hai tay lên ôm đầu, vùi mình thật sâu vào trong khuỷu tay, không ngừng thở dốc.
Là C, sau khi lớp sương mù che kín kia tan đi, đường nét quen thuộc, mắt đen sâu thẳm, tất cả đều chỉ hướng người cô mơ thấy chính là C.
Một người xa lạ mà cô mới chỉ gặp lần đầu vào hôm qua, chỉ mới gặp duy nhất một lần.
Mộ Lôi cảm thấy bản thân vô cùng không bình thường, tại sao cô luôn mơ thấy giấc mộng này, hơn nữa nhân vật chính hôm nay còn là người đàn ông mới chỉ gặp một lần.
Cảm giác buồn phiền bất lực từ dưới đáy lòng dâng lên, dường như cô đã không thể kiểm soát được trái tim của mình, khát vọng từ linh hồn thoát khỏi xiềng xích, chạy đến nơi có thể làm cô vui sướng nhất.
Cô lại khóc, bối rối như một đứa trẻ mới sinh. Cô cuộn tròn cơ thể, khẽ thút thít.
—— Không thể. Hãy quên đi, hãy làm người bình thường, không chạm vào nó nữa thì sẽ quên được thôi.
Chẳng biết khóc bao lâu, chuông báo thức vang lên.
Như thể củng cố sự quyết tâm, âm thanh đáng ghét trước đây lại trở thành một hồi chuông cảnh báo.
—— Không thể.
Cô ngồi dậy, cầm chiếc khăn bọc đá đắp lên đôi mắt sưng đỏ vì khóc, rửa mặt, trang điểm nhẹ nhàng để che đi quầng thâm dưới mắt, khoác lên mình bộ âu phục xinh đẹp, cuối cùng cô nở một nụ cười thật tươi với mình trong gương.
Là một sinh viên năm nhất mới bắt đầu đi học, hôm nay Mộ Lôi có rất nhiều tiết học, buổi sáng hai tiết bắt buộc, buổi chiều hai tiết bắt buộc cộng với hai tiết tự chọn.
Hôm nay, cô chọn đeo một chiếc cặp to trên lưng và ngồi xe đến trường.
Dù sao mới vào học không lâu, cô cũng không có bạn quen nên chỉ chọn bừa một vị trí chính giữa ngồi xuống.
Hết chương 12
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");