Người Yêu Tôi Đều Mắc Bệnh Thần Kinh

Chương 17




Trước lúc Kiều Mạch đến thang máy, bên trong đã chật đầy người, anh theo thói quen nhìn thoáng chỗ cách vách thang máy, lúc này vừa nghĩ, đợi đến lúc anh xuống thì bản thân có lẽ đã đến muộn rồi. Người bên trong đều đang nhìn anh, tựa hồ có chút không kiên nhẫn, Kiều Mạch không kịp nghĩ nhiều, nhấc chân đi vào thang máy, đứng ở đằng trước.

“Chính là anh ta nha.”

“Không sai chính là anh ta.”

“Hoàn toàn nhìn không ra đấy.”

“Loại chuyện này người ta đều hận không thể cất giấu, ai lại còn muốn trắng trợn táo bạo nói ra.”

“Anh ta là trợ lý của Nguyễn tổng đấy.”

“Đúng vậy, không biết chừng……”

“Nhỏ giọng chút nào.”

Ánh mắt Kiều Mạch nhìn thẳng phía trước, mặt vô biểu cảm.

Từ tầng một đến tầng mười chín có khoảng cách cũng không xa, nhưng phần do là các đồng sự phía sau nghị luận sôi nổi nên làm Kiều Mạch có chút không được tự nhiên.

Chuyện xảy ra cách đây cũng đã nửa năm rồi, nhưng câu chuyện lúc đó giống như là chỉ mới phát sinh ngày hôm qua vậy, những lúc hồi tưởng lại nó như hiện hữu rõ ràng ngay trước mắt.

Nhưng anh cũng không thể không thừa nhận, cảnh sát Lý sử dụng biện pháp can thiệp tâm lý vô cùng hữu hiệu, ít nhất bây giờ khi Kiều Mạch nhớ lại những việc này, trong lòng tuy rằng sợ hãi, nhưng cũng không còn cảm giác hít thở không thông nữa. 

Anh không biết cái bóng ma bên trong mình đã ra chưa, nhưng bây giờ, anh thản nhiên không ít so phía trước. Anh cũng rất ít sẽ làm ác mộng.

Kiều Mạch vốn có ý định chuẩn bị từ chức, khoảng thời gian trước, trạng thái của anh thật sự không thích hợp để công tác, nhưng không ngờ tới lúc đó Nguyễn Thanh lại phá lệ săn sóc anh như vậy, cho hắn thả hơu hai tháng nghỉ dài hạn, sau khi khôi phục rồi hãy đi làm, lượng công việc cũng không phải lớn, nhưng thật ra làm anh có chút kinh ngạc.

Và cũng lúc đó, tính hướng của Kiều Mạch cũng không dấu diếm được, mọi người trong công ty cơ hồ đều biết hết, có lúc sẽ trộm tán dóc về anh, nhưng cái trò bàn tán ngay trước mặt anh này, Kiều Mạch vẫn là lần đầu tiên thấy.

Nhưng hiện tại Kiều Mạch cũng sẽ không đi để ý mấy chuyện đó đây, anh cảm thấy mình đã lột xác.

Không thể nói là tốt hay xấu, nhưng khi đứng trước mặt sinh mệnh, những thứ sở hữu được đều không hề quan trọng, đây là điều mà anh biết được, chuyện quan trọng nhất.

“Đinh ——”

Tới tầng 19 rồi, người bên trong thang máy lục tục đi ra ngoài, rất nhanh, bên trong cũng chỉ còn lại một mình Kiều Mạch. 

Hai chiếc gương ở hai bên thang máy chiếu lên thân ảnh lẻ loi của Kiều Mạch, có vẻ có chút tịch mịch.

Thang máy tiếp tục đi lên trên, lại dừng lại ở tầng thứ hai mươi.

Kiều mạch đẩy cửa văn phòng, Nguyễn Thanh lúc này đang ngồi ở trên sô pha làm từ da thật, hai chân thon dài bắt chéo, nhàn nhã uống cà phê.

“Nguyễn tổng.” Kiều Mạch lên tiếng tiếp đón, sau đó đi đến văn phòng nhỏ độc lập, đem ba lô xuống, sửa sang lại bàn công tác, lại đi ra, tìm vài thứ trên giá.

Nguyễn Thanh nhướng mày: “Cậu đang làm cái gì thế?”

“Tôi đang tìm ly nước của mình.” Kiều Mạch nhàn nhạt mở miệng, tiếp tục tìm.

Anh nhớ rõ ngày hôm qua lúc đi mình đã đem ly nước đặt ở vị trí này, nhưng tìm tới tìm lui vẫn không thấy.

“Ly nước của cậu tôi ném rồi.” Nguyễn Thanh mặt không đổi sắc uống cà phê, “Quá xấu.”

Kiều Mạch: “……”

“Làm sao, không vui?”

“Cám ơn Nguyễn tổng, tôi sớm đã muốn đổi ly nước.”

Nguyễn Thanh cười một tiếng, rõ ràng rất sung sướng: “Tôi mua cho cậu cái mới rồi, cậu nhìn xem thế nào.”

