Người Yêu Của Tổng Giám Đốc Xã Hội Đen

Chương 98




"Không khổ cực, thi hành theo lệnh của tổng giám đốc là việc đương nhiên thôi!" Lý Khang mỉm cười nói, cho dù anh rất muốn giúp công ty kiếm về một chút tiền nhưng cũng chẳng có cách nào, bởi vì đây là tổng giám đốc trực tiếp ra lệnh, anh chỉ phụ trách thi hành mà thôi.

"Ách. . . . . . Vậy hợp tác vui vẻ!" Đoạn Thừa Phong lần nữa đưa ra tay phải của mình ra nói, phụ tá này của tổng giám đốc tập đoàn Thánh Hòang này quả là vô cùng thẳng tính, ngay cả mấy câu nói xã giao cũng không muốn nói, có lẽ ngoại trừ năng lực xử lý công việc, đây cũng là một trong những nguyên nhân tổng giám đốc của Thánh Hoàng trọng dụng anh ta.

"Tổng giám đốc Đoạn, hợp tác vui vẻ! Cáo từ." Lý Khang lễ phép nói, anh luôn luôn nghĩ cái gì thì nói cái đó, tổng giám đốc của anh có thể hiểu hành động này của anh, nhưng cũng không có nghĩa những người khác có thể hiểu anh, cho nên anh vẫn là quyết định nhanh một chút kết thúc cuộc chuyện trò này, hơn nữa anh còn muốn tới gặp tổng giám đốc để báo cáo lại kết quả.

"Đi thong thả! Trợ lý Trương, cô tiễn phụ tá Lý, đi thong thả." Đoạn Thừa Phong đưa Lý Khang đến cửa thang máy nói.

Buổi sáng hôm sau, Đoạn Thừa Phong sau khi xử lý công vụ xong quyết định đến tập đoàn Thánh Hoàng bái phỏng vị tổng giám đốc thần bí kia một cái, có lẽ có thể từ trong miệng anh ta biết được lý do anh ta trợ giúp mình.

Nhân viên tập đoàn Thánh Hoàng đã bắt đầu một ngày mới với công việc bận rộn, Đoạn Thừa Phong tự mình lái xe tới cửa tòa nhà lớn của Thánh Hoàng, dừng xe ở một vị trí trống.

Từ một khắc Đoạn Thừa Phong xuống xe kia, chung quanh không ngừng có nữ giới mắt tỏa sáng đầy tâm ý liếc sang, dù sao một soái ca tuấn tú đến mức này không phải dễ gặp được nha, mọi người đương nhiên là muốn nhìn cho đã con mắt một chút.

Đoạn Thừa Phong không nhìn đến những ánh mắt khác thường kia, trực tiếp đi vào tòa cao ốc của tập đoàn Thánh Hoàng, trên đường phái nữ rối rít suy đoán vị soái ca anh tuấn này không biết có mối quan hệ thế nào với tập đoàn Thánh Hoàng? Chẳng lẽ là cái vị tổng giám đốc thần bí đó của tập đoàn Thánh Hoàng sao?

"Chào ngài, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho ngài?" Nũ lễ tân si mê nhìn bóng dáng của Đoạn Thừa Phong, ngọt ngào nói, người đàn ông ở trước mặt này dáng dấp thật đúng là anh tuấn, mặc dù không có đẹp trai bằng tổng giám đốc của bọn họ, nhưng tổng giám đốc đại nhân của bọn họ là người đã có chủ rồi, họ không có cơ hội, nếu có thể mê hoặc người đàn ông trước mặt này cũng không tồi, dù sao lòng thích cái đẹp mọi người đều có.

"Tôi muốn tìm tổng giám đốc của các vị, có thể giúp tôi thông báo một tiếng được không?" Đoạn Thừa Phong cười nói, trong ánh mắt mang theo chút xa cách.

"Tổng giám đốc? Xin hỏi ngài là?" Nhân viên lễ tân hỏi, hôm nay tổng giám đốc căn bản cũng không có tới làm, nghĩ đến cũng đúng, cái vị tổng giám đốc cưng chiều vợ như mạng đó nhất định là đang ở nhà bồi phu nhân của ngài ấy rồi, làm gì còn có tâm trạng muốn tới công ty, hỏi anh ta như vậy, chỉ là vì cô ta muốn mượn có để biết thêm một chút về trai đẹp này mà thôi.

