Người Yêu Của Tổng Giám Đốc Xã Hội Đen

Chương 67




"Hôm nay là ngày cưới của Tiểu Nhu, chuyện này trước tiên không nên nói với bạn ấy, tránh khiến cho bạn ấy lo lắng, chúng đi tìm xem." Lý Hiếu Huyên nói.

"Ừ." Mọi người tán đồng gật đầu một cái.

Sau đó Âu Dương Tuấn liền lôi kéo Lăng Tâm đi vào xe của hắn, đừng tưởng rằng hắn cái gì cũng không rõ, thật ra thì hắn mới là người rõ ràng nhất trong cả đám người, Tư Đồ tiểu tử kia thích người ta còn không tự biết, xem ra là muốn người anh em này giúp hắn một chút rồi, cho bọn họ có thêm chút cơ hội ở cùng nhau, hừ hừ ~

"Ah ~ Cậu làm gì lôi kéo tôi như vậy, tôi muốn ngồi cùng một xe với Tiểu Huyên." Lăng Tâm lập tức muốn xuống xe.

"Ai yêu, bà cô của tôi, tôi có chuyện muốn nhờ cô giúp một tay, có thù lao." Âu Dương Tuấn ném mồi câu ra.

"Thù lao? Nói nghe thử xem là bao nhiêu?" Lăng Tâm hai tay khoanh trước ngực đứng tại chỗ hỏi với vẻ bất cần, nhưng ánh sáng trong mắt đã bán đứng cô nàng.

"Chúng ta lên xe rồi mới nói đến vấn đề thù lao có được hay không?" Âu Dương Tuấn dụ dỗ, rất khó tưởng tượng cô nàng này trong nhà có tiền như vậy nhưng lại vẫn tham tiền đến trình độ như thế, chỉ là bộ dạng nghe thấy tiền là ánh mắt tỏa sáng của cô ấy, không hề cho người ta chút cảm giác nào là giống con buôn, ngược lại là thật đáng yêu.

"Vậy cũng tốt! Liền lên xe rồi nói đi! Dù sao tìm người quan trọng hơn." Lăng Tâm nói xong lập tức chui vào trong xe.

Lý Hiếu Huyên đứng tại chỗ khó hiểu nhìn nhìn đôi nam nữ phía trước.

"Đi thôi!" Tư Đồ Huy dịu dàng nói với cô.

"Nhưng mà bọn họ . . . ." Lý Hiếu Huyên mê muội nghĩ có nên chờ Lăng Tâm hay không, dù sao họ làm gì hầu như cũng đều cùng nhau.

"Xem ra bọn họ là muốn cùng đi chung một xe rồi, bạn không phải không muốn ngồi xe mình chứ!" Tư Đồ Huy nhàn nhạt hỏi, trong lòng lại khẩn trương muốn chết, ngàn vạn đừng cự tuyệt nha!

"Dĩ nhiên không ngại nha, chỉ sợ bạn gái của cậu để ý thôi." Lý Hiếu Huyên thấy Lăng Tâm vào xe Âu Dương Tuấn mới cười nói.

"Ha ha ha. . . . . Mình hiện tại không có bạn gái." Tư Đồ Huy giải thích, hắn cũng không rõ ràng hắn vì sao phải vội vàng giải thích với cô ấy như vậy, chỉ là trong tiềm thức không hy vọng cô ấy hiểu lầm hắn.

Lý Hiếu Huyên khẽ mỉm cười, không nói thêm câu nào nữa, đi theo hắn vào trong xe, hoa hoa công tử nếu nói là một ngày không có bạn gái nói ra ngoài ai mà tin chứ, hắn không muốn nói thì kệ đi.

Ngồi trên xe, Tư Đồ Huy thỉnh thoảng len lén nghiêng mặt sang bên nhìn Lý Hiếu Huyên, muốn từ vẻ mặt của cô tìm ra một chút xíu sơ hở, kết quả rình coi nửa ngày, vẻ mặt của cô một chút biểu hiện đặc biệt đều không có, nói như vậy cô ấy đã không còn quan tâm Nghê nữ rồi, phát hiện này khiến trong lòng hắn rạo rực niềm vui.

"Sao vậy, trên mặt của tôi có cái gì bẩn sao?" Lý Hiếu Huyên nghi hoặc hỏi.