Ánh mắt Kiều Mạch đặt tren tay Nguyễn Thanh, trong tay gã cầm một cái ly đồng xa lạ, nhìn dáng vẻ chính là mua cho Kiều Mạch. 

“Thích không?”

Kiều Mạch gật gật đầu: “Cám ơn Nguyễn tổng, nhưng tôi mắc bệnh sạch sẽ.”

Anh vốn cũng không mắc bệnh sạch sẽ gì, nhưng sau khi trải qua những chuyện của Đinh Thu Vinh, đối với những đồ vật của ai đó cho mình luôn soi kỹ càng cẩn thận, cẩn thận quá liền tạo cho mình thành thói quen giữ sạch, cũng may bây giờ rất nhiều người có thói quen ở sạch, anh cũng không gây kỳ quái quá mức. 

“Cậu cảm thấy tôi dơ?” Nguyễn Thanh trầm mặt.

Kiều mạch vừa chuẩn bị nói vài câu thì điện thoại trong văn phòng riêng bỗng nhiên vang lên, Nguyễn Thanh ngẩn người, hòa hoãn sắc mặt, đi đến bàn công tác. 

Thấy thế, Kiều Mạch cũng xoay người tìm một cái ly chưa từng dùng qua, chậm rì pha cho mình một tách trà.

“Bác sĩ Lý, Nhan Tân thế nào…… Ừ, anh cứ chậm rãi nói…… Anh nói cái gì?!” Thanh âm Nguyễn Thanh run lên một chút, “Cái gì…… Ừm, hắn hiện tại thế nào…… Vậy là tốt rồi…… Được, tôi đã biết…… Tôi sẽ đi qua….. Không thể dừng lại, tiếp tục ăn…… Không thể có sơ xuất gì…… Anh tốt nhất là dụng tâm một chút.”

Lúc nghe được tên Cố Nhan Tân, trong đầu Kiều Mạch tự động xuất hiện khuôn mặt của người đàn ông kia, sườn mặt lạnh lẽo cùng cặp mắt đen nhánh như mực kia của đối phương mang cho mình ấn tượng lớn nhất. Tiếp theo chính là thiên phú kinh thương của đối phương, có thể nói, tập đoàn Tinh Vũ có thể có quy mô như ngày hôm nay, cùng nỗ lực cá nhân của hắn thật không thể thiếu.

Cho nên Kiều Mạch tự nhiên nhịn không được đem câu nói kế tiếp trộm nghe, nghe những âm thanh đứt quãng của Nguyễn Thanh, tựa hồ Cố Nhan Tân …… Xảy ra chuyện?

Treo điện thoại, Nguyễn Thanh dựa vào lưng ghế nhắm hai mắt, nhưng hô hấp nặng nề ở ngực đã bán đứng nội tâm thấp thỏm của gã, tay phải của gã gõ nhẹ trên đầu gối mình vài cái, bỗng nhiên có chút bực bội kéo kéo cà vạt. Ngay sau đó mở mắt, cong lưng ở ngăn kéo tìm cái gì đó, xôn xao một lúc, có vẻ tâm tình đối phương cực kỳ nóng nảy.

Kiều Mạch yên lặng bưng ly nước của mình đi đến văn phòng, tâm tình đối phương thoạt nhìn không tốt lắm, anh cũng không tính mở miệng nói chuyện tìm xúi quẩy.

Nguyễn Thanh tựa như luc này mới phát hiện trong văn phòng còn có mặt một người, ánh mắt gã lãnh khốc nhìn Kiều Mạch: “Đi ra ngoài.”

Kiều Mạch sửng sốt.

“Đi ra ngoài!” Thanh âm Nguyễn Thanh càng trở nên lạnh lẽo và chứa đầy dục vọng. 

Kiều Mạch buông ly nước, không nói một lời ra khỏi văn phòng, còn nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Cái bộ dáng thất thố đó cảu Nguyễn Thanh, Kiều Mạch vẫn là lần đầu tiên thấy, không biết đến tột cùng là chuyện gì phát sinh khiến gã xé nát lớp mặt nạ ngụy trang của mình, Kiều Mạch xoa cằm, quyết định mặc kệ đi vậy.

Rốt cuộc Nguyễn Thanh chỉ là cấp trên của mình, hai người trừ lần đó ra cũng không có bất luận quan hệ gì, bí mật của đối phương Kiều Mạch cũng không có chút nào hứng thú.

Thư kí ngoài cửa tò mò nhìn anh, không biết vì sao Kiều Mạch lại ra ngoài, lại đứng ở cửa bất động, Kiều Mạch cũng lười giải thích, nhìn rất đồng hồ nhiều lần, cửa mới mở, lộ ra khuôn mặt Nguyễn Thanh đi tới. 

Trên mặt đối phương đã không còn cái loại cảm giác bực bội âm lãnh này nữa, ngược lại có phần sung sướng cùng cao hứng, dương khóe miệng thoạt nhìn thực vui vẻ, tựa hồ trong khoảng thời gian Kiều Mạch đi ra ngoài này, Nguyễn Thanh đã làm cái gì đó khiến mình trở nên vui vẻ. 

