Kiều Mạch hôm nay tỉnh rất sớm, tối hôm qua ngoài ý muốn có giấc ngủ không tròn lúc nửa đêm, có lẽ là tin nhắn của Cố Nhan Tân thật sự có tác dụng, cho nên hôm nay tâm tình của anh xem như vui vẻ.
Hy vọng đừng có ai tới phá hư tâm tình của anh nữa.
Bữa sáng là món trứng gà cuốn mà anh đặt trên mạng, lúc đang xem TV thì có người đưa tới.
Hôm nay cũng không có việc gì làm.
Hiện ngẫm lại, trước kia anh cũng rất thích đi ra ngoài chơi một mình, đặc biệt là thời đại học, cũng tham gia một vài nhóm bạn, đi đâu đó du ngoạn, quanh thành thị anh đều đi qua, chứ không phải ở trong phòng bấm tay nhàm chán.
Thời gian sau khi đi làm, lúc rảnh rỗi anh cũng thích ra ngoài đi dạo, không cần đi đâu xa, chỉ cần ở phụ cận là được, thả lỏng tâm tình, anh sẽ cảm thấy vui vẻ.
Nhưng hiện giờ, anh không đi làm mà luôn sinh hoạt trong nhà, không ra cổng cũng không mua sắm, sống như một trạch nam, đặc biệt là trong khoảng thời gian này, không tính ngày hôm qua đi đón Cố Nhan Tân, nơi anh đi xa nhất có lẽ là siêu thị.
Hiện tại bên ngoài không biết còn có bao nhiêu chỗ tối có đôi mắt đang nhìn chằm chằm mình.
Tự giễu cười cười, Kiều Mạch lặng chuyển kênh.
Bỗng nhiên ở cửa truyền đến tiếng “cộc” nho nhỏ, khiến anh xoay đầu lại nhìn, nhưng rất mau, tiếng vang lại biến mất không thấy.
Ảo giác?
Kiều Mạch nghi hoặc, sau đó lắc đầu không quản.
Mặc kệ là ai, không có chìa khóa thì cũng không thể vào, anh đã đổi mã khoá cửa và đóng toàn bộ cửa sổ, là khoá phòng trộm tương đối lợi hại, trong miệng người bán nó nói những cái gì đó anh cũng nghe không hiểu lắm, tóm lại là khóa rất lợi hại, cho dù là chuyên gia cạy khoá, cũng không ai có thể mở nó được.
10 giờ hơn, anh tự cắt cho mình một phần dưa hấu, một lần nữa ngồi trở lại sô pha, vừa mới cắn một ngụm, di động vang lên một tiếng, có tin nhắn.
Cố Nhan Tân.
【 Kiều Mạch Mạch, anh tỉnh chưa? 】
Mặt Kiều Mạch đầy hắc tuyến, Kiều Mạch Mạch là cái kiểu xưng hô gì vậy, anh là một người đàn ông, bị gọi như vậy thật là ghê có biết không?
【 nói chuyện bình thường 】
Không biết có phải cách nói nghiêm quá hay không, tin nhắn trong chốc lát mới đến.
【 ồ…… Vậy anh tỉnh chưa? 】
【…… tôi không tỉnh thì làm sao nhắn lại được 】
Kiều Mạch hoài nghi đầu óc đối phương có vấn đề, nhưng cẩn thận ngẫm lại, Cố Nhan Tân đúng là đầu óc có vấn đề, bệnh tâm thần phân liệt, hẳn là vấn đề rất nghiêm trọng.
Di động không vang nữa, tiếp theo cánh cửa bị gõ vang, Kiều Mạch nheo nheo mắt, đi đến phía sau cửa hỏi: “Ai?”
“Em.” Bên ngoài truyền đến thanh âm trầm thấp của Cố Nhan Tân.
