Người Yêu Tôi Đều Mắc Bệnh Thần Kinh

Chương 2




Ngày thứ hai, Kiều Mạch bị chiếc đồng hồ báo thức làm cho tỉnh lại, Trác Tuấn Vũ đã sớm không còn nằm trên giường, sinh viên đi học đều đi rất sớm, so với anh sớm hơn một canh giờ. 

Trong lò vi ba còn có bữa sáng do hắn để lại, Kiều Mạch cười cười, đeo găng tay lấy ra ngoài. 

Trác Tuấn Vũ so ra còn nhỏ hơn Kiều Mạch, nhưng lại biết cách chăm sóc người khác rất thành thục, cho dù hắn cũng rất hay lộ ra tính cách trẻ con những lúc vui mừng, nhưng có nhiều khi, Kiều Mạch cảm thấy bản thân anh mới phải là người được chăm nom kìa. 

Ăn điểm tâm xong, Kiều Mạch tiện tay dọn dẹp một chút, lúc này mới đổi áo khoác, thắt khăn quàng cổ cẩn thận, sau đó đi xuống lầu. 

Lại tới nữa rồi. 

Kiều Mạch ẩn ẩn tức giận. 

Đã đến mức ngay cả ban ngày cũng nhìn chằm chằm như vậy rồi sao?

Tên biến thái kia….

Tên biến thái biết công ty của anh, biết nhà của anh, biết con đường mỗi ngày anh đi qua, thậm chí ngay cả lúc trong công ty cũng theo đuôi đến, một phút một giây cũng không có ý định buông tha. 

Nếu như anh biết là ai….

Kiều Mạch xoa xoa mũi mình, cố gắng làm lơ tầm mắt của đối phương, bước nhanh hơn nữa, muốn bỏ lại người kia ở phía sau. 

Lên xe công cộng rồi, Kiều Mạch đứng ngay gần cửa xe, ánh mắt hướng ra bên ngoài tìm kiếm, thế nhưng lúc xe đóng cửa lại, tầm mắt đó nháy mắt cái đã không thấy tăm hơi. 

Kiều Mạch thở phào nhẹ nhõm. 

Mặc dù đối phương cũng không để tâm đến chuyện anh phát hiện ra là sự tồn tại của mình, thế nhưng đối với mọi thông tin của mình, hắn vẫn che giấu rất tốt, sẽ không để Kiều Mạch phát hiện ra chút nào. 

Đối với loại hành vi này, Kiều Mạch cố nén tức giận trong lòng. 

Giống như là bản thân tràn đầy sức mạnh nhưng lại chỉ có thể vung quyền vô ích song đấu với không khí, không hề dùng được. 

Sau khi đến công ty, sắc mặt Kiều Mạch vẫn là một màn đêm đen giăng kín, tầm mắt kia cũng đã biến mất, nhưng anh biết, sau khi mình tan sở, tầm mắt ấy còn có thể xuất hiện. 

Ngồi vào chỗ ngồi của mình, Kiều Mạch mới cảm giác được trong không khí tựa hồ ẩn giấu chút căng thẳng, có phần nặng nề. 

Anh nhíu mày, đặt túi xách lên bàn, xoay người tìm chút đồ giải khát. 

Nơi đó chính là một nơi rất tốt để nghe chuyện bát quái. 

Kiều Mạch cũng không phải thuộc dạng bà tám, chỉ là trước đây khi anh vào năm nhất thì có một học trưởng đã từng nói qua, vào một công ty, nếu muốn nhanh chóng làm quen với các đồng nghiệp thì chỉ có thể là trò chuyện mấy tin bát quái. 

Mỗi ngày đi làm đều cố định một nhiệm vụ, đặc biệt là bọn họ cũng có điểm tương quan, mỗi ngày là một đống tài liệu sổ sách, vô cùng khô khan, ở trong cái ngành này, cho dù là nam hay nữ đều rất thích tán gẫu. 

Thời điểm đến phòng giải khát, quả nhiên nghe được thanh âm xầm xì phát ra từ bên trong, tiếng nói chuyện thận trọng. Chỉ có điều khi Kiều Mạch đi vào thì bọn họ đều dừng lại, mỗi người đều uống cà phê trong ly. 

