Người Yêu Của Tổng Giám Đốc Xã Hội Đen

Chương 102




"Bà xa, anh sai rồi còn không được ư, em đừng không để ý đến anh được hay không?" Hoàng Phu Tuyệt vùi đầu ở trên cổ của Thủy Băng Nhu, đem hơi ấm áp thở toàn bộ phun đến trên cổ của cô, làm cho cô có chút ngứa ngáy, vốn là đang muốn cố ý giả bộ thâm trầm, để cho anh nghĩ rằng mình giận anh, sửa đổi một chút tật xấu thích ăn dấm của anh, ai ngờ anh lại xuất ra một chiêu này, ở trước mặt cô làm nũng, còn muốn trêu đùa cô nữa chứ.

"Ha ha ha. . . . . . Thật là nhột đó, không cần dựa vào gần như vậy..., ha ha ha. . . . . ." Thủy Băng Nhu cười đến xinh đẹp rạng ngời, nước mắt cũng muốn trào hết ra rồi, không ngừng tán loạn đẩy vào ngực của anh.

Nghe được bảo bối của anh rốt cuộc cười, tâm đang rối như tơ vò của Hoàng Phu Tuyệt cũng buông lỏng, bộ dạng không nói không rằng của cô vừa rồi khiến anh rất lo lắng, hắn không thể chịu được nếu cô không để ý tới anh, thật may là cô đã bắt đầu cười, xem ra sau này anh cần cố gắng khống chế tâm tình mình tốt hơn mới được, không thể khiến cô không thèm đẻ ý tới anh.

"Hả? Em cong chưa có nói là có giận anh hay không đấy?" Hoàng Phu Tuyệt như một chú nhóc lớn đầu vùi đầu vào cổ cô, ý xấu muốn trêu chọc cô, anh cực kỳ thích nhìn cô cười đến bản thân vô lực, hơn nữa còn là vì anh mà nở rộ nụ cười.

"Con mắt nào của anh thấy em giận anh hả?" Thủy Băng Nhu cười hỏi, cô vốn chính là không có tức giận, chỉ là vẻ mặt giả bộ tức giận để hù dọa anh thôi, hiện tại anh nhắc tới, cô nhất định là có chết cũng không thừa nhận.

"Còn nói không có, này vậy sao vừa rồi bà xã không thèm để ý tới anh, anh còn cho là bé cưng tức giận, anh thật sự thấy lo lắng đấy." Hoàng Phu Tuyệt ai oán nói.

"Hừ hừ. . . . . . anh cho rằng bà xã của anh là người nhỏ mọn như vậy sao? Hả?" Thủy Băng Nhu híp mắt hỏi, trong mắt có uy hiếp "Nếu là anh dám nói đúng, anh sẽ chết cho mà coi" , uy hiếp trắng trợn.

"Không phải, không phải, bà xã không nhỏ mọn, là ông xã hẹp hòi." Hoàng Phu Tuyệt khoe mẽ lắc đầu rất mạnh, anh đương nhiên sẽ nói theo ý của cô..., chỉ cần cô vui vẻ là được rồi.

"Ừ. . . . . . NHư vậy còn nghe được, lần này trước hết bỏ qua cho anh, lần sau anh lại dám nói em hẹp hòi, xem em phạt anh thế nào, hừ hừ." Thủy Băng Nhu uy hiếp.

"Đúng, đúng, bà xã, vậy. . . . . . Nếu như, anh nói là nếu như lần sau anh lại nói em hẹp hòi, em định sẽ phạt anh thế nào?" Hoàng Phu Tuyệt vẻ mặt rất muốn biết hỏi, nếu như bé con của anh trừng phạt bằng cách dùng miệng chận lại miệng của anh, anh đương nhiên rất thích tiếp nhận phạt rồi.

"Hoàng Phu Tuyệt, lần sau anh sẽ biết, hừ hừ." Thủy Băng Nhu cắn răng nghiến lợi nói, o o, thật là tức chết cô mà, không, tuyệt đối không thể nói tới chữ chết, bởi vì cái người đàn ông bá đạo bên cạnh này không để cho nói, nói là sẽ không may mắn. Nếu như lần sau anh còn như vậy, cô liền phạt anh không cho vào chung phòng với cô nữa, hừ hừ, xem anh có sợ hay không cho biết.

