Người Yêu Của Tổng Giám Đốc Xã Hội Đen

Chương 89




Hai ngày sau, Hoàng Phu Tuyệt quả thật cho người qua Mĩ mang Maria về, Lạc Tân Thần liên tục vỗ ngực, thầm than thất sách mới có thể để cho Hoàng Phu Tuyệt thừa cơ lợi dụng, hắn liên tục thanh minh, chờ hắn tìm được nửa kia của cuộc đời mình, sẽ lập tức đón Maria về.

Đối với điều này, Hoàng Phu Tuyệt cũng không nói gì, dù sao đến lúc đó nếu Lạc Tân Thần muốn đón Maria về, con chó săn phiền phức Luck kia khẳng định cũng sẽ cùng theo đi, anh vô cùng vui sướng thúc đẩy cho điều đó xảy ra, ước gì ngoại trừ anh ra, sẽ không có người nào hoặc là sự vật nào đó lượn lờ quanh bên người Tiểu Nhu nhi.

Mà con chó săn Luck kể từ lúc gặp lại được Maria xong, trở nên khỏe mạnh hoạt bát, cả ngày dính lấy Maria, một khi có động vật giống đực đến gần bên cạnh Maria, chó săn Luck sẽ trở nên hung ác, ngay cả Hoàng Phu Tuyệt có lúc vô tình đi qua bên cạnh Maria cũng sẽ bị Luck rống giận, Thủy Băng Nhu nhìn thấy loại hiện tượng này cũng âm thầm lấy làm kỳ quái.

Ngày tháng cứ như vậy trôi qua, trong lúc này, Thủy Băng Nhu ngoại trừ ăn tương đối nhiều, tương đối thích ngủ ra, không có xuất hiện bất kỳ triệu chứng ốm nghén nào khác, tuy rằng như thế, nhưng vẫn khiến cho Hoàng Phu Tuyệt và những người giúp việc trong lâu đài lo lắng đề phòng.

Đối với người giúp việc mà nói, đây chính là Tiểu Chủ Tử của bọn họ, chủ nhân tương lai của lâu đài; còn đối với Hoàng Phu Tuyệt, một khi đứa trẻ có chuyện gì, bảo bối của anh khẳng định cũng sẽ gặp chuyện không may, cho nên tất cả mọi người cực kỳ cẩn thận.

Trong nháy mắt, kể từ lần bị bắt cóc đó đã qua hơn ba tháng, Thủy Băng Nhu ngày ngày ngoan ngoãn ở nhà tẩm bổ, bụng của cô cũng đã hơi nhô ra, càng nhìn lên càng thấy cô có một vẻ đẹp thành thục, trên người tản mát ra một loại ý nhị độc đáo, Hoàng Phu Tuyệt hận không được thời thời khắc khắc ở bên cạnh cô, nhưng là không có cách nào, trong công ty có một ít chuyện cần anh tới ra quyết sách, mặc dù như thế, anh vẫn luôn tận lực với cô.

Sáng sớm hôm nay, Hoàng Phu Tuyệt theo đồng hồ báo thức sinh lý của anh tỉnh dậy, tay anh nhẹ nhàng vuốt ve phần bụng đã lồi lên của cô, cưng chìu nhìn Thủy Băng Nhu đang gối đầu lên khuỷu tay anh ngủ ngon lành, trong mắt Nhu Tình có thể khiến cho người ta chết chìm.

Ah. . . . . . Sao bụng lại có thể động? Hoàng Phu Tuyệt ngạc nhiên nhìn bụng Thủy Băng Nhu, sau đó áp lỗ tai dính lên bụng cô, chỉ nghe thấy tiếng "rầm rầm" nho nhỏ.

Hoàng Phu Tuyệt thỉnh thoảng lại đặt tay lên trên bụng Thủy Băng Nhu, mỗi lần đều nhận được đáp lại mãnh liệt, đứa nhỏ trong bụng Thủy Băng Nhu giống như đang cùng anh chào hỏi, đổi lại nếu là những ông bố khác nhất định sẽ vì thế mà vui mừng không dứt, nhưng Hoàng Phu Tuyệt cũng là một loại khác biệt.