“Đi thôi.” Nguyễn Thanh vỗ vỗ bả vai Kiều Mạch, “Cùng tôi đi đến bệnh viện tâm thần.”

Kiều Mạch giật mình.

Cái bệnh viện này……

Đúng là bệnh viện tâm thần ở Z thị có trị liệu tiên tiến nhất, cũng là nơi mà Cố Nhan Tân được trị liệu, là nơi giam giữ Trác Tuấn Vũ và Đinh Thu Vinh. 

“Nhanh lên.” Nguyễn Thanh lại không chờ anh, tự mình đi tới thang máy, đè đè nút.

Kiều Mạch hít sâu một hơi, xoay người trở lại văn phòng, cầm lấy ba lô của mình, lại lần nữa đứng ở bên cạnh Nguyễn Thanh.

Chuyện đã qua lâu như vậy, có lẽ sẽ không có việc gì.

Anh tự an ủi mình.

Cho đến khi ngồi trên xe Nguyễn Thanh, Kiều Mạch mới phản ứng lại: “Nguyễn tổng, hôm nay chỉ có hai người chúng ta sao?”

“Ừ.” Nguyễn Thanh từ trước đến nay thích tự mình lái xe, chưa bao giờ bố trí tài xế, cũng chưa bao giờ để Kiều Mạch lái xe, Kiều Mạch cũng không phải chưa có bằng lái, này có lẽ cũng do Nguyễn Thanh muốn tự mình quấy nháo thôi. 

Có lẽ là sợ Kiều Mạch không rõ, Kiều Mạch giải thích một câu: “Tình trạng Nhan Tân tương đối bí mật, tôi không hy vọng người khác biết.”

Cả người như bị điện giật, Kiều Mạch nghĩ thầm, phàm là ai chú ý một chút, như thế nào cũng sẽ biết mà thôi. 

Nhưng là anh vẫn thức thời đóng miệng lại, không nói gì.

Xe vững vàng chạy một đường, không vội không nhanh, Nguyễn Thanh thậm chí còn có tâm tình vô cùng tốt mà độc tấu vài câu ca, giống như nỗi bực doc trước đó căn bản không hề sinh ra, nhưng Kiều Mạch vẫn chú ý một chút.

Khi lái xe, Nguyễn Thanh thường xuyên sẽ niết tay trái của mình thủ đoạn, đại khái là niết mạnh bảy tám phần một lần, trước kia dường như chưa gặp đối phương có cái thói quen này bao giờ. 

Thời điểm này ai nấy đều đã đi làm, tình hình giao thông rất tốt, Nguyễn Thanh cứ việc tăng tốc độ xe, nên rất mau đã đến cổng bệnh viện tâm thần, đem xe đình hảo, hai người sóng vai vào bên trong bệnh viện.

Một bác sĩ ăn áo khoác trắng đứng ở trước sân tới tới lui lui, thấy Nguyễn Thanh ở trước mắt thì đôi đồng tử liền sáng ngời, đi nhanh tới, vừa định mở miệng, thấy Kiều Mạch thì liền đem lời nói nuốt trở về.

Có sự đây mà.

“Sao lại thế này?” Nguyễn Thanh không phát hiện, có lẽ thấy nhưng làm bộ không phát hiện.

“Ngài Cố hắn…… Thật sự nhân cách phân liệt……” Bác sĩ Lý ấp a ấp úng.

Kiều Mạch:…… Cái gì mà là nhân cách phân liệt thật, chẳng lẽ trước kia là giả???

Nguyễn thanh nheo nheo mắt, lại đè ép áp mình, sau đó đem tay trái rũ xuống: “Mang tôi đi xem hắn, Kiều Mạch theo sau.”

“Được.” Kiều Mạch vội vàng đi theo phía sau gã, trong lòng lại có chút nhàn nhạt nghi hoặc, cổ tay áo Nguyễn Thanh giống như có máu chảy ra.

Hai mắt anh lại cẩn thận nhìn, phát hiện xác thật là máu, không phải mình ảo giác, anh đưa nhẹ nhàng kéo áo đối phương một cái, đè thấp thanh âm: “Nguyễn tổng, tay áo anh hình như đổ máu…”

Nguyễn Thanh theo bản năng nhéo nhéo tay, khóe miệng vui sướng: “Thực tốt.”

Thực tốt??? Là có ý gì???

Kiều Mạch không rõ, mà Nguyễn Thanh cũng không giải thích cho anh. 

Người Đi Săn Hạnh Phúc: Hình như đã doạ tới tiểu bảo bối của ta rồi, nhưng sẽ rất nhanh thôi, ta sẽ đưa bảo bối của ta cùng nhau nhấm nháp món ăn sung sướng cực hạn này. 

Ngày 25/08/2016 · được đăng từ điện thoại di động · chia sẻ 0 bình luận 26 tán dương 35


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.