"Tôi là Đoạn Thừa Phong." Đoạn Thừa Phong lãnh đạm nói một câu, bộ dạng thân thiện của nhân viên lễ tân, hắn có chút chán ghét, nhưng là không thể làm gì, mặc dù hắn có thể trực tiếp để cho thư ký của mình hẹn trước với tổng giám đốc của Thánh Hòang nhưng là hắn không kịp đợi muốn bái phỏng tổng giám đốc Hoàng.

Đoạn Thừa Phong? Trai đẹp liền tên cũng dễ nghe như vậy, chỉ là cái tên này thế nào quen tai như vậy, giống như đã nghe qua ở đâu đó rồi, nữ lễ tân thầm nghĩ.

"Xin hỏi có thể giúp tôi liên lạc với tổng giám đốc của các vị được không?" Đoạn Thừa Phong chau chau mày nhìn vị tiểu thư trước mắt đang du hồn tận đâu đâu, nhã nhặn hỏi một câu.

"Ô ô, xin lỗi, tổng gíam đốc của chúng tôi hôm nay chưa đi làm." Nhân viên lễ tân phục hồi tinh thần, ngượng ngùng nói.

Nghe được lễ tân trả lời, trong lòng Đoạn Thừa Phong có chút không vui, cái người mê trai trước mặt này biết rõ tổng giám đốc của họ chưa có đi làm, lại vẫn muốn tới hỏi chuyện của hắn, đây không phải là rõ ràng muốn làm trễ nãi thời gian của hắn sao.

"Chỉ là ngài có thể tới nhà của tổng giám đốc tìm ngài ấy, ngài chờ một chút, tôi viết địa chỉ nhà tổng giám đốc của chúng tôi cho ngài." Nữ lễ tân không đành lòng nhìn thấy ánh mắt thất vọng của trai đẹp, lặng lẽ nói với Đoạn Thừa Phong, cái địa chỉ này chính là trong lúc vô ý cô ta nghe được tổng giám đốc giao phó Thư ký của ngài ấy nói rằng nếu có người rất quan trọng tới tìm ngài thì phải tới nhà tìm.

Nhân viên lễ tân lặng lẽ đưa tờ giấy nhỏ lên cho Đoạn Thừa Phong, mặt chờ đợi nhìn hắn, xem bộ dáng là hi vọng hắn khen ngợi bộ dáng của cô ta.

"Cám ơn cô. Đoạn Thừa Phong khách khí nói, sau đó cầm tờ giấy nhỏ đi ra khỏi cao ốc của tập đoàn Thánh Hoàng.

Nữ lễ tân không cam lòng đứng ở trước quầy, mắt ngậm oán nhìn theo phương hường Đoạn Thừa Phong vừa rời đi, cô ta vốn tưởng rằng cho trai đẹp địa chỉ nhà tổng giám đốc sẽ có thể lấy được chút cảm tình của anh ta, không nghĩ tới có được chỉ là một câu "cám ơn cô.", tức chết cô rồi, lại trắng trợn mất đi một cơ hội, đợi chút. . . . . Đoạn Thừa Phong? Đoạn Thừa Phong? Đây không phải chủ nhân của trận huyên náo mấy ngày nay sao? Tổng giám đốc tập đoàn Đoạn Thị, trời ạ, cô cứ như vậy liền để mất trắng một cơ hội tốt đến vậy, tức chết cô mà.

Trong lâu đài, Hoàng Phu Tuyệt thận trọng đỡ Thủy Băng Nhu xuống cầu thang, vốn là anh muốn bế cô đi, ai ngờ Thủy Băng Nhu nói muốn luyện thể lực một chút, nếu không đến lúc sinh sẽ rất khổ cực, Hoàng Phu Tuyệt cảm thấy cô nói có lý, liền theo ý cô, nói là theo ý cô, nhưng là anh cũng không nhịn được kè kè ở bên cạnh chống đỡ cho cô, chính là lo lắng cô bởi vì sức nặng trong bụng càng lúc càng lớn mà không cẩn thận ngã xuống.