"Tiểu tử thúi, ngươi lộn xộn nữa, làm đau mẹ ngươi, xem ta thu thập ngươi thế nào, hừ. . . . . . ." Hoàng Phu Tuyệt gầm nhẹ với cái bụng của Thủy Băng Nhu, nhưng tiểu bảo bảo trong bụng giống như đặc biệt muốn đối nghịch với anh, động càng ngày càng lợi hại.

Hy vọng của anh là có một bé gái nho nhỏ đáng yêu như Tiểu Nhu nhi, bụng động lợi hại như thế, nhất định là một bé trai bướng bỉnh, còn chưa ra đời, đã muốn khi dễ bảo bối của anh, hừ. . . . . . . Không thể tha thứ, nên Hoàng Phu Tuyệt cũng không khách khí hướng về phía hắn rống lên.

"Hả? Tuyệt, anh đang làm gì vậy? Anh vừa rồi là đang mắng bảo bảo sao?" Thủy Băng Nhu mơ hồ mở mắt, nghi ngờ hỏi.

"Không có, anh không có mắng nó!" Hoàng Phu Tuyệt mặt không đỏ hơi thở không gấp nói.

"Hừ. . . . . . Còn nói không có, vậy sao vừa rồi anh lại lớn tiếng như vậy, em đang ngủ đều nghe được, có phải anh không thích bảo bảo hay không? Thủy Băng Nhu buồn bã nói, nhìn nét mặt của cô, giống như nếu nói không thích, cô sẽ khóc cho anh xem.

"Không có, bà xã thích, tất cả ông xã đều thích, mới vừa rồi anh nhìn thấy nó đang động, cho nên lo lắng nó làm đau Tiểu Nhu nhi, đã nói nó mấy câu, thật không có mắng nó." Hoàng Phu Tuyệt hôn một cái mái tóc của cô giải thích.

"Thật? Nhưng hiện tại nó cũng vẫn không nhúc nhích à? Mà kể cả nó có động, cũng không thể vì thế mà mắng nó, có biết hay không? Hả?" Thủy Băng Nhu không cho phép thoái thác nói.

"Cái đó, nếu không mắng nó, nó nhất định là sẽ bướng bỉnh, mới vừa rồi vẫn còn đang động, thôi được rồi, không nói nó nữa, bà xã ngủ tiếp một lát đi." Hoàng Phu Tuyệt giúp cô chỉnh lại chăn cho tốt, cưng chìu nói.

Hừ. . . . . . . Nếu là về sau tiểu bảo bảo trong bụng Tiểu Nhu nhi còn bướng bỉnh như vậy, anh nhất định sẽ mắng tiểu bảo bảo nữa, dù sao cũng không có ai được phép tổn thương bảo bối của anh, dù là con trai cũng không được, trong lòng Hoàng Phu Tuyệt thầm nghĩ.

"Vậy anh đi đâu?" Thủy Băng Nhu vô cùng nghi ngờ, mấy ngày nay anh ngủ cùng cô, dù là dậy đi làm điểm tâm cũng là sau tám giờ, hiện tại mới hơn sáu giờ, sớm như vậy đã dậy làm cái gì đây?

"Ha ha ha. . . . . . . Anh đi công ty xử lý một chút công vụ, rất nhanh sẽ trở về, còn em, ngoan ngoãn đi ngủ tiếp, chờ một chút nữa ngoan ngoãn ăn điểm tâm, có được hay không? Hả? Ngoan, nhắm mắt lại." Hoàng Phu Tuyệt hôn một cái lên mi mắt của cô, dịu dàng nói.

"Ừ, vậy anh cũng sớm trở về nha!" Thủy Băng Nhu nhắm mắt lại mơ màng nói.

"Ừ, tất cả đều nghe theo bảo bối." Hoàng Phu Tuyệt cưng chìu nói, sau đó nhẹ nhàng rời khỏi phòng.