Kiều Mạch mở cửa ra, còn chưa nhìn rõ bên ngoài như thế nào, liền nghe thấy một tiếng hô to, cùng với Cố Nhan Tân “surprise!” Một mùi hương ngọt nị cùng một bó hoa hồng đỏ “bụp” một tiếng thật mạnh ụp tới mặt Kiều Mạch, cả khuôn mặt anh đều vùi bên trong bó hoa.
“Ách xì!” Kiều Mạch hắt xì một cái thật mạnh.
“A!”Cố Nhan Tân vội vàng lấy hoa hồng về, cứu khuôn mặt Kiều Mạch, chân tay luống cuống nói, “Thực xin lỗi, em không nghĩ tới anh lại lùn như vậy.”
Kiều Mạch: “……”
Cố Nhan Tân phát hiện mình nói sai, vội vàng cứa chưa: “Không không không, ý em là anh so với tưởng tượng của em có lùn hơn một chút.”
Kiều Mạch mặt vô cảm gạt cánh hoa trên khóe miệng mình.
“Kiều Mạch Mạch……”
“Cạch!”
Kiều Mạch đóng cửa lại.
Cố Nhan Tân gõ cửa: “Anh mau mở cửa đi mà.”
Bên trong không động tĩnh.
Cố Nhan Tân ảo não: “Là em nói sai, nói sai thôi mà.”
Kiều Mạch nhịn không được mắt trợn trắng, anh biết mình không cao cho lắm, nhưng cũng không khoa trương như Cố Nhan Tân nói như vậy, nói cứ như anh sẽ biến thành một cô nương vài giây sau đó, ngã xuống mặt đất cũng không nhận ra.
Nghĩ như vậy, Kiều Mạch vẫn là nhịn không khoa tay múa chân ở trước khung cửa, uể oải phát hiện mình rèn luyện lâu như vậy, thân hình vẫn không có bất luận biến hoá nào.
“Kiều Mạch.” Cố Nhan Tân bắt đầu cào cửa, cực kỳ không cam lòng, “Mau mau mở cửa đi mà.”
Kiều Mạch không để ý, vẫn rối rắm bản thân sao không cao lên vậy.
Chẳng lẽ anh thật sự thấp như vậy sao?
Lần trước ra thang máy, cả đầu chui vào trong lòng ngực Nguyễn Thanh đã làm anh canh cánh trong lòng, lúc này mở cửa lại bị Cố Nhan Tân đả kích, làm anh bắt đầu nhịn không được hoài nghi chiều cao của mình.
“Kiều Mạch Mạch…… anh mà không mở cửa là em sẽ chết ở đây đấy……”
Kiều Mạch mở cửa ra.
Cố Nhan Tân lúc này thật cẩn thận đặt hoa hồng trước mặt Kiều Mạch, cố ý hạ hạ xuống, miễn cho phạm phải sai lầm: “Khụ, buổi sáng tốt lành nha.”
“Cậu là Cố Nhị?” Kiều Mạch nhướng mày.
“Không phải.” Cố Nhan Tân nghiêm túc, “Em là Cố Nhất.”
“Hửm?”
Cố Nhan Tân uể oải: “Được rồi, lại bị anh phát hiện.”
Ánh mắt của Kiều Mạch xoay một vòng từ hoa cho đến người, lại nhìn mặt Cố Nhan Tân: “Cậu tìm tới đây như thế nào?”
Tại sao ai cũng biết anh ở đây, Nguyễn Thanh biết, Cố Nhan Tân cũng biết, còn có người luôn theo dõi anh, khả năng chính là Trác Tuấn Vũ cũng biết, anh có nên suy xét đổi chỗ ở mới hay không.
“Em đương nhiên biết.” Cố Nhan Tân nói, “Tự anh nói mà, ngày hôm qua tài xế còn đến dưới lầu đón anh.”
Kiều Mạch:…… Không biết có phải ở chung với mấy tên ngốc này lâu hay không, anh bỗng nhiên cảm giác chỉ số thông minh của mình hình như đang offline.
Có chút xấu hổ dời mắt, Kiều Mạch lãnh ngạnh hỏi: “Cậu tìm tôi có chuyện gì sao?”
