Người Yêu Tôi Đều Mắc Bệnh Thần Kinh

Chương 47




Chờ đến khi Cố Nhan Tân từ trong WC thấp thỏm bất an ra ngoài, Kiều Mạch đang ngồi ở một bên trên sô pha, xem văn kiện đạt trên bàn, cau mày như suy tư gì đó. 

Nến tiếp tục đi k đây?

Cố Nhan Tân tự hỏi.

Kiều Mạch thật vất vả mới thân mật với cậu hơn một chút, kết quả bị cái vụ ngộ độc thức ăn đáng chết phá, hiện tại mạnh mẽ tiếp tục đi có thể tốt lên hay không?

Cơ hội này thật khó co được, lỡ như không có lần sau, cậu chắc chắn sẽ không có chuyện được Cố Nhất và Cố Tam cho online!

A a a a a a a thật là thương tâm a!

Một cơ hội tốt như vậy! Thế mà lại bị cậu lãng phí như vậy!

Cố Nhan Tân còn muốn đánh mình một trận, được rồi, hai người trong đầu kia cũng muốn như vậy, chắc chắn cậu sẽ bị mắng cho chết. 

“Đừng có mắng ta nữa.” Cố Nhan Tân vẻ mặt đưa đám.

“Thật là bị mi làm tức chết rồi.” Cố Tam hận rèn sắt không thành thép.

Kiều Mạch còn đang lật xem văn kiện, tựa hồ không chú ý tới việc Cố Nhan Tân xuất hiện.

Không khí không xấu hổ, hết thảy đều rất tốt, chỉ là ở giữa xuất hiện một chút hiểu lầm, Cố Nhan Tân tự cổ vũ mình, đợi lát nữa nhất định có thể thành công tiếp xúc thân mật một lần nữa. 

Cố Nhan Tân cọ tới cọ lui đi qua: “Kiều Mạch Mạch, em tới đây ~~”

“Cút.” Kiều Mạch cũng không ngẩng đầu lên.

Cố Nhan Tân lập tức bổ nhào lên giường, thương tâm khóc lớn.

Kiều Mạch vẫn khí định thần nhàn nhìn văn kiện trong tay.

Cố Nhan Tân giả khóc trong chốc lát, thấy Kiều Mạch không có ý an ủi, lại ngượng ngùng hạ mình ngồi dậy, đành phải ở trên giường xoắn đến xoắn lui, muốn hấp dẫn lực chú ý của Kiều Mạch. 

“Được rồi, đừng gào.” Kiều Mạch tức giận liếc mắt nhìn cậu, ném văn bản qua một bên, “Bác sĩ nói cậu chừng nào thì có thể xuất viện?”

“Hẳn là ngày mai.” Cố Nhan Tân từ trên giường ngồi dậy, ủ rũ cụp đuôi.

“Cũng may không có chuyện gì lớn.” Kiều Mạch nói, “Mà không biết cậu bỏ cái gì vào, sao có thể ngộ độc thức ăn.”

Cố Nhan Tân cào cào đầu: “Em bình thường đều nấu như vậy.”

Kiều Mạch: “…… Vậy lúc cậu ăn cậu không cảm thấy có gì à?”

Cố Nhan Tân lắc đầu: “Em chỉ nhìn anh.”

Kiều Mạch:……

Với lời này, Kiều Mạch quả thực tìm không ra câu nào để đáp lại. Anh đứng lên cười lạnh một tiếng, đưa tay ý bảo Cố Nhan Tân lại gần. 

Nụ cười lạnh trên mặt anh quá mức với mãnh liệt, Cố Nhan Tân thiếu chút nữa cho rằng Kiều Mạch đây là muốn đánh mình một trận, cậu vội vàng rụt rụt, dựng thẳng ba ngón tay thề: “Em thề, em về sau sẽ không bao giờ vào phòng bếp nữa!”

Kiều Mạch không đáp, cúi xuống. Môi mổ nhẹ lên môi của cậu ta, rồi sau đó lại đứng thẳng: “Vui chưa?”