Hoàng Phu Tuyệt cười gượng mấy tiếng, không tiếp tục với chủ đề vừa rồi nữa, anh cũng không muốn buổi tối tới thư phòng ngủ, lạnh lẽo như vậy, hơn nữa không có ôn hương nhuyễn ngọc ôm vào trong ngực, anh làm sao có thể ngủ được.

"Mệt không, đi ngủ, chờ một lát phục hồi sức rồi mới ăn trưa." Hoàng Phu Tuyệt ôm Thủy Băng Nhu đi tới phòng ngủ, dịu dàng dụ dỗ.

"Ừm, anh không phải tới công ty sao?" Thủy Băng Nhu hỏi, cô càng ngày càng không thể rời xa anh, không có anh ở đây bên cạnh cô, chất lượng giấc ngủ của cô liền thay đổi không được tốt nữa, cô luôn luôn là một cô gái không thích làm phiền người khác, nhưng là kể từ khi kết hôn đến bây giờ, cô liền giống như anh vậy, thích quấn lấy đối phương, một khắc cũng không muốn rời đi.

Chỉ là anh lúc nào cũng ở bên cạnh cô, công ty thật sự mặc kệ được sao?

"Ừ, hôm nay không đi, bé cưng mau đi ngủ." Hoàng Phu Tuyệt dịu dàng nói, dự tính ngày sinh của cô là một tháng nữa, xem ra phải sắp xếp thời gian, anh muốn giao phó lại chuyện của công ty, mới có thể ngày ngày ở bên cạnh cô cho đến ngày đứa bé an toàn ra đời.

Nghe nói thì đến giai đoạn sinh, trong lòng của người phụ nữ có thai có thể xuất hiện sự sợ hãi, trong giai đoạn đặc biệt này anh nhất định phải đi theo bên người cô một tấc cũng không rời mới được.

"Ngoan, đừng sợ, anh sẽ luôn ở bên cạnh em, nhắm mắt lại ngủ đi." Hoàng Phu Tuyệt nhẹ nhàng đầy yêu thương đặt lên trán cô một nụ hôn êm ái.

"Ừ, em biết rồi, em không có sợ hãi, anh nằm xuống đây đi!" Thủy Băng Nhu hướng về vị trí giường bên cạnh, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh nói.

"Được." Hoàng Phu Tuyệt nhẹ nhàng nằm bẹp xuống giường ở bên cạnh, tay nhè nhẹ vượn ra, liền kéo Thủy Băng Nhu vào trong ngực, một cái tay khác đặt lên trên bụng đang nhô lên của cô, say mê đầy yêu thương vuốt vuốt, thật thần kỳ,bên trong bụng bé cưng có cốt nhục của anh, hơn nữa đang không ngừng lớn lên, rất nhanh mà có thể ra ngoài cùng bọn họ gặp mặt, lòng Hoàng Phu Tuyệt đầy vui mừng thầm nghĩ.

Mặc dù kể từ khi Thủy Băng Nhu mang thai đến bây giờ, anh cũng thường ăn dấm của đứa bé trong bụng cô, nhưng là cho tới nay tim của anh cũng đều là cảm động, chỉ là miệng anh không nói ra mà thôi, hai, đều là bảo bối của anh, một Đại bảo bối, một Tiểu bảo bối. Trước kia anh là một đứa cô nhi, một thân một mình ở trên đời này, hiện tại anh đã có một gia đình của mình, có có cốt nhục vợ con của mình, sẽ rất nhanh có một tiểu bảo bảo giáng xuống, một nhà ba người hạnh phúc vui vẻ sinh hoạt chung một chỗ, tất cả những điều đó chính là nhờ người con gái mà anh yêu trước mặt này mang đến cho anh, anh sao mà may mắn để có thể gặp được cô.