Anh muốn nhân lúc Thủy Băng Nhu vẫn còn đang nghỉ ngơi, đến công ty xử lý một ít chuyện, mấy ngày nay đều là thông qua hình ảnh trực tuyến ra lệnh, những tài liệu quan trọng đều là giám đốc Lý đem đến lâu đài cho anh kí, nhưng hôm nay có một hội nghị rất quan trọng, anh không thể không đến chủ trì.

Hoàng Phu Tuyệt mới ra cửa không lâu, Thủy Băng Nhu vốn đang buồn ngủ trong nháy mắt trở nên thanh tỉnh, cô lập tức rời giường rửa mặt, sau đó lặng lẽ ra khỏi phòng.

Cho tới nay, cô đều bị Hoàng Phu Tuyệt quản rất nghiêm, không cho phép cái này không cho phép cái kia, không cho phép ra khỏi lâu đài, bởi vì bên ngoài nhiều xe cộ, kẻ xấu nhiều, hơn nữa ngoài đường rất không yên bình gì; không cho phép nói điện thoại, có bức xạ, đối với bảo bảo không tốt.

Mỗi lần Hoàng Phu Tuyệt đều lấy bảo bảo ra làm lý do, cô thật đã lâu không có gặp mấy người bọn Lý Hiếu Huyên, cho nên sáng sớm hôm nay vừa biết anh muốn đi công ty, Thủy Băng Nhu chân trước chân sau liền rời giường, tính toán thừa dịp trong khoảng thời gian này đi xem một chút tình hình bọn Lý Hiếu Huyên, dù sao cũng sẽ không có gì nguy hiểm.

"Phu nhân, chào buổi sáng!" Thủy Băng Nhu vừa ra khỏi cửa phòng, lập tức liền có người đi lên nghênh đón, cung kính thăm hỏi.

Thật sự là kỳ quái, không phải ông chủ nói phu nhân đang ngủ sao? Không tới tám giờ không cho phép gọi phu nhân rời giường, thế nào hiện tại mới hơn sáu giờ, phu nhân đã thức dậy, người giúp việc nghi ngờ thầm nghĩ.

"Ừ, chào buổi sáng, cô đi làm việc của cô đi!" Thủy Băng Nhu sửa sửa quần áo nói, nếu cô ấy vẫn đi theo mình, vậy sao có thể ra ngoài được đây.

"Cái này . . . . . Này. . . . . . . Dạ!" Người giúp việc xoay người đi xuống dưới lầu, ông chủ cưng chiều phu nhân như vậy, dù có cho cô một trăm lá gan, cô cũng không dám chống lại mệnh lệnh của phu nhân.

Trước kia Hoàng Phu Tuyệt lo lắng các người hầu đi tới đi lui sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ của Thủy Băng Nhu, cho nên kêu bọn họ, nếu phu nhân chưa rời giường, không một ai được phép đi vào đại sảnh. Giờ phút này Thủy Băng Nhu đang nhàn nhã đi trên hành lang ở lầu hai.

Vừa lúc tới khúc quanh ở cầu thang, Thủy Băng Nhu vừa muốn bước chân xuống thì liền nghe thấy một tiếng tiếng quát.

"Đứng lại! Ai cho phép cô đi lên đây!" Một giọng nữ bén nhọn từ dưới lầu truyền tới.

Thủy Băng Nhu dời mắt về phía phát ra giọng nói, nhìn thấy một cô gái mặc đồng phục của nữ giúp việc, vẻ mặt tức giận đứng ở dưới lầu, tay chống nạnh căm tức nhìn cô, cô gái này ước chừng khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, da tương đối trắng nõn, trên sống mũi có mấy nốt tàn nhang, toàn thân nhìn qua tương đối thanh tú, nhưng là trong mắt tức giận cho người ta cảm giác có chút khinh người, cô chưa từng gặp qua cô gái này, là người giúp việc mới tới sao?

Thủy Băng Nhu buồn cười dừng bước, dùng ngón tay chỉ chỉ vào mình, không tiếng động hỏi: "Là tôi sao?"