Kiều Mạch không thích cà phê, anh cảm thấy thứ này rất đắng, cho dù có bỏ thêm tí đường đi nữa thì cái vị đắng kia vẫn lưu lại ở đầu lưỡi. Cho nên lúc anh ở công ty đều uống nước sôi, nhưng anh cũng thích uống trà, lá trà lúc ở trong nước sôi liền tản ra mùi hương thanh thanh, làn khói hết sức mỹ diệu, nhưng mà ở trong công ty mà pha trà thì quả thật rất trang B*. 

(*: Hay còn là giả B, ý là giả thanh lãnh, nguỵ quân tử, giả thanh cao,…)

Không bằng uống nước sôi. 

Anh đưa tay lấy một cái cốc, sau đó rót nước, quay người dựa vào hộc tử. 

“Là tiểu Kiều à.” Người vừa nói chính là quản lý tài vụ của công ty có thâm niên tán chuyện bát quái – chị Vương. 

Cô thích gọi Kiều Mạch là tiểu Kiều, giống như bản thân lấy một cái bảng hiệu có thể chứng tỏ mình có thể là cao nhân nhất đẳng tự đắc. 

Kiều Mạch mang theo gương mặt tươi cười “Chị Vương, mọi người vừa mới nói gì vậy, có phải là chuyện Lưu thư ký ở trong phòng làm việc của giám đốc quá nửa giờ không đi ra?”

“Kia là còn tốt.” Chị Vương mở miệng nói chuyện, nam nữ xung quanh thấy vậy liền xông tới. 

Dù sao thì chị Vương ở cái công ty này cũng là người nắm giữ nguồn tin tức nhiều a. 

“Sáng nay chị tới sớm, mọi người đoán chị đây nghe được gì đi?” Chị Vương thần bí hề hề, thoáng nháy mắt với Kiều Mạch. 

Trên mặt Kiều Mạch lộ ra một chút tò mò “Là gì thế chị Vương?”

“Chị đây nghe thấy phó tổng và tổng tài cãi nhau.” Chị Vương liền nhỏ giọng. 

Hai vị tổng tài cãi nhau…

Khó trách trong phòng làm việc, mọi người đều bày ra bộ dạng bất an, rất có thể không chú ý tới thì ngọn lửa này sẽ đuổi theo đốt mình, dù là cuối tháng hay đầu tháng, thì phòng tài vụ vẫn là nơi bị chửi nhiều nhất trong ngày. 

“Ơ? Không phải quan hệ ngày thường của bọn họ vô cùng tốt sao?” Có người nghi ngờ. 

“Chị cũng không biết, nhưng mà cái bộ dạng ồn ã đó, lúc chị lên lầu nộp văn kiện thì lén lút nghe thấy, mấy người không được phép nói cho người khác nha.” Chị Vương làm động tác cấm khẩu. 

“Có người đến!”

Ai đó nhỏ giọng nhắc nhở, toàn bộ mọi người đều im lặng tản ra. 

Người tiến vào là thư ký Lưu, thân thể uốn éo đi trên chiếc giày cao gót, mọi người nhìn cô ta không khác gì nhìn thấy ôn thần, tự mình cầm lấy một ly cà phê. 

Kiều Mạch vốn muốn đi, thế nhưng nước trong cốc còn chưa uống hết. 

Lưu thư ký liếc mắt nhìn anh, con mắt đỏ ngầu, nhanh chóng xoay đầu qua. 

Trong khoảng thời gian đó, phòng giải khát tràn ngập không khí yên tĩnh. 

“Mấy người vừa nói cái gì?” Lưu thư ký bỗng dưng mở miệng. 

Kiều Mạch với cô không thù không oán, cũng không thể nói là có hảo cảm, nhưng cũng không chán ghét đối phương, câu hỏi ấy của cô anh cũng trả lời “Vừa rồi chị Vương nói tổng giám đốc và phó giám đốc cãi nhau.” 

Lưu thư ký sửng sốt “Cô ta làm sao biết được?”

“Sao vậy? Cô biết chuyện này?”

“Ừm.” Lưu thư ký do dự một chút, vẫn lên tiếng “Lúc sáng sớm tôi đem văn kiện lên, không chỉ nghe thấy tiếng cãi vã của bọn họ, lại còn nghe thấy….”

Lưu thư ký đến gần Kiều Mạch, tựa hồ rất sợ người khác nghe thấy, ghé vào lỗ tai anh nhỏ giọng “Tôi nghe thấy tổng tài học tiếng chó sủa, học rất nhiều kiểu sủa, chẳng khác gì người điên.”

“Ha…” Kiều Mạch suýt chút nữa bị sặc, vội vã nhìn bốn phía, phát hiện không có ai mới thấp giọng nói “Lời không thể nói lung tung.”