"Không có." Tư Đồ Huy nhân cơ hội nghiêm túc quan sát cô, vừa rồi chỉ chú ý không thấy Nghê, căn bản không có thời gian thật tốt quan sát cô, hôm nay cô làm phù dâu, mặc đầm màu hồng có vẻ đặc biệt chói mắt, eo nhỏ nhắn không đầy nắm tay, đường cong linh lung hấp dẫn, trong sự thanh thuần còn mang theo một chút vẻ mị hoặc, đây là vẻ phong tình hắn chưa từng gặp qua, hắn tham lam ngắm nhìn cô thật gần.

"Không có? Vậy tại sao cậu vẫn nhìn chằm chằm vào tôi như thế chứ? Chú ý nhìn đường cẩn thận." Lý Hiếu Huyên nhắc nhở.

"Ờ." Tư Đồ Huy liều mình quay đầu nghiêm túc lái xe, thật hỏng bét, tự nhiên bị cô ấy bắt thóp, hắn ảo não thầm nghĩ.

Hắn thật kỳ quái, rõ ràng là một hoa hoa công tử, vì sao vào giờ phút này hắn lại cho người ta cái cảm giác là một cậu bé con cứng đầu cứng cổ, Lý Hiếu Huyên lắc đầu xua đi ý nghĩ kỳ quái trong đầu.

Lúc này trong quán bar.

Cô gái yêu mị ngồi dưới đất thấy An Đông Nghê chỉ lo uống rượu, hoàn toàn không thấy sự tồn tại của cô ả, trong lòng tức giận mà không dám phát tác.

"Tiên sinh, có thể kéo nhân gia một cái không? Người ta bị trật chân, thật là đau nha." Giọng cô ả diêm dúa lòe loẹt nũng nịu nói, chìa ra cánh tay mảnh khảnh, hướng về phía An Đông Nghê mãnh liệt phóng điện, đáng tiếc An Đông Nghê từ đầu tới đuôi liền nhìn cũng không có liếc nhìn cô ả một cái, một thân một mình uống rượu mạnh.

"An Đông Nghê, làm sao cậu có thể đối đãi như vậy với vị tiểu thư này đây? Rất không phúc hậu nha! Lại để cho nhân gia tiểu thư giống như chú hề một mình diễn trò, ít ra cũng nên có chút phản ứng chứ, thế chẳng phải làm uổng phí công sức của nhân gia tiểu thư đây sao?" giọng nói hờ hững từ ngay gần quầy bar truyền tới.

Giọng nói hờn dỗi ngọt ngào như thế, chủ nhân cũng nhất định rất đẹp, đại bộ phận người trong quán bar lập tức đem tầm mắt nhìn về nơi phát ra âm thanh kia, chỉ thấy bốn vị tuấn nam mỹ nữ đứng ở nơi đó.

Hai cô gái ngọt ngào mặc đầm màu hồng và màu xanh dương, hai chàng trai kia, một anh tuấn phong cách thân sĩ, một người khác là vẻ cuồng dã phong tình lưu manh. Mấy người ưu tu này xuất hiện nhất thời khiến quầy rượu nhàm chán sôi trào một hồi.

"Lăng Tâm, không nên nói lời nhu vậy, nếu như có một vài con ruồi khiến cho người ta ghét liều mạng dính tới đây, chẳng lẽ Nghê có muốn ói cũng phải nhịn xuống đi hôn nó một cái hay sao?" Tư Đồ Huy đứng ở bên cạnh cười trêu nói.

"Người . . . Các người là ai?" Bọn họ dám nói cô là con ruồi làm người ta ghét?

Cô gái diêm dúa lòe loẹt ngồi dưới đất vốn là bởi vì An Đông Nghê không để ý tới cô ả, trong lòng đã rất tức giận, đột nhiên thấy hai người đàn ông xuất sắc như vậy xuất hiện, trong lòng một hồi vui mừng, hi vọng khơi dậy lòng thương hương tiếc ngọc của bọn họ, không không ngờ bọn họ lại không lựa lời chửi xéo ả như vậy, thật khiến cho cô ả không thể nhịn được nữa, đảo mắt nhìn đến hai cô gái ưu tú bên bên cạnh hai gã kia, khiến cho ả cảm giác mình thật giống một tên hề, nhất thời tức giận trợn trừng mắt nhìn họ trút giận.

"Tôi nha, tôi dĩ nhiên chính là của hắn nữ. . . . . . là bằng hữu, ha ha ha. . . . ." Lăng Tâm chìa một bàn tay về phía cô ả kia, ngón tay kia chỉ An Đông Nghê cười khanh khách nói.