Cố Nhan Tân vô cùng sửng sốt, sau đó cậu ta mừng như điên, lập tức nằm lại trên giường, tứ chi giang mở chờ mong nhìn Kiều Mạch: “Mau đến đi, đừng bởi vì em là một đóa kiều hoa mà thương tiếc!”

Kiều Mạch liếc mắt nhìn: “Đổi lời kịch đi, những lời này cậu đã nói qua một lần.”

Cố Nhan Tân:……

Đang lúc Cố Nhan Tân minh tư khổ muốn hoàn thành lời kịch mới, cửa phòng bệnh vang lên tiếng gõ nhẹ nhàng, Kiều Mạch nói xin mời, một nữ y tá đẩy xe đẩy vào.

“Ngài Cố, bữa tối đã đến.” Cô đặt suất cơm dinh dưỡng lên bàn, sau đó đặt thuốc qua một bên, “Đợi một lúc sau khi ăn cơm xong thì ngài hãy dùng thuốc.”

Ngay sau đó, cô lại đặt một hộp cơm khác lên trên bàn: “Đây là suất của người nhà bệnh nhận, một tiếng sau tôi sẽ đến lấy.”

“Làm phiền.” Kiều Mạch quay qua cảm ơn cô. 

Rốt cuộc chỉ là khách của người bệnh, đãi ngộ không giống nhau, tới giờ cơm, người đến thăm mà cũng có một phần cơm, vốn dĩ Kiều Mạch còn chuẩn bị đi ra ngoài ăn, giờ xem ra cũng k cần. 

Cố Nhan Tân nhìn đồ ăn dinh dưỡng trước mặt, thanh thanh đạm đạm, cảm giác không muốn ăn, nhưng là tưởng tượng đến cảnh dạ dày minhg không biết đã cố gắng thế nào, cậu ta đành phải cau mày không tình nguyện ăn. 

“Không thể ăn?” Kiều Mạch thấy đối phương làm mặt ‘mướp đắng’. 

Cố Nhan Tân gật đầu.

“Ừ.” Kiều Mạch cười, “Tôi cũng không tệ lắm, cậu từ từ ăn đi.”

Cố Nhan Tân: “…… Anh đang cố ý.”

Kiều Mạch thích ý: “Đúng vậy.”

Cố Nhan Tân:……

Đang nghiến răng, Cố Nhan Tân nhìn khóe miệng Kiều Mạch nhếch lên, tâm tình bỗng nhiên cũng trở nên tốt hơn. Cậu không nói chuyện nữa, mà thành thành thật thật giải quyết suất cơm trước mặt, sau đó chờ thời gian uống thuốc.

Chờ đến khi y tá đến lấy bát đũa, hai người lại nói chuyện trong chốc lát, rất nhanh đến 9h tối. 

Kiều Mạch thấy đã muộn, anh lập tức đứng lên: “Không còn sớm, tôi phải trở về đây.”

“Hả?” Cố Nhan Tân sững sờ, “Anh không ở lại sao?”

“…… Cậu cũng không phải mặc bệnh nặng, tôi chẳng lẽ còn ở lại chăm sóc?” Kiều Mạch nói, “Mà nữa, ngày mai tôi còn muốn đi làm.”

“Ở lại với em đi mà.” Cố Nhan Tân kéo tay Kiều Mạch. 

“Đừng nghịch, tôi phải về.”

“Lão Trương đã tan làm rồi.” Cố Nhan Tân nói.

“Tôi có thể đi giao thông công cộng.”

“…… hết chuyến rồi.”

“Còn có xe taxi.”

“…… nghỉ làm rồi.”

Kiều Mạch nhịn không được cười một tiếng: “Cậu đừng nói bậy. Được rồi, tôi đi đây.”

“Anh thật sự phải đi à.” Cố Nhan Tân lưu luyến.

Kiều Mạch nghĩ nghĩ: “Ngày mai lại đến đón cậu xuất viện.”

“Ờ, vậy được rồi.” Cố Nhan Tân đành phải đáp ứng.