"Không sai, chính là cô, thật là to gan, không có mệnh lệnh thế nhưng dám chạy lên lầu, đừng tưởng rằng dáng dấp cô có chút thanh tú liền muốn chạy lên trên lầu đi quyến rũ ông chủ, hừ. . . . . . . Ông chủ chắc chắn sẽ không thích cô." Người giúp việc Tiểu Phượng vừa tới nổi giận nói.

Cô thật vất vả mới có cơ hội tìm được công việc trong tòa lâu đài đồ sộ này, dĩ nhiên hy vọng có thể trở thành nữ chủ nhân của lâu đài, từ đó sẽ muốn gió có gió, kêu mưa được mưa, huống chi mới vừa rồi trong lúc vô tình cô lại thấy được bóng dáng anh tuấn của ông chủ, trái tim hơn hai mươi năm cô tịch của Tiểu Phượng cô thế nhưng đập loạn lên.

Mặc dù Quản gia đã phân phó, trong lâu đài khi nữ chủ nhân còn chưa thức giấc, bất luận ai cũng không được đến gần đại sảnh, nhưng cô chính là không nhịn được tò mò, đến tột cùng tình địch của cô có bộ dáng thế nào, cô đối với dung mạo của bản thân tuyệt đối tự tin, ở trong thôn của bọn họ, cô chính là hoa khôi, cô cũng không tin tới lúc đó ông chủ sẽ không thích cô, huống chi người có tiền, có ai mà không bao nuôi người tình ở bên ngoài, dù chỉ có thể trở thành người tình của ông chủ, cô cũng cam tâm tình nguyện, trong lòng người giúp việc Tiểu Phượng thầm nghĩ.

Trực giác cho biết cô gái xinh đẹp trước mắt sẽ tạo nên uy hiếp rất lớn đối với cô, cho nên ngay từ lúc đầu tiên thấy cô ta, Tiểu Phượng mới có thể rống giận như vậy.

"Quyến rũ. . . . . . ông chủ?" Thủy Băng Nhu nghi hoặc hỏi lại, là ông chủ nhà các người quyến rũ ta thì đúng hơn, thỉnh thoảng ở trước mặt cô bày ra động tác yêu nghiệt mị hoặc lòng người, may nhờ cô tự chủ tốt, nếu không sớm đã bị anh mê hoặc tới mất hết phương hướng, trong lòng Thủy Băng Nhu thầm nghĩ.

"Không sai, ông chủ không phải loại người như cô có thể với, còn không mau đi ra ngoài." Người giúp việc Tiểu Phượng nhanh chóng đi lên lầu, túm tay muốn lôi kéo tay Thủy Băng Nhu đi xuống.

"Đáng chết, cô đang làm cái gì?" Hoàng Phu Tuyệt mới vừa quay lại lấy tài liệu liền nhìn thấy có một người giúp việc đáng chết đang thô lỗ nắm kéo tay bảo bối của anh, nhất thời giận dữ quát.

Đáng chết, không thể nghĩ đến có người giúp việc thừa dịp anh không ở nhà khi dễ bảo bối của anh, quả thật không thể tha thứ, đầu cầu thang là chỗ nguy hiểm như vậy, nếu như bảo bối của anh có việc không hay xảy ra, anh sẽ không tha cho cô ta.

"À? Ông chủ!" Người giúp việc nghe tiếng của Hoàng Phu Tuyệt nhất thời buông tay ra, cung kính cúi đầu.

"A. . . . . . . ." Thủy Băng Nhu bởi vì người giúp việc đột nhiên buông tay mà mất đi thăng bằng, kêu to một tiếng, vội vàng dùng tay bảo vệ bụng, nhắm mắt lại, chờ đợi đau đớn sẽ tới.

Hoàng Phu Tuyệt nghe tiếng kêu của Thủy Băng Nhu, nhịp tim cũng gấp đến muốn ngưng, lập tức bất chấp tất cả chạy như bay đến bên cạnh cô, hất thân thể người giúp việc Tiểu Phượng ra, đón lấy Thủy Băng Nhu đang sắp lăn xuống cầu thang, người giúp việc Tiểu Phong nhất thời đứng không vững, trực tiếp từ cầu thang lăn xuống.

"Bé cưng, đừng sợ! Không sao! Không sao, không có gì có thể tổn thương em rồi, ngoan, đừng sợ. . . . . ." Hoàng Phu Tuyệt ôm thật chặt thân thể Thủy Băng Nhu, run rẩy hôn mái tóc của cô, an ủi cô, cũng là tự an ủi mình, thật không dám tưởng tượng, nếu là anh tới chậm một bước, bé cưng của anh nhất định là đã bị thương rồi.

"Em không sao, đứa bé?" Thủy Băng Nhu phục hồi tinh thần lại lo lắng nói.

"Đứa bé cũng sẽ không có việc gì, ngoan, đừng lo lắng." Hoàng Phu Tuyệt dỗ dành.

"Ai ôi . . . . . Đau. . . . . Đau. . . . ." Lăn đến dưới chân cầu thang Tiểu Phượng thét to.

Quản gia nghe tiếng kêu, lập tức vội vội vàng vàng chạy tới, thấy người giúp việc nằm trên mặt đất thét chói tai và ông chủ đứng trên cầu thang mặt đầy tức giận, phu nhân bị giật mình sợ hãi, nhất thời lo lắng không dứt, chẳng lẽ người giúp việc mới tới đụng phải phu nhân của ông chủ rồi?

"Còn đứng ở chỗ đó làm gì? Còn không mau đi gọi bác sĩ tới đây!" Hoàng Phu Tuyệt giận dữ quát Quản gia, đáng chết, thủ hạ của anh thật không ngờ lại dùng người vô dụng như thế.

"Dạ, dạ . . . . ." Quản gia vội vàng nói mấy tiếng ' dạ' xong, thật nhanh đi gọi điện thoại, thật sự là người giúp việc mới gây ra lỗi, còn phải triệu tập bác sĩ, xem ra tình thế rất nghiêm trọng.

Tất cả người giúp việc trong lâu đài đều là do ông tuyển chọn rất kỹ, bởi vì hai ngày trước ông bị bệnh, cho nên một nhóm người giúp việc mới đây là người quản lý khảo hạch, không nghĩ tới xảy ra chuyện như vậy, trong lòng Quản gia thầm nghĩ.

"Người tới, xử lý xong!" Hoàng Phu Tuyệt phân phó với khoảng không, sau đó ôm ngang eo Thủy Băng Nhu bồng trở về trong phòng, xem ra dù là ở trong lâu đài, cũng phải thời thời khắc khắc sắp xếp người bảo vệ bảo bối của anh mới được.

"Dạ, chủ tử!" Một người áo đen từ góc tối đi ra, cung kính trả lời, chủ tử nếu nói xử lý xong đại khái chính là đem đứa con gái không biết chết sống này ném ra khỏi lâu đài đi, sau đó tất cả những người cùng trúng tuyển với cô ta và những nhân viên có liên quan cũng đuổi hết ra khỏi lâu đài, ám vệ đã ở bên chủ từ lâu năm, sẽ phải hiểu được ý tứ trong lời nói của ngài ấy mới được.

Lúc này, người giúp việc Tiểu Phượng mới biết cô đã chọc phải người không nên dây vào, hối hận không thôi.

Trong chốc lát, Quản gia dẫn một đám bác sĩ nhanh chóng đi vào phòng của Hoàng Phu Tuyệt và Thuỷ Băng Nhu.

"Mau đến xem phu nhân và Tiểu Chủ Tử như thế nào?" Hoàng Phu Tuyệt lo lắng phân phó.

Một đám bác sĩ cùng nhau tiến đến chuẩn bệnh cho Thủy Băng Nhu, Hoàng Phu Tuyệt và Quản gia là lo lắng đứng ở bên cạnh.

"Như thế nào?" Hoàng Phu Tuyệt lo lắng hỏi, dù sao đây là đứa bé đầu tiên của anh, hơn nữa Tiểu Nhu nhi rất thích đứa bé này, cho nên nó ngàn vạn lần không thể có chuyện.