Mà Tư Đồ Huy và Âu Dương Tuấn thì hai tay khoanh trước ngực nhàn nhạt cười nhìn màn kịch trước mắt, hai người liếc mắt nhìn nhau, tiểu tử tinh quái như Lăng Tâm sẽ tốt bụng vươn tay? Trong này nhất định có quỷ kế.

"Cô nhanh lên một chút đưa tay cho tôi, bởi vì tôi tính phí theo giây nha." Lăng Tâm tốt bụng nói.

"Tính phí theo giây?" Cô gái trước mắt này đang nói cái gì khó hiểu như vậy?

"Đúng nha, nếu không cô cho rằng tôi là rảnh rỗi không có việc gì làm sao? Cái người này sao nặng quá vậy, kéo cô một cái cũng phải mất rất nhiều tinh lực của tôi đấy có biết không hả?" Ánh mắt Lăng Tâm một bộ "Tôi bại bởi cô" nói.

"Không hiểu ra sao?." Cô ả trên đất giận dữ nói một câu liền bỏ đi như chạy.

"Ai, Cô còn chưa có trả tiền tôi nha?" Lăng Tâm la lớn theo phía sau cô ả kia, nhất thời tất cả mọi người trong tiệm nhìn bóng lưng đang chạy đi của cô ả diêm dúa kia, chỉ chỉ chõ chõ.

Tư Đồ Huy cùng Âu Dương Tuấn liếc mắt nhìn nhau, trong mắt có nụ cười thấu hiểu.

Lý Hiếu Huyên bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó đi về phía bên cạnh An Đông Nghê.

"Đừng uống nữa!" Lý Hiếu Huyên đoạt lấy ly rượu trong tay An Đông Nghê nói.

"Cô là ai? Tiểu Nhu? Có phải Tiểu Nhu hay không? . . . . Ha ha ha. . . . Tôi. . . . Cũng biết. . . . em không phải. . . . Không để ý tới tôi, đừng kết hôn với hắn có được hay không. . . . . Không muốn không để ý tôi. . . . . Tôi yêu em, Tiểu Nhu. . . ." An Đông Nghê đột nhiên ôm Lý Hiếu Huyên nói.

"Cậu đến tột cùng uống bao nhiêu rượu? Cậu say rồi." Lý Hiếu Huyên đỡ hắn nói.

"Tôi không có say. . . . Tôi mới không có say, Tiểu Nhu. . . . Đừng rồi xa anh. . . ." Mặt An Đông Nghê từ từ đến gần Lý Hiếu Huyên, đột nhiên gương mặt tuấn mỹ bị người hung hăng nện cho một quyền.

"Cậu đã tỉnh táo lại chưa? Cô ấy không phải Tiểu Nhu của cậu." Tư Đồ Huy kéo Lý Hiếu Huyên ra phía sau hét lớn, thật khiến cho hắn vô cùng tức giận, cô ấy vẫn còn yêu Nghê sao? Tại sao lúc Nghê đến gần cô ấy không có đẩy ra, Tư Đồ Huy đau lòng nghĩ.

"Được rồi, được rồi, Nghê không phải say rồi sao, khiêng cậu ấy về đi rồi hãy nói!" Âu Dương Tuấn lên tiếng, nếu còn như vậy, rất khó bảo đảm Tư Đồ tiểu tử này sẽ không làm thịt Nghê. Thật là, sức ghen của tiểu tử này thật rất lớn, cậu ta nhất định còn không có phát giác đi!

Âu Dương Tuấn liền đỡ An Đông Nghê đi ra ngoài.

"Không, tôi không đi. . . . Tôi muốn uống rượu, say. . . . Tiểu Nhu sẽ. . . . Xuất hiện, tôi muốn thấy Tiểu Nhu. . . ." An Đông Nghê ôm bình rượu nói.

"Tốt, tốt, tốt, mình dẫn cậu đi tìm Tiểu Nhu của cậu." Âu Dương Tuấn dụ dỗ nói.

"Tiểu Nhu? Thật. . . . Đi tìm Tiểu Nhu? Đi. . Đi, đi tìm Tiểu Nhu. . . . Ách. . . ." An Đông Nghê liêu siêu theo Âu Dương Tuấn đi ra ngoài.

Lý Hiếu Huyên và Lăng Tâm khó hiểu liếc mắt nhìn Tư Đồ Huy, sau đó liền đi theo ra cửa quán bar.

Lưu lại một mình Tư Đồ Huy đứng tại chỗ ảo não cào cáo mái tóc ngắn xanh đen, sau đó cũng đi theo ra khỏi cửa chính quán bar.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.