“Có việc.” Cố Nhan Tân gật đầu, “Em đang theo đuổi anh.”
Kiều Mạch:……
Vì sao Cố Nhan Tân nói việc này lại nhẹ nhàng như đang nói “Buổi sáng tôi uống sữa bò và ăn bánh mì”……
“Tôi cự tuyệt.”Kiều Mạch không chút do dự cự tuyệt.
Cố Nhan Tân nghe thấy Kiều Mạch cự tuyệt, cảm thấy thập phần không thể tưởng tượng, cậu từng nghĩ, cậu chưa từng suy xét qua khả năng này. Cậu nghĩ rằng khi mình thông báo chuyện đó, kết quả là Kiều Mạch vô cùng cảm động nhào vào trong lòng ngực cậu, sau đó hai người nước chảy thành sông, nói không chừng còn có thể tương tương nhưỡng nhưỡng. Nhưng bây giờ……
Cậu nhìn Kiều Mạch: “Vì sao? Em soái như vậy, còn có tiền như vậy, trừ mấy cái tật xấu ra, em quả thực chính là tình nhân hoàn mỹ rồi.”
Kiều Mạch: “…… Hoá ra cậu cũng biết cậu có tật xấu hả.”
“Em rất tuấn tú! Đặc biệt soái! Anh nhìn em! Nhìn mặt em xem!” Cố Nhan Tân nhéo cằm mình tiến đến trước mặt Kiều Mạch.
Kiều Mạch mặt vô cảm giáng một cái tát: “Đầu cậu đầy tật xấu.”
Cố Nhan Tân: “…… Em có tiền, rất có tiền! Tập đoàn Tinh Vũ có đến 46% cổ phần là của em!”
“Đầu cậu đầy tật xấu.”
Cố Nhan Tân: “QAQ Em sẽ sửa mà.”
Kiều Mạch thiếu chút nữa cười ra: “Cậu định sửa như thế nào?”
Cố Nhan Tân nghĩ nghĩ: “Em đây về sau sẽ không ra nữa được không?”
“Cậu không ra không có nghĩa là cậu không tồn tại.” Kiều Mạch thở dài, “Tôi rất cám ơn tình cảm của cậu, nhưng tôi bây giờ…… Thật sự không muốn nghĩ đến chuyện tình cảm.”
“Vậy, vậy được rồi……” Cố Nhan Tân lắc lắc đầu.
Kiều Mạch chuẩn bị đóng cửa: “Cậu còn có việc gì không?”
“Em có thể đi vào ngồi không?” Cố Nhan Tân mang vẻ mặt thuần lương.
Nói thật, đã từng thấy vẻ mặt lạnh nhạt kia làm ra loại bộ dạng vô tội này, Kiều Mạch cảm thấy trong lòng mọc lông: “Lần sau đi.”
“Vậy còn hoa hồng……”
Kiều Mạch: “…… Cậu đem đi đi.”
Hoa hồng không thể nhận, Kiều Mạch tạm thời không muốn tiếp nhận đối phương, cho nên việc nhận hoa cũng không thể, vì vậy cự tuyệt thật dứt khoát.
Cố Nhan Tân càng thương tâm.
“Xin lỗi.” Kiều Mạch có chút chật vật đóng cửa lại.
Đối với những người chung quanh mình mà nói, có lẽ Cố Nhan Tân sẽ coi như anh là người vô tâm không phổi người, chỉ là anh đã trải qua hai lần thất bại cảm tình, cảm thấy những lần theo đuổi như vậy, thật là mệt mỏi, cũng không phải nói anh mất đi bản năng ‘yêu’, trái lại, anh cảm thấy mình càng phải thêm quý trọng tình cảm.
Yêu mà sinh hận, dùng tình cảm để buộc chặt, lấy tình cảm làm trói buộc, đối với tình cảm, Kiều Mạch ngược lại cảm thấy như thế thật tẻ nhạt.