"Ông chủ, không có việc gì, phu nhân và đứa bé đều rất khỏe mạnh." Bác sĩ cung kính nói, mới vừa bộ dáng Quản gia rất lo lắng, làm hại bọn họ cho là đã xảy ra chuyện gì, nếu là phu nhân cùng đứa bé thật sự có chuyện gì, bọn họ rất hoài nghi, ông chủ trước hết sẽ bắt bọn họ để khai đao.

"Ừ, vậy thì tốt, toàn bộ mọi người đi ra ngoài đi!" Lòng đang treo lơ lửng trên cao của Hoàng Phu Tuyệt nhất thời buông xuống.

"Em nghe chưa, không sao rồi! Không phải anh bảo em ngủ thêm một lát sao? Sao đã vội dậy sớm như vậy? Hả?" Hoàng Phu Tuyệt ôm cô hỏi.

"Không có nha, em. . . . .em khát chứ sao." Thủy Băng Nhu lắp bắp, ngàn vạn lần không thể nói sự thật.

"Hừ hừ. . . . . . Vậy sao? Đầu giường không phải có chuông sao? Chỉ cần em kéo nó một cái, sẽ có người giúp việc đến lấy nước cho em." Hoàng Phu Tuyệt nói ra nghi vấn.

"Ừ. . . . . . Cái này. . . . . . Cái này em muốn tự mình đi lấy, thuận tiện có thể thư giãn một chút, cũng là tốt cho em bé, đúng rồi, sao anh lại quay về, anh không phải đã ra ngoài rồi sao?" Thủy Băng Nhu hỏi.

"Em đó, đừng nghĩ lảng sang chuyện khác, rời giường đi lấy nước uống sẽ mặc chỉnh tề như vậy sao? Hả? Bà xã đại nhân yêu quý của tôi, em có thể trả lời anh không?" Hoàng Phu Tuyệt không tin tưởng nói.

"Em . . . Em . . . . . . Em chỉ là muốn đi gặp bọn Tiểu Huyên thôi, đã lâu rồi chưa gặp các bạn ấy, hơn nữa họ vẫn là không biết em đã có thai, cho nên liền. . . . . . . ." Thủy Băng Nhu cúi đầu giải thích.

"Ha ha ha. . . . . . . Biết rồi, chuyện này anh sẽ sắp xếp, nhưng về sau không bao giờ được lại thừa dịp anh không ở nhà lén chạy đi, bên ngoài rất nguy hiểm, có biết hay không? Hả? Thật may là hôm nay anh quên mang theo tài liệu, nếu không em và bảo bảo đều bị thương rồi, mới vừa thật dọa sợ anh rồi, có biết hay không? Bé cưng có bị dọa sợ hay không? Hả?" Hoàng Phu Tuyệt hôn gương mặt của cô nói. Thay vì để cho cô len lén chạy đi, không màng nguy hiểm gặp gỡ những thứ kia, còn không bằng anh đi sắp xếp cơ hội để cho cô có thể nhìn thấy đám bạn kia của cô, yêu một người không nhất định phải giam cầm cô ấy, cho cô tự do thích hợp cũng là điều cần thiết.

"Có thật không? Thật tốt quá, em thật yêu anh đó! Tuyệt." Thủy Băng Nhu vui mừng ôm đầu của anh, đặt lên gò má anh một nụ hôn.

"Đây là đang nghĩ cảm ơn qua loa sao?" Hoàng Phu Tuyệt ôm eo của cô, chộp lấy môi cô, dịu dàng hôn, anh hôn cô vĩnh viễn đều hôn không đủ.

Hồi lâu sau, Hoàng Phu Tuyệt mới buông Thủy Băng Nhu thở hổn hển ra, dịu dàng giúp cô điều khí.

"Anh không phải còn đi làm sao? Cũng đã muộn lắm rồi." Thủy Băng Nhu kêu lên một tiếng.

"Ha ha ha. . . . . . Không đi, hôm nay ở nhà với Tiểu Nhu, vui không? Hả?" Hoàng Phu Tuyệt đưa mặt đến sát mặt cô, phun khí lên mặt cô.

"Ha ha ha. . . . . . Vui, vui mà! Ha ha ha. . . . . . . Thật là nhột." Thủy Băng Nhu cười nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.