"Thế nào? Anh sao lại nhìn em như vậy?" Thủy Băng Nhu nhẹ nhàng nghiêng người sang, không cẩn thận trông thấy vẻ mặt cổ quái của anh đang nhìn mình, trong mắt của anh có cảm động, hạnh phúc, mong đợi, yêu say đắm, cưng chiều. . . . . . Anh ấy đang nghĩ gì đây? Thủy Băng Nhu đột nhiên rất muốn hiểu rõ suy nghĩ trong lòng anh.

"Ha ha ha. . . . . . Thật muốn biết sao?" Hoàng Phu Tuyệt rất có thâm ý hỏi.

"Anh đó, thật là càng ngày càng thích khoe mẽ mà." Thủy Băng Nhu cười nói, nhìn bộ dạng không đứng đắn của anh, liền biết anh có thể lại muốn nói ra một vài lời làm cho người ta không biết phải làm sao, cô thật sự là hiểu anh rất rõ mà.

"Vừa rồi anh đang nghĩ. . . . . . Như thế nào mới có thể khiến cho bà xã nhào tới, sau đó ăn khô lau sạch." Hoàng Phu Tuyệt vẫn chưa thỏa mãn nói, trong mắt không chút nào che giấu ham muốn, cứ như vậy nóng rực nhìn cô.

"Không đứng đắn, mau ngủ." Thủy Băng Nhu đỏ mặt vỗ lồng ngực của anh nói, cô quả nhiên là người hiểu anh rõ nhất, cơ hồ là liền có thể hiểu được những lời anh đang định nói, lời nói không đứng đắn như vậy đã không phải là lần đầu tiên, nhưng mỗi lần đều khiến cho cô không có cách nào không đỏ hồng hết mặt, cái người đàn ông không đứng đắn này chính là người mà cô yêu đến tận xương tủy.

Thủy Băng Nhu không nói gì thêm, khi ở trong ngực anh tìm được một vị trí thoải mái, từ từ đi vào giấc ngủ.

"Tuân lệnh, bà xã đại nhân." Hoàng Phu Tuyệt cưng chìu nói, sau đó ôm lấy cô tiến vào giấc ngủ.

*

Hoàng Phu Tuyệt là bởi vì cảm thấy một vật nặng áp lên trên người của anh mà tỉnh lại, anh từ từ mở mắt, đập vào mi mắt là hình ảnh thơm ngát đặc sắc, chỉ thấy một cái chân của Thủy Băng Nhu đang nhẹ nhàng gác lên bộ vị quan trọng của anh, trong vô thức không ngừng ma sát, cổ áo của cô vì say ngủ, khẽ mở rộng, từ góc độ của anh nhìn sang, vừa lúc có thể nhìn thấy hai tiểu bạch thỏ của cô, không có mặc áo nịt ngực.

Có thể là bởi vì cô mang thai, bộ ngực trở nên lớn hơn trước kia nhiều, bây giờ áo ngực đều không thích hợp mặc, anh đã cho người đặt làm áo ngực cỡ lớn nhất cho cô rồi, có thể là quen mặc kiểu dáng ban đầu, hiện tại cô ở trước mặt anh hâu như đều không mặc áo lót, lúc này quả thực là đang khảo nghiệm ý chí của anh.

Tất cả cảnh đẹp cứ như vậy hiện ra ở trước mặt anh, Hoàng Phu Tuyệt nhìn da thịt trắng nõn của cô, ở dưới sự ma sát nghịch ngợm của chân cô, dục vọng giống như đào núi lấp biển mà đến, anh không ngừng thở hổn hển, anh cảm giác toàn thân nóng lên, hết sức khó chịu, Hoàng Phu Tuyệt cả kinh, lập tức nhẹ nhàng đẩy chân đang gác trên người anh của cô xuống, xuống giường nhanh bước về phía phòng tắm.

Anh lập tức lột quần áo ra đặt sang bên tắm dưới vòi nước, cố gắng làm mềm đi thứ làm cho người ta lung túng, thật may là anh tỉnh lại sớm, nếu không để cho bé cưng của anh nhìn tấy, nhất định sẽ cười anh.

Hoàng Phu Tuyệt từ từ tắm, đều do anh đã quá lâu không có đụng cô, mới có thