Người Yêu Tôi Đều Mắc Bệnh Thần Kinh

Chương 38




Đứng ở cửa cảnh cục, Kiều Mạch đột nhiên có một loại cảm giác dường như anh đã đi qua mấy đời vậy, mấy ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện, đặc biệt là hôm nay, buổi sáng cách đây có vài phút thôi, anh sờ sờ trán của mình, cảm thấy bệnh của mình chắc cũng sắp khỏi rồi đấy. 

Hẳn là bị dọa đến mức khỏi bệnh, Kiều Mạch nghĩ, quay đầu nhìn lướt qua Cố Nhan Tân. 

Vừa rồi tên đó bị phát bệnh ở nhân cách thứ mấy vậy? Mỗi ngày như thế đoán chừng cũng phải mỏi mệt lắm, có thể nhắc nhở một câu trước khi online không vậy?

Tựa hồ cảm giác được Kiều Mạch đang đánh giá mình, Cố Nhan Tân theo bản năng nâng tay lên nhìn nhìn, lại phát hiện mình không đeo đồng hồ, hắn đành phải buông tay nói: “Không cần đoán, là tôi.”

Kiều Mạch:……

Xem ra anh đoán không sai, kẻ vừa mới hôn mình hẳn là chủ nhân cách, lại còn dùng cái khẩu khí như thể chuyện hắn vừa làm không hề liên quan gì đến hắn vậy, vừa mới đảo mắt đã lập tức phủ nhận ư?

Kiều Mạch nhịn không được sờ sờ môi, xúc cảm trên môi đến tận bây giờ vẫn còn lưu lại chưa tiêu tan, so với anh, bờ môi của hắn tựa hồ mềm mại không ít, làm anh sinh ra một loại cảm giác thực không tồi.

Anh lại liếc mắt nhìn Cố Nhan Tân một cái, sau đó dần dần ném bay suy nghĩ của mình. 

Cố Nhan Tân ngồi thẳng tắp, trên mặt là biểu cảm có chút nghiêm túc và lạnh nhạt, cằm nâng lên, đường cong căng chặt, không hề cho mình chút nào thả lỏng.

“Cậu lát nữa đi đâu?” Cố Nhan Tân lạnh giọng hỏi.

Kiều Mạch: “…… Về nhà.”

Vừa vặn lúc này, một chiếc xe ngừng ở trước mặt Cố Nhan Tân, cửa xe ghế điều khiển mở ra, lão Trương xuống xe, mở cửa ra cho hai người. 

“Tôi đưa cậu trở về.” Cố Nhan Tân nâng nâng cằm, ý bảo Kiều Mạch ngồi lên.

Sau khi Kiều Mạch ngồi xong, Cố Nhan Tân cũng chui vào, ngồi ở bên cạnh anh. 

Lão Trương từ ghế điều khiển đưa qua một hộp giấy màu đen: “Cố tổng, giày đã mua rồi.”

Cố Nhan Tân gật gật đầu, mở hộp giày, lại lấy vớ, không nhanh không chậm xỏ vào

Kiều Mạch:……

Nếu không phải lão Trương mở miệng, Kiều Mạch thật đúng là quên trên chân đối phương còn đi dép lê.

Một đường không nói gì, xe vững vàng chạy, rất nhanh đã đưa Kiều Mạch đến dưới lầu tiểu khu.

Kiều Mạch xuống xe, vốn dĩ là định quay đầu đi luôn, ai biết Cố Nhan Tân bỗng nhiên mở miệng gọi lại: “Chờ đã.”

“Làm sao vậy?” Kiều Mạch cho rằng đối phương còn có chuyện gì.

Cố Nhan Tân nhét một cái túi nilon màu trắng vào tay Kiều Mạch: “uống thuốc đúng giờ, sau mỗi bữa, như vậy là ổn.”

Kiều Mạch nhìn thuốc trong tay, trong lòng có chút buồn cười, lại có chút cảm động, không ngờ đối phương mua từ trên đường đến cục cảnh sát, lại từ cục cảnh sát mang về đây.

“Ừm, tôi nhớ rồi.” Kiều Mạch nghĩ nghĩ, cảm thấy mình hẳn là nên cảm ơn một chút, nhưng nghĩ lại cho dù mình có quan tâm hắn cũng sẽ lạnh nhạt không đứng dậy, vì thế lễ phép tính hỏi một câu: “Anh đi đâu ni?”

“Tôi đương nhiên là đến công ty.” Cố Nhan Tân khép hai mi tựa lưng vào ghế ngồi chợp mắt, “Công ty còn có một đống chuyện rối rắm, bọn họ thật ra rất thoải mái, lúc này toàn trốn đi.”

Kiều Mạch sờ sờ cái mũi, đóng cửa xe.

Nhìn theo xe đi xa, Kiều Mạch lúc này mới xách theo túi nilon xoay người lên lầu.

Trong nhà vẫn là cảnh tượng kia, bát ăn ăn xong đặt trong phòng khách còn chưa có thu dọn, anh dọn dẹp một chút, lại uống thuốc trị cảm, chuẩn bị nghỉ ngơi một lúc.

Kỳ thật lăn lộn cả một buổi sáng, anh cảm giác bệnh của mình cũng đã không có gì đáng ngại, uống thuốc xong thì nghỉ ngơi chút hẳn là không có việc gì. Vừa lúc hiện tại cũng sắp trưa, anh rửa mặt, lên giường ngủ.

Tỉnh lại đã là buổi chiều 4h hơn, anh trở mình trên giường, cảm thấy giấc này ngủ đến thần thanh khí sảng, vô cùng thoải mái.

Kiều Mạch đưa tay sờ di động đặt ở tủ đầu giường, nhìn thoáng qua, màn hình hiện có một tin nhắn chưa đọc, đều là Cố Nhan Tân. 

Tin nhắn vô cùng ngắn gọn, chỉ có hai chữ.

【 gọi điện trả lời 】

Chỉ nhìn thấy có hai chữ này thôi nhưng Kiều Mạch cũng đã tưởng tượng đến khuôn mặt của Cố Nhan Tân, hẳn là rụt rè và ngượng ngùng lắm. 

Kiều Mạch lắc đầu, rời giường rót một chén nước, chậm rãi uống, mới ngồi lên trên sô pha gọi cho đối phương một cuộc điện thoại.

Điện thoại chỉ vang một tiếng đã bị đối phương bắt máy, mình còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, thanh âm Cố Nhan Tân đã truyền tới.

“Kiều Mạch.”

Kiều Mạch ừ một tiếng: “Có chuyện gì sao?”

Cố Nhan Tân nói: “Tôi bị cảm.”

“Ừm?” Kiều Mạch có chút buồn bực, bị cảm còn gọi anh thì nói cái gì, “Anh bị cảm như thế nào?”

“Buổi sáng cậu hôn tôi rồi lây bệnh.”

“Phốc ——” Kiều Mạch thiếu chút nữa phun nước. 

“Tôi tưởng cậu hẳn nên phải phụ trách chứ.” Thanh âm Cố Nhan Tân bình tĩnh như cũ.

Kiều Mạch:…… Ta sát, tự nhiên lại vứt cho ta sợi len chịu trách nhiệm là sao!?

Nhưng ngoài miệng Kiều Mạch vẫn nói: “Vậy anh uống thuốc, ngày mai là có thể khỏi rồi.”

“Khỏi không được.”

“Anh có thể chất tốt, không thành vấn đề.”

“Khỏi không được.” Cố Nhan Tân lặp lại một lần, tựa hồ dừng một chút, sau đó nói, “Cậu vói đầu lưỡi vào trong, virus cảm nhiễm quá lợi hại, khỏi không được.”

Kiều Mạch:……

Cả mặt Kiều Mạch đều phát sốt.

“Hơn nữa buổi sáng cậu mút đầu lưỡi tôi đến tê rần.” Cố Nhan Tân tiếp tục khí định thần nhàn mở miệng, “Tôi cảm thấy có khả năng không chừng là cảm mạo, cậu tốt nhất là tự mình lại đây một chuyến.”

Kiều Mạch: “…… Tôi cự tuyệt.”

“Lúc cậu ấn tôi lên tường hôn cũng đâu có nói như vậy.”

Kiều Mạch lập tức quỳ: “Tôi lập tức tới.”

Cái gì gọi là vác đá nện vào chân mình, Kiều Mạch hôm nay cuối cùng đã gặp được, vốn tưởng rằng Cố Nhan Tân nhân cách chính sẽ tương đối dễ bắt nạt, hiện tại xem hình như là khó nhất thì phải, Kiều Mạch sờ sờ trán, cảm giác mình tựa hồ lại phát sốt.

Anh dùng nhiệt kế tới tới lui lui rất nhiều lần, thật sự là nhìn không ra một tẹo phát sốt nào, cũng tìm không ra bất luận một cái cớ gì, đành phải thành thành thật thật đổi giày lên xe đến công ty. 

Kiều Mạch tạm rời cương vị công tác đến bây giờ kỳ thật đã là rất lâu rồi, cô tiếp tân trước công ty còn nhận ra anh, hai người chào nhau một tiếng, có thể là trước đó Cố Nhan Tân đã thông báo, Kiều Mạch vô cùng thuận lợi đi vào. 

Thang máy dừng lại ở tầng hai mươi, Kiều Mạch đứng ở tầng này, nhìn thư kí đã bị đổi, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một cảm giác cảnh còn người mất.

Anh ở chỗ này làm việc cũng đã nửa năm. 

Không đợi Kiều Mạch nói gì, cô thư kí đã chủ động đi tới: “Xin hỏi, là Kiều Mạch tiên sinh sao?”

Kiều Mạch gật gật đầu: “Là tôi.”

“Kiều tiên sinh xin chào, Cố tổng đã ở bên trong chờ ngài. Ngài ấy phân phó, ngài có thể đi vào.”

Trong lòng Kiều Mạch giật giật, đánh giá cô thư kí: “Cô mới tới?”

Cô thư kí có chút kinh ngạc nhưng vẫn tươi cười khéo léo: “Đúng vậy, tôi vừa nhận cô tác được ba ngày, xin hỏi có vấn đề sao?”

“Không có.” Kiều Mạch lắc đầu.

Xem ra xác thật giống như lời của Cố Nhan Tân vậy, hắn ở công ty cầm quyền làm cũng không tệ, ít nhất hiện nay đã thay đổi một bộ phận người, hơn nữa lại còn là người của mình. 

Không biết Nguyễn Thanh bây giờ đang như thế nào. 

Không gõ cửa, Kiều Mạch trực tiếp đẩy cửa vào, Cố Nhan Tân đang ngồi ở sau bàn công tác, tựa hồ đang mở hội nghị video, nghe thấy động tĩnh thì ngẩng đầu lên nhìn, lại giơ tay chỉ chỉ sô pha, ý bảo Kiều Mạch ngồi xuống.

Kiều Mạch tiện tay đóng cửa lại, ngồi lên trên sô pha, nhịn không được đưa ánh mắt quét qua mọi nơi, quan sát gian phòng vừa quen thuộc lại vừa xa lạ này. 

Những gì quen thuộc dường như biến mất trong mắt Kiều Mạch, quầy bar nhỏ cũng mới, sàn nhà mới, sô pha mới và bàn trà mới, bàn công tác và bộ ghế mới. Hết thảy đều làm mới, tìm không ra một dấu vết nào khác trước kia, ngay cả gian văn phòng nhỏ của Kiều Mạch, cũng biến mất không thấy.

Toàn bộ đều đổi mới rồi. 

“Nghe nói cậu trước kia từng làm việc ở đây?” Thanh âm của Cố Nhan Tân truyền đến. 

Kiều Mạch ngẩng đầu, mới nhận ra Cố Nhan Tân đã xem xong video hội nghị, lúc này đang đứng ở trước mặt anh, cúi đầu nhìn xuống.

Tư thế như này làm Kiều Mạch có chút biệt nữu, anh theo bản năng đứng lên, dịch vài bước: “Anh thật sự bị cảm?”

Cố Nhan Tân gật đầu.

Kiều Mạch vô cùng hoài nghi, một chút biểu hiện cũng nhìn không ra, tinh thần vẫn thấy rất khá, căn bản không giống cảm mạo.

Cố Nhan Tân chỉ chỉ sọt rác đặt cạnh bàn làm việc, bên trong toàn là giấy mềm trắng, ước chừng nửa sọt. 

Dường như sợ Kiều Mạch hoài nghi, Cố Nhan Tân lại giải thích một câu: “Tôi không lấy nó ra làm vật chứng.”

Kiều Mạch: “…… Anh giải thích như vậy lại càng khiến tôi hoài nghi.”

“Mang thuốc không?” Cố Nhan Tân hỏi.

“…… Dưới công ty không phải có tiệm thuốc sao?”

Cố Nhan Tân khẽ nhíu mày: “EQ của cậu có phải có vấn đề không.”