Anh chỉ cần một loại tình yêu, có thể khiến mình chìm xuống đáy biển sâu nhưng vẫn thấy được vầng thái dương sáng, người này có phải Cố Nhan Tân hay không, anh cũng không biết. Anh luôn cẩn thận, giống như một con ốc sên nhát gan, dùng hai chiếc râu chậm chạp quan sát, thăm dò từng chút một.
Vì an toàn, anh sẽ không rời khỏi căn phòng nhỏ của mình.
Thang máy chậm rãi đi xuống, Cố Nhan Tân nhìn bó hồng trong tay mà phát ngốc, hắn thật không nghĩ tới mình lại bị cự tuyệt, còn bị cự tuyệt hoàn toàn như vậy, điều này làm hắn cảm thấy thất bại.
“Ngu ngốc.” Cố Nhan Tân khinh thường hừ lạnh một tiếng.
“…… Phắc, mi mắng ai!”
“Mắng mi, làm mất mặt ta.”
Cố Nhị: “…… Tự ta vứt mặt mình!”
Cố Nhan Tân: “Có bản lĩnh thì cút khỏi thân thể ta đi.”
“Có bản lĩnh mi nuốt ta đi!”
“Trở về ta sẽ bắt đầu uống thuốc!”
“Nói cứ như trước kia mi chưa từng nói câu này vậy, cũng đâu có khiến ta gặp chuyện gì!”
“Được rồi.” Cố Nhan Tân đột nhiên phát ra một thanh âm lạnh nhạt kì dị, “Hai mi đừng có cãi nhau nữa.”
Cố Nhan Tân và Cố Nhị cùng nhau ngậm miệng lại.
“Đinh ——”
Đã đến tầng 1.
Cửa thang máy vừa mở, liền thấy một bóng hình đi ra ngoài, nghiêng ngả lảo đảo, lại chạy so với con thỏ còn nhanh hơn, khiến Cố Nhan Tân còn ở trong thang máy trợn mắt há hốc mồm.
“…… Con mẹ nó, thang máy sao lại có người?”
Ra khỏi toà nhà, Cố Nhan Tân nhìn hoa hồng trong tay, nghĩ ngợi một lúc rồi ném vào thùng rác bên đường, hắn đang chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên giật giật cánh mũi, dùng sức ngửi trong không trung.
“Có chó.” Cố Nhan Tân nói thầm một câu, ánh mắt di động, lập tức nhìn chăm chăm vào con ngoặt đối diện.
Một lát sau, một người đàn ông mặc áo màu lam đầu đội mũ bước ra từ chỗ ngoặt, lạnh lùng nhìn Cố Nhan Tân, sau đó giơ lên tay, ở trên cổ hung hăng khoa tay múa chân một lúc, ngay sau đó, lại lần nữa biến mất ngay trước con ngoặt kia.
Trong mắt Cố Nhan Tân hiện lên thần sắc lãnh khốc: “Không biết có nên gọi là chó hay không đây.”
Buổi chiều, Kiều Mạch nhận được điện thoại của cảnh sát Lý.
“Kiều Mạch, gần đây cảm thấy thế nào?”
“Khá tốt cảnh sát Lý.” Kiều Mạch cười cười, “Anh gần đây không cần nhọc lòng vì tôi đâu.”
Cảnh sát Lý nheo nheo mắt, một tay kia tùy ý đặt ở trên bàn phím, khóe miệng hơi hơi nhếch lên: “Ồ, vậy không quấy rầy.”
Cúp điện thoại, cảnh sát Lý nhìn hồ sơ trên máy tính, ngón tay nhẹ nhàng đánh, đưa vào một hàng văn tự.
Báo cáo quan sát Kiều Mạch.
Hôm nay ngày 25/09, Cố Nhan Tân đến khu nhà nói chuyện, tình huống không ngoài ý muốn, kích thích trở nên không ổn định, chỉ số tăng trở lại.
Tư duy rõ ràng, logic rõ ràng, cảm xúc sung sướng.
90 điểm.