Người Yêu... Em

Chương 27: Chuyện đã bắt đầu




Nó đi dọc hành lang dẫn đến lớp Jackson, nhưng hôm nay có gì đó lạ lắm nó có cảm giác như thế. Đến lớp Jackson nó hỏi ngay một bạn trai đang đi về phía cửa để ra khỏi lớp.

- Jackson có bên trong không bạn?

- Không! Hôm nay cậu ấy vắng. Cậu bạn chỉ lên bảng điểm danh thì thấy vắng Jackson và L.

Nó quay về lớp mà bức rức trong lòng vì nó muốn hỏi Jackson gì đó. Nó đi ngang qua các lớp khác thấy hình như cả đội bóng đều vắng một các bí ẩn. Nó chạy xuống chỗ chị Sô để xem lịch hoạt động của đội bóng.

- Đội bóng ấy hả? Sắp giải tán rồi em à. Còn lịch trình gì nửa.

- Giải tán á? Chị không đùa chứ ạ. Chị Soo nó cái tin đó ra nó khôg dám tin vào tai mình nửa.

- Giờ chị đang chiêu mộ thàng viên nếu không được chắt giải tán thật. Bọn nhóc đó không biết bị cái gì mà lại chơi trò nghỉ tập thể, có đơn từ người giám sát chị cũng không biết làm gì thêm với tụi nó.

Chị đưa cho nó sấp đơn nó cầm và cẩn thận xem nhueng có một điều lạ ở đây là sao người giám hộ của cả sáu người chỉ có một. Lúc thấy càng ngày mọi chuyện càng lạ hơn. Lúc ra về nó tạt ngang qua bên nhà Kat xem sao. Nhưng thấy nhà khoá cổng ngoài. Lúc về tới nhà nó chợt thấy thùng thư trước nhà có gì đó dù của ai trong nhà nó cũng phải mang vào. Đó là một món quà nhỏ cũng một lá thư không ghi tên người gửi. Nó thấy thư không có dán nên bóc ra xem luôn thì mới nhận ra đó là chữ của Jackson.

Món quà sinh nhật lần thứ mười lăm. Dù cậu đã về đây nhưng tớ vẫn không có cơ hội tặng quà trược tiếp cho cậu. Những món quà từ trước đến giờ tớ tặng cậu đều do chính tay tớ làm đấy. Dây chuyền này cũng thế. Có lẽ vì kinh nghiệm từ chiếc vòng nên nhìn sợi dây này có vẻ chuyên nghiệp và hoàn hảo hơn. Thật buồn khi không được ở cạnh cậu nửa, bọn mình gặp lại nhau chưa được lâu mà nhỉ. Hẹn gặp lại cậu. Ở nơi nào đó...” Trong lá thư võn vẹn mấy dòng làm nó càng hoang mang hơn lúc đầu. Chợt nó nghe thấy tiếng mẹ nó nói chuyện với bà Jackson nó liền phi xuống nhà hóng hớt.

- Hèn chi Jackson xin cháu nghỉ đột ngột vậy. Vậy là nó chuyển trường luôn hỏi bà. Mẹ nó nói.

Chuyển trường? Chuyện gì vậy?” Nó tự hỏi mình.

- Nó bảo kí hợp đồng hồi tuần trước nên giờ phải sang đó ở luôn, nhưng vì luyện tập hay sao đó. Rồi nó bảo công ty không cho giao tiếp với bên ngoài vậy đó chứ bà cũng chẳng biết. Giờ tụi nhỏ chúng muốn làm gì cũng có nói cho người già như bà cũng có biết đâu. Nó hóng hớt câu nghe câu không, thông tin mập mờ nó không chấp nhận được liền đứng đợi mẹ nó vào là kéo hỏi chuyện ngay.

- Mommy lúc nảy mommy nói chuyện gì vậy? Nó giả bộ xách hộ giỏ đồ của mẹ nó đẻ tiếp cận.

- Nhiều chuyện lắm nha cô. Chuyện thằng Jackson ấy mà. Nó đi làm thực tập sinh của một công ty idol nào đó mà mommy không nhớ nửa. Nghe nói là sẽ thực tập hết phổ thông sau xem xét rồi mới quyết định có debut hay không. Thằng nhỏ phải chuyển trường luôn rồi công ty bảo lãnh cho nó vào trường Idol gì đó cũng có tiếng lắm. Chỉ tội bà nó đang sống với đứa cháu trai chớp một cái phải sống một mình. Nếu con rảnh qua thăm bà chơi cho bà đở buồn nha bé con.

- Dạ.

Khi mẹ nó quay vào bếp chuẩn bị bửa tối thì nó cũng quay lại phòng. Nó chợt nhớ lại cái người giám hộ trong đơn ngưng hoạt động ở trường.

Thế là ngày hôm sau đến trường nhân lúc chưa vào học nó chạy xuống phòng quản lí câu lạc bộ tìm sấp đơn hôm qua chị Soo cho xem. Vì nó thường giúp đội bóng cũng có thể coi là một nửa ngừoi quản lí nên nó có chìa khoá vào phòng. Nó tìm được sấp tài liệu liền lấy điện thoại chụp lại cái địa chỉ. Suốt buổi ra chơi nó ngồi mài mò tìm đường trên google map. Lúc ra về sau khi nộp tập cho thầy ở văn phòng. Nó nhanh đi thay giày rồi đi ngược hướng về nhà. Tay thì cầm điện thoại, mắt cứ năm giây nhìn màng hình xong lại tìm đường đi.

- Miu! Tên nó vang lên.

- Zino. Nó quay lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.