Kiều Mạch:…… Con mẹ mi nói EQ ai có vấn đề? Mi tự mà nhìn lại xem EQ của mi có giống người bình thường hay không?

“Anh nghiêm túc sao?” Kiều Mạch hỏi hắn.

Cố Nhan Tân nói: “Chúng ta đang trong giai đoạn qua lại, làm người yêu, cậu cũng nên đưa thuốc tới chăm sóc tôi lúc tôi bị ốm không phải sao?”

Kiều Mạch: “…… Chúng ta đã bắt đầu qua lại à?”

“Chẳng lẽ không phải sao?” Cố Nhan Tân hỏi lại.

“Chuyện anh theo đuổi, tôi còn chưa đồng ý, vậy mà tự nhiên đã qua qua lại lại rồi hay sao?” Kiều Mạch cảm giác đầu óc mình có điểm hỗn loạn.

Khoé miệng Cố Nhan Tân run rẩy: “Tôi cho là anh và tôi cũng đã hôn nhau rồi, chẳng lẽ còn không phải là kết giao ư.”

Kiều Mạch: “…… Cái kia…… À ừm…… Cái này……”

Cảm giác nói không thành lời.

“Tôi sẽ giải thích cho anh một chút, là như thế này…” Kiều Mạch nỗ lực sắp xếp câu nói cho thật logic, “Đầu tiên là anh không quản nghiêm mấy nhân cách của mình, làm chúng tùy tiện chạy loạn ra ngoài, còn đục một lỗ thủng lớn ở tường nhà tôi, sau đó còn…… Còn cưỡng hôn tôi, cho nên ngày hôm sau tôi vì muốn trả thù, hôn trả lại. Sau đó lúc anh và tôi ở cục cảnh sát, anh lại…… cưỡng hôn tôi, nhưng chúng ta không hề tự nguyện, cho nên không phải người yêu.”

Kiều Mạch càng nói mày nhăn càng lợi hại, nói như thế nào cũng luôn cảm giác quái quái, nhưng quan trọng là, hai người căn bản chưa xác nhận quan hệ, mấy ngày hôm trước anh còn cự tuyệt đối phương, từ đâu lòi ra chuyện bỗng nhiên biến thành người yêu vậy.

“Ừm, cho nên yêu cầu chúng ta trao cho nhau nụ hôn mới là người yêu.” Cố Nhan Tân lý giải gật gật đầu, ấn sau cổ Kiều Mạch, một lần nữa ập đến hôn. 

“F*ck!” Kiều Mạch tức muốn hộc máu, giơ tay đẩy mạnh đối phương ra, “Đừng có tuỳ tiện như vậy có được không, chúng ta còn chưa xác nhận quan hệ yêu đương!”

Cố Nhan Tân nhíu mày: “Thật là phiền toái muốn chết.”

Kiều Mạch đau đầu xoa xoa ấn đường: “Tóm lại, chúng ta không phải cái loại quan hệ này, cho nên không thể tùy tiện loạn thân. Anh bị cảm thì tự mình mua thuốc đi, tôi còn phải về.”

Mày Cố Nhan Tân lại giãn ra, tựa hồ như đang nghĩ đến chủ ý gì đó. 

“Có lẽ cậu thích như vậy?”

Hắn đưa tay thong thả cởi áo khoác xuống, lại kéo cà vạt, bắt đầu mở từng chiếc cúc trên áo sơ mi. Chỉ là đôi mắt vẫn như cũ chặt chẽ nhìn chằm chằm Kiều Mạch, tập trung vào đối phương, không hề cho Kiều Mạch rời khỏi tầm mắt mình dù có là một động tác. 

Kiều Mạch nhịn không được lui một bước: “…… Anh muốn làm gì?”

Bỗng nhiên, cửa vào văn phòng bị người dùng một chân đá văng, Nguyễn Thanh giận đến mức không thể giảm âm hét lên từ ngoài cửa: “Cố Nhan Tân! Anh dựa vào cái gì sa thải Triệu Hữu Kim ở bộ quản lý! Anh rõ ràng……”

Nguyễn Thanh đang nói đột nhiên im bặt.

Kẻ đi săn tức muốn bùng choáy: Ta F*CK. Thằng cha Cố Nhan Tân!

Ngày 29/09/2016. Đăng từ trang web. Chia sẻ 0 bình luận 0 tán thành 0


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.