"Bé cưng, cẩn thận, không cần đi bước dài như vậy."

"Em đã đi rất chậm rồi." Thủy Băng Nhu bất đắc dĩ nói, người đàn ông ở trước mặt này có phải là đã quá khẩn trương hay không, theo cái bụng ngày càng lớn lên của cô, thì anh ấy giống như là cũng càng ngày càng trở nên cận thận hơn rồi, thật không biết rốt cuộc là cô mang thai hay anh mang thai nữa.

"Cẩn thận một chút, bụng của em nặng như vậy, có thể rất vất vả hay không, anh giúp em đỡ bụng." Hoàng Phu Tuyệt đặt tay xuống dưới bụng Thủy Băng nhu nâng lên, làm nhẹ bớt sức nặng ở bụng cho Thủy Băng Nhu.

"Hắc hắc, như vậy có phải là đỡ khổ cực hơn rồi không." Hoàng Phu Tuyệt mặt hả hê nhìn Thủy Băng Nhu, hi vọng cô có thể tán thưởng sự thông minh của anh, cho anh một cái hôn ngọt ngào.

"Tuyệt, anh đang làm cái gì vậy? Như vậy thì em đâu có cách nào đi bộ được, trong bụng chính là bảo bảo, không phải dưa hấu, làm sao anh có thể nâng lên như vậy." Thủy Băng Nhu thở phì phò oán thán, chỉ là trong mắt cô chưa đựng đầy sự ngọt ngào.

"Không thể đỡ như vậy sao? Nhưng em sẽ rất khó chịu, bảo bảo nặng như vậy, để anh bế em đi." Hoàng Phu Tuyệt mặt đầy lo lắng nói.

"Không có việc gì ..., phụ nữ nào mang thai cũng đều như vậy cả, huống chi cũng sắp tới phòng ăn rôi." Thủy Băng Nhu cười nói.

Hoàng Phu Tuyệt nhìn một chút phòng ăn đang ở trước mắt, vì vậy liền thôi, anh thận trọng đỡ Thủy Băng Nhu, chỉ là cũng không có làm động tác nào khoa trương như lúc vừa rồi.

Vì vậy trong lâu đài ngày ngày đều tái diễn một màn như vậy, đối với sự khẩn trương của ông chủ, người làm trong lâu đài cũng chỉ có thể chau chau mày, bày tỏ không thể làm gì.

Hoàng Phu Tuyệt đỡ Thủy Băng Nhu ngồi xuống trước bàn ăn xong, sau đó mới ngồi xuống bên cạnh cô.

"Uống bát canh tẩm bổ này trước đi" Hoàng Phu Tuyệt dùng cái muỗng múc một thìa canh thổi thổi cho nguội, sau đó đưa tới trước miệng Thủy Băng Nhu, dụ dỗ nói, biết cô ăn nhiều thứ canh tẩm bổ này cũng ngán, nhưng là không có biện pháp, uống nhiều canh chút, phụ nữ có thai và đứa bé mới có thể khỏe mạnh hơn.

Thủy Băng Nhu nhìn tròng mắt anh lo lắng, khéo léo uống.

"Thật biết nghe lời, rất đáng được thưởng." Hoàng Phu Tuyệt thấy canh đã thấy đáy chén rồi, để thìa xuống nói, miệng nhẹ nhàng đặt lên khóe miệng cô một nụ hôn

"Đây là cá chép hôm nay mới cho người ra sông đánh bắt được, em nếm thử một chút xem có ngon không?" Hoàng Phu Tuyệt dùng chiếc đũa gắp lên đĩa cá chép trên bàn ăn thoạt nhìn rất ngon mắt, tỉ mỉ gỡ xương cá cho Thủy Băng Nhu, cho đến khi xác định đã không có xương cá rồi mới đặt vào đĩa trước mặt cô, sau đó anh lại tiếp tục giúp cô chuẩn bị các món ăn khác.