Lưu thư ký ‘Ồ!’ một tiếng rồi bưng ly nước lên, cúi đầu nhỏ giọng nói “Tôi, tôi nói lung tung rồi…”

Cô vừa dứt lời, bên ngoài chợt vang lên tiếng xe cảnh sát, hơn nữa càng lúc càng nhanh. 

Cuối cùng ngừng lại. 

Kiều Mạch khẽ nhíu mày, dựa theo thanh âm to nhỏ mà suy nghĩ, dường như là dừng lại trước cửa công ty. 

Anh và Lưu thư ký nhìn nhau, lập tức đặt cốc nước trong tay xuống, bước nhanh đến văn phòng viên chức, quả nhiên nhìn thấy rất nhiều người vây quanh đó. 

“Chuyện gì xảy ra vậy?” Kiều Mạch chen vào. 

Tầng 19 cách xa tầng trệt, thế nhưng khung cảnh bên dưới kia Kiều Mạch có thể thấy rõ ràng, trên đất dừng một vài chiếc xe cảnh sát, ánh sáng trên mui xe không ngừng lập loè, rất nhiều cảnh sát lục tục xuống xe, tiến đến toàn bộ khu nhà. 

Không biết tại sao, Kiều Mạch bỗng nhiên nhớ lại lời Lưu thứ ký đã nói, tổng tài học tiếng chó sủa, chẳng khác gì người điên.

Mím mím khoé môi, Kiều Mạch lặng lẽ vòng qua thang máy, thuận cầu thang lên lầu, lặng lẽ bắt đầu trốn. 

Phòng làm việc của tổng tài bị mở rộng ra, bên trong truyền đến tiếng cãi vã kịch liệt, ngay sau đó, một người mặc âu phục mày đen, khoảng chừng cao một mét tám bị một đám người vây xung quanh đi ra. 

Không đúng, nói là đi ra, không bằng nói là bị cảnh sát áp giải ra ngoài, bởi vì trên cổ tay mang một chiếc còng, tóc tai cũng bị rối như tơ vò, cả người đều hiện lên hình ảnh vô cùng nhếch nhác. 

Chợt như cảm nhận được ánh mắt của Kiều Mạch, nam nhân kia bỗng nhiên ngẩng đầu, hai con ngươi đen như mực lập tức tập trung trên người Kiều Mạch. 

Ánh mắt kia quá mức thản nhiên khiến tâm Kiều Mạch run lên. 

“Ha ha ha ha ha!” Nam nhân kia đột nhiên nhìn anh gọi, lại dùng sức giãy giụa, lời đầu không khớp lời sau bắt đầu trách cứ người xung quanh, gần như là rít gào “Là Nguyễn Thanh hãm hại ta! Là hắn!”

“Nhan Tân.” Đoàn người phía sau, một nam nhân mặc quần áo thường đứng bên cạnh, mái tóc hắn rủ xuống, che lại biểu cảm trên mặt, thanh âm nói chuyện trầm thấp bi thống, rơi vào tai Kiều Mạch lại như lộ ra dáng vẻ kệch cỡm “Anh nên xem bộ dạng bây giờ của mình, tỉnh táo một chút, anh đừng chống lại trị liệu, hãy phối hợp thật tốt, tôi tin tưởng chẳng mấy chốc anh sẽ khá hơn.”

“Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi! Sẽ không bỏ qua cho ngươi….” Cố Nhan Tân vẫn giãy giụa như trước, ánh mắt tập trung lên người Kiều Mạch ở phía xa “Tôi không phải người điên! Anh mới là người điên!”

Kiều Mạch lùi ra sau hai bước, tránh ánh mắt khiếp người của đối phương. 

Cố Nhan Tân cuối cùng vẫn bị mang đi. 

Hắn an tĩnh bị cảnh sát nhốt vào bên trong, sau đó đèn xe lần thứ hai loé sáng, một đám xe chậm rãi chuyển bánh. 

Kiều Mạch bất động thanh sắc hồi lâu mới xuống lầu. 

“Cậu vừa mới đi đâu về?” Chị Vương lại gần. 

“Không có chuyện gì.” Kiều Mạch thay đổi sắc mặt, lộ ra nụ cười. 

Việc của bản thân còn lo không xong mà còn đi quản người khác. 