Kiều Mạch xoay người kéo cửa phòng bệnh ra, bỗng nhiên nghe thấy Cố Nhan Tân phía sau rên một tiếng: “Ai nha! Em đau đầu quá a, em muốn phân liệt!”

Kiều Mạch:……

Động tác mở cửa cứ vậy mà dừng. 

Cố Nhan Tân vừa ôm đầu mình thống khổ tru lên, vừa trộm nhìn Kiều Mạch: “Thật sự đau quá! Em cùng em và cả em đều đau quá! Không được, chịu không nổi! Muốn có Kiều Mạch bên cạnh mới đau!”

Kiều Mạch:……

Kiều Mạch bất đắc dĩ đóng cửa lại.

“Cậu đừng kêu nữa.”

Cố Nhan Tân còn đang kêu, cậu ôm chính đầu mình, tiếng kêu đủ để biết mặt cậu dày đến mức nào với Kiều Mạch. 

“Thật sự đau quá…… Người thứ tư cũng muốn ra rồi!”

“Được được rồi, tôi không đi nữa.” Kiều Mạch vẻ mặt hắc tuyến.

Bệnh Cố Nhan Tân lập tức tốt lên: “Thật không?”

“Thật.” Kiều Mạch xem như sợ cậu ta, “Nhưng cậu cam đoan phải ngủ, không được quậy.”

Cố Nhan Tân gật đầu như gà con mổ thóc: “Em cam đoan, em cam đoan!”

Nếu đã nói ở lại, Kiều Mạch khẳng định sẽ lưu lại, tuy rằng anh biết ở lại có khả năng sẽ xảy ra chuyện, nhưng anh vẫn lựa chọn ở lại.

Có lẽ trong tiềm thức anh, đã chuẩn bị tiếp thu mối quan hệ.

Phòng bệnh buồng vệ sinh riêng, tuy rằng không lớn, so ra kém hơn ở nhà, cũng chỉ có thể tắm vòi sen đơn giản một chút, nhưng so với phòng bệnh bình thường khác thù đã tốt hơn rất nhiều. Kiều Mạch nhanh chóng tắm rửa, lau khô thân mình, lúc này mới quàng khăn ra khỏi phòng vệ sinh. 

Chuyện đến ở bệnh viện 1 đêm, Kiều Mạch cũng không dự kiến đến, tự nhiên cũng không chuẩn bị gì, anh không mang áo ngủ, lại không có thói quen mặc quần áo ban ngày ngủ, chỉ có thể khoả thân nằm trên giường. Cũng may khi trước ở nhà Kiều Mạch cũng thường xuyên khoả thân trước mặt Cố Nhan Tân, không có gì không quen, cho nên anh cũng không thèm để ý tới ánh mắt đối phương, nằm lên trên giường, dựa đầu giường nhìn lướt qua đối phương.

“Cậu không tắm sao?”

“Tắm chứ tắm chứ, em đi ngay đây.” Cố Nhan Tân ngăn chận ý nghĩ lung tung trong lòng, xiết chặt mũi chui vào buồng vệ sinh.

Qua chốc lát, Cố Nhan Tân bỗng nhiên thò mặt ra từ trong phòng vệ sinh: “Kiều Mạch Mạch.”

Kiều Mạch bớt chút thời giờ nhìn cậu: “Làm sao vậy?”

“Anh lên một chút.”

Kiều Mạch không rõ nguyên do, nhưng vẫn xốc chăn, từ trên giường đi xuống.

Cố Nhan Tân lúc này bộc phát ra thân thủ linh hoạt của mình, bưng chậu rửa mặt, lấy một loại tốc độ sét đánh làm Kiều Mạch không kịp phản ứng bưng chậu dội ào lên ướt cả giường. 

“Rầm ——”

Khăn trải giường cùng chăn bị nước lạnh tẩm ướt, còn có không ít bọt nước tích trên mặt đất, hình thành một vết nước lớn. 

“Ai u.” Cố Nhan Tân giả mù sa mưa nói, “Trượt tay.”

