Người Yêu Hợp Đồng

Chương 3: Chướng mắt?




Edit: Nynuvola

Hướng Vãn Hằng không chút lưu tình nắm chặt cổ tay Kiều Nghênh, chỉ sợ nếu lỏng tay ra, đối phương lập tức chuồn mất.

"Anh có bằng chứng gì chứng minh không? Tôi là hội viên của công ty môi giới kia, cũng có nhu cầu muốn kết hôn bình thường." Kiều Nghênh ngẩng đầu, ánh mắt ghim chặt vào mặt Hướng Vãn Hằng, không sợ Alpha lên án, "Tôi chỉ là xem mắt bình thường, chẳng qua chướng mắt con người anh mà thôi."

Nếu lộ ra một chút sợ hãi, cậu nhất định sẽ thua.

Hướng Vãn Hằng và mẹ của hắn, vừa nhìn liền biết đều là nhân vật có tiếng tăm ở Văn Hải, khó đảm bảo sẽ không gây khó dễ, lợi dụng ưu thế nhân mạch quen biết, thêm một nét bút vào hồ sơ của cậu, nghe nói hiện nay rất nhiều ngành nghề đều yêu cầu tra xét lí lịch, cậu không thể để em trai bị liên luỵ.

Hướng Vãn Hằng nghe vậy, thoáng sửng sốt, trên mặt nhanh chóng hiện ra một tia khinh miệt giễu cợt: "Chướng mắt?"

Hắn Hướng Vãn Hằng, đẹp trai lắm tiền, trước mặt Omega và Beta thậm chí không cần ngoắc ngón tay, chỉ cần một ánh mắt đã có thể câu đi rồi, thế mà một Omega thoạt trông chỉ khoảng ba phần nhan sắc lại nói chướng mắt hắn?

À đúng rồi, ban nãy ở dưới nước, nhóc Omega này hình như còn mắng hắn đi tìm chết đi, hắn nghe thấy rõ ràng.

Ác độc lừa dối, hoàn toàn dập tắt mọi ấn tượng của hắn về Omega.

"Giữa hai người không tồn tại lực hấp dẫn, đây là chuyện rất bình thường, không có đúng sai." Kiều Nghênh nói.

Thật là một Oemga có khả năng giảo biện, Hướng Vãn Hằng không muốn lãng phí sức lực nữa, vội kéo người đi.

Đột nhiên bị mất trọng tâm, Kiều Nghênh lảo đảo một bước, đụng phải bả vai của Hướng Vãn Hằng, bị hắn liếc mắt cảnh cáo.

Cậu bất đắc dĩ phải đi theo Hướng Vãn Hằng, chuẩn bị tìm thời cơ bỏ trốn.

Từ từ, bọn họ chỉ lo cãi nhau, có phải đã quên mất cái gì quan trọng không?

"Con trai anh còn nằm ở kia kìa, làm ba cái kiểu gì thế." Kiều Nghênh giơ tay ra chỉ chỉ, đứa bé con chưa hiểu sự đời, vẫn đang vui vẻ ra mặt, nhìn chằm chằm một quả bóng bay bị mắc kẹt trên cành cây phía xa.

Hướng Vãn Hằng dừng bước chân xoay người lại, cật lực phủ nhận lời buộc tội của Kiều Nghênh, hắn gằn từng chữ: "Nó không phải con trai tôi, tôi thấy nó trôi nổi giữa sông nên muốn nhảy xuống cứu, ai ngờ chân rút gân."

Bỏ đi, hóa ra Alpha tự cho mình là đúng mắt cao hơn đỉnh này thế nhưng cũng sẽ thấy việc nghĩa hăng hái làm.

Nhưng bốn bề vắng lặng, chẳng lẽ bọn họ định để đứa nhỏ này tự sinh tự diệt?

"Chúng ta cũng không thể ném đứa nhỏ ở lại đây, lỡ như bị bọn buôn người nhặt được làm sao bây giờ?" Kiều Nghênh thích con nít, không muốn nhìn thấy chúng phải chịu thương tổn, nếu không năm đó cậu đã không giành lại em trai từ tay những kẻ xa lạ.

Hướng Vãn Hằng trầm tư một lát, cho đáp án: "Đưa Phật đưa đến Tây Thiên, cứu người cứu đến cùng, dù sao cũng phải đến đồn cảnh sát, đúng lúc đưa nó giao cho cảnh sát."

Kiều Nghênh: "......"

"Tính ra tôi cũng là ân nhân cứu mạng của anh, chuyện xem mắt lần đó cho qua đi được không? Tôi thật sự không liên lạc với mẹ anh, trong đó nhất định có hiểu lầm, tôi không cần anh báo ơn cứu mạng, nhưng có chuyện gì thì từ từ nói, đừng đi cục cảnh sát được không?"

Nếu phải tới cục cảnh sát e là trốn không thoát, Kiều Nghênh thật sự luống cuống, từ trước đến nay cậu là người bình tĩnh, nhưng nếu việc liên quan đến em trai, còn đặc biệt là chuyện bất lợi, cậu đều tránh còn không kịp.

"Huống hồ quần áo của anh cũng ướt đẫm, sẽ làm tổn hại hình tượng đấy." Kiều Nghênh nhìn Hướng Vãn Hằng từ trên xuống dưới, nhặt lấy một sợi rong dính trên đầu hắn ra, "Đồn cảnh sát ở đối diện công viên, hiện tại quảng trường phía nam rất đông người, anh giống con gà rớt vào nồi canh, còn ôm theo một đứa trẻ, bị người khác chụp hình đăng lên mạng, lỡ đâu có ai quen biết nhìn thấy, chẳng phải là hiện trường chết người quy mô rộng à?"

Kiều Nghênh nhanh mồm dẻo miệng phân tích lợi hại, khiến Hướng Vãn Hằng nghe thấy không khỏi sửng sốt, việc này xác thật là hắn thiếu suy xét.

Danh tiếng đẹp trai ngầu lòi một đời của hắn không thể cứ thế mà bị hủy được, vì vậy Hướng Vãn Hằng ra vẻ trấn định co được dãn được nói: "Tôi về nhà trước thay quần áo."

Kiều Nghênh nhẹ nhõm thở dài một hơi, chuyện bất ngờ đêm nay đã khiến trái tim nhỏ bé của cậu tê dại.

"Hướng tổng phân biệt đúng sai, lại can đảm hiệp nghĩa, sẽ có phúc báo." Kiều Nghênh vừa học vừa làm, vì để không chậm trễ chương trình học, cậu đều tìm những công việc làm thêm rất cơ bản, tiếp xúc với nhiều kiểu người, cũng học được chút xã giao ứng biến.

"Bớt nịnh nọt lại, cậu trốn không thoát đâu." Hướng Vãn Hằng dầu muối không ăn, lôi kéo Kiều Nghênh đi đến cái chậu, một tay ôm đứa nhỏ, một tay kéo cậu ra khỏi công viên.

"Anh muốn dẫn tôi đi đâu?" Kiều Nghênh giãy giụa.

"Yên tâm, tôi không có hứng thú với cậu, thay xong quần áo lập tức đi đồn cảnh sát." Hướng Vãn Hằng không quay đầu lại, vẫn còn hơi tức giận mà chính hắn cũng không phát hiện, "Giờ cậu có thể suy ngẫm xem làm sao để thoát tội."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.