"Sao? Ăn ngon không?" Hoàng Phu Tuyệt mong đợi hỏi, trên sách nói phụ nữ có thai bình thường đều thích những món ăn mới mẻ, hơn nữa hơi có vị chua, cho nên anh mới kêu người làm cho thêm một chút xíu dấm vào thức ăn, hi vọng cô sẽ thích, không vì cái gì khác, anh chính là muốn sủng cô lên tạn trời mà thôi, bởi vì đó là người phụ nữ anh yêu sâu đậm nhất, mặc dù về phương diện ăn uống cô chưa có được dạy nhiều, mà không đơn thuần là ở phương diện ăn uống, liền những phương diện khác cũng không có học qua, cho nên liền không nhìn được giúp cô chuẩn bị cho thất tốt mọi thứ, tất cả tất cả đều muốn tốt nhất.

"Ừm, ăn thật ngon, nếu tăng thêm một chút dấm nữa thì càng ngon hơn." Thủy Băng Nhu thở dài nói, nghe nói là cá này anh đặc biệt cử người đi bắt về, hơn nữa từ hương vị cá này có thể thấy bên trong nó đã đặt vào không ít tâm tư, trong lòng của cô giờ phút này cảm thấy đặc biệt ngọt ngào.

"Còn chưa đủ chua sao? Để anh nếm." Hoàng Phu Tuyệt đối với điều Thủy Băng Nhu nói cảm thấy nghi ngờ, anh đã để cho người ta tăng thêm không ít dấm, chẳng lẽ còn không đủ? Hoàng Phu Tuyệt dùng chiếc đũa dính một chút nước cá, bỏ vào trong miệng nếm nếm.

"Ưm. . . . . . Quá chua." Hoàng Phu Tuyệt nhíu mặt cầm ly nước để ở bên canh lên uống, chua như vậy, bảo bối của anh còn nói không đủ chua, trời ạ, liền hàm răng cũng muốn mềm nhũn luôn rồi, bảo bối của anh sao có thể ăn được như vậy đây.

"Ha ha ha. . . . . . Rất nhiều phụ nữ có thai đều là ăn tương đối chua , đặc biệt là những phụ nữ có thai mà nôn nghén ." Nước Băng Nhu cười nói.

"Bé cưng không thấy khó ăn sao?" Hoàng Phu Tuyệt hỏi, ăn nhiều dấm như vậy đối với bảo bảo và phụ nữ có thai có sao không nhỉ? Xem ra anh lại phải xem lại sách cho tốt một chút

"Bé cưng không thấy khó ăn." Thủy Băng Nhu không nhịn được trêu chọc anh, quệt mồm nói.

"Đúng, đúng, Bé cưng!! Vị rất ngon." Hoàng Phu Tuyệt có điều ngụ ý nói, mắt nóng rực như có thể thiêu cô cháy rụi.

"Hừ hừ, miệng lưỡi trơn tru, em cảm thấy ắn rất ngon, đúng rồi, lần sau kêu đầu bếp khi nấu cho thêm nhiều dấm một chút." Thủy Băng Nhu cười nói, sau đó bắt đầu ăn.

"Biết rồi, thích thì ăn nhiều hơn một chút đi." Hoàng Phu Tuyệt tiếp tục gắp thức ăn cho cô, mặt cưng chìu nhìn cô ăn xong, cô gái trước mắt chính là cô gái anh muốn cưng chiều cả đời.

"Ừ, anh cũng ăn đi, có phải hay không, bảo bảo, gọi cha cùng ăn với chúng ta đi." Thủy Băng Nhu vuốt ve bụng đã nhô ra nói, anh ấy vốn là như vậy, mỗi lần ăn cơm đều chỉ lo gắp thức ăn cho cô, hoàn toàn quên mất mình.

"Được , được, anh cũng ăn đây, một nhà ba người chúng ta cũng ăn." Hoàng Phu Tuyệt đặt tay lên trên tay Thủy Băng Nhu đang đặt trên bụng, dịu dàng nói, cô cũng là cực kỳ để ý anh, luôn là sử dụng phương thức đa dạng để cho anh cùng dùng bữa với cô, mặc dù anh thường sợ món ăn sẽ bị nguội, cho nên trước cố ép cô ăn xong, rồi mới tới phiên mình tự ăn.

***

P/s: Sủng tới không còn gì sủng hơn


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.