Kiều Mạch:……

“Cậu còn có thể giả tiếp sao?”

“Có thể.” Cố Nhan Tân gật đầu, liền đổ chút nước còn lại trong chậu lên giường, “Anh xem, giờ mới là giả nè.”

Kiều Mạch bị Cố Nhan Tân ‘thuyết phục’: “Tôi cam bái hạ phong.”

Cố Nhan Tân lại giả mù sa mưa nói: “Giờ anh không có giường ngủ thì phải làm sao bây giờ?”

Kiều Mạch trầm mặc trong chốc lát, bỗng nhiên duỗi tay bắt lấy cổ áo Cố Nhan Tân, ném cậu ta lên trên giường, còn mình đè lên, trên mặt lộ ra một nụ cười âm lãnh.

“Cách đầu tiên là phải ngủ cùng cậu, còn biện pháp thứ hai sao?”

Cố Nhan Tân mặt không đổi sắc, bình tĩnh duỗi tay xốc chăn lên một góc: “Thật tốt quá, vậy anh mau tới đi.”

Kiều Mạch:……

Lăn lộn lâu như vậy, Kiều Mạch rốt cuộc cùng Cố Nhan Tân nằm tới trên một chiếc giường.

Cố Nhan Tân thở dài một hơi, vuốt mu bàn tay Kiều Mạch mà tâm trì nhộn nhạo: “Thật mỹ mãn.”

Kiều Mạch rút hai xuống tay, đối phương nắm chặt, anh không rút động, dứt khoát  lười quản,  nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ, rồi lại phát hiện ba chân bốn cẳng Cố Nhan Tân quấn lấy.

“Cậu đừng quậy.” Kiều Mạch không được tự nhiên.

Cố Nhan Tân thập phần vô tội: “Em đâu có quậy đâu.”

Kiều Mạch cắn răng, đem ném cái tay đang sờ loạn trên người xuống: “Cậu không quậy, vậy tay này là của ai.”

“Cố Nhất!” Cố Nhan Tân đúng lý hợp tình đáp.

Kiều Mạch:……

“Cậu thiếu cho hắn bát nước bẩn.” Kiều Mạch nhướng mày, “Rõ ràng chính là cậu.”

“Em không thừa nhận, em nói là Cố Nhất thì chính là Cố Nhất.” Cố Nhan Tân nói, trong miệng đột nhiên lại thốt ra một câu khác, “Mi đem chuyện của mi ăn vạ lên đầu ta.”

“Ta nào có! Trong lòng mi không phải nghĩ như vậy sao!” Cố Nhị oan uổng.

“Câm miệng, còn muốn chối hả, đừng có làm chậm trễ thời gian.” Cố Tam hận rèn sắt không thành thép.

Kiều Mạch:……

Tôi cứ lẳng lặng nhìn ba người họ tự xử đi. 

“Ha, tôi mệt quá.” Kiều Mạch duỗi tay đè lại Cố Nhan Tân. Giường bệnh không lớn, chỉ to cỡ một chiếc giường đơn, hai người đàn ông ngủ có chút chật, chỉ có thể dán vào nhau. Nếu không phải Cố Nhan Tân động kinh đổ nước lên giường, cho dù là đẩy hai chiếc giường kề cạnh nhau ở cũng tốt, sao còn có chuyện ngủ chật như vây. Một bàn tay anh ấn ở trên vai Cố Nhan Tân, một tay khác tát điện, “Rụp” một tiếng đèn tắt, “Ngủ đi, đừng nghịch nữa.”

“Em còn muốn hôn chúc ngủ ngon.” Cố Nhị nói.

Kiều Mạch hôn một cái ‘chóc’ lên môi cậu: “Được chưa.”

“Bảo bối nhi, không có em sao?” Cố Tam gợi khóe miệng.

Kiều Mạch:……

Kiều Mạch hôn nhẹ lên môi y. 

Một lát sau, Cố Nhất thấp giọng nói: “Vậy còn em?”

Kiều Mạch:……


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.