Ban ngày xảy ra chuyện động trời như vậy, trong lòng Kiều Mạch đều đầy một bụng chuyện, dẫn đến tối ngủ lăn qua lộn lại cũng không ngon giấc, vất vả lắm mới ngủ được thì lại gặp ác mộng. 

Kiều Mạch mơ thấy tên biến thái vẫn đi theo mình kia bỗng nhiên xuất hiện, đem anh trói chặt lại, mặt hắn ẩn trong bóng tối nhìn không rõ lắm, nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt buồn nôn kia khiến thở không nổi. 

Anh lập tức tỉnh táo lại. 

Trong phòng ngủ hoàn toàn yên tĩnh, lại có thể nghe thấy tiếng hít thở đều đều, ngoài cửa là một mảnh đêm đen, xa xa truyền đến tiếng chó sủa phá vỡ không gian vắng lặng. 

Trác Tuấn Vũ còn đang ngủ, hai tay quấn lấy người Kiều Mạch, không muốn buông ra. 

Kiều Mạch đem tay hắn đặt xuống, rón rén xuống giường. 

Ngọn đèn đầu giường còn mở, ánh đèn mông lung giúp anh có thể thấy đồ trên bàn, quyển nhật ký mà Trác Tuấn Vũ bày ra còn chưa kịp cất, anh đưa tay gấp quyển nhật ký lại, bỏ vào trong ngăn kéo. 

Bây giờ còn chưa đến bảy giờ, Trác Tuấn Vũ rời giường còn lâu, Kiều Mạch tìm đồ trong tủ lạnh một hồi thì thấy có chút mì sợi, anh đun nước lên rồi ném mì vào. 

Vừa mới đóng bếp lại, Kiều Mạch còn chưa kịp đứng thẳng người đã bị một tiếng ‘oành’ làm cho giật mình, cửa phòng ngủ bị người dùng lực đóng mạnh lại, Trác Tuấn Vũ vội vã chạy vào bếp, đưa tay ôm chặt lấy eo anh. 

“Anh đi đâu, em tỉnh lại không thấy anh.” Trác Tuấn Vũ đem mặt chôn ở hõm vai của Kiều Mạch, hít sâu một hơi, hoàn toàn không có cách nào bình tâm lại được. 

“Buổi tối anh gặp ác mộng, ngủ không được nên xuống đây nấu chút đồ ăn.” Kiều Mạch tuy ngạc nhiên với biểu hiện của Trác Tuấn Vũ, nhưng cũng suy nghĩ gì nhiều. 

“Có thật không?” Trác Tuấn Vũ bày ra bộ dạng bất an, vẫn ôm Kiều Mạch thật chặt “Cứ để em làm đồ ăn, anh không cần dậy sớm như vậy.” 

“Anh đi làm mệt rồi.” Trác Tuấn Vũ còn nói “Cần phải nghỉ ngơi.”

“Biết mà.” Kiều Mạch nhịn không được cười cười. 

“Đúng rồi, quyển nhật ký trên bàn em….” Trác Tuấn Vũ thận trọng nhìn Kiều Mạch. 

“Anh giúp em cất vào ngăn kéo rồi. 

“Anh có… Có xem… À ừ…. Liếc mắt nhìn?”

Kiều Mạch giật mình bộ dạng cả giận nói “Anh mà lại là người lén lút xem nhật ký của em sao? Cứ coi như hai chúng ta là tình nhân, em có bí mật, thực ra cũng rất bình thường mà.”

“Ồ… Em không có bí mật…” Trác Tuấn Vũ thở phào nhẹ nhõm, cũng buông hai tay ra đứng thẳng người, quay người về hướng phòng ngủ “Em đi thay quần áo đây.”

Hắn đi quá mức vội vàng, trên người ngoại trừ quần lót ra thì cũng không có gì khác. 

Trở lại phòng ngủ, Trác Tuấn Vũ lấy từ trong ngăn kéo ra một quyển nhật ký, đưa tay chạm lên bề mặt nó, sau đó rút về. 

Thứ sáu, ngày 31/12/2015, trời không gió. 

Anh ấy gần đây vô cùng sầu não, bởi vì anh nói vẫn luôn có tên biến thái đang theo sát anh, cho dù anh ấy có đi đến đâu đi chăng nữa, về nhà cũng vậy, đi làm cũng vậy, đi siêu thị cũng thế, tên biến thái kia vẫn luôn rình mò đuổi theo sau. 

Ánh ấy rất tức giận. 

Nhưng mà anh ấy vì sao lại muốn chọc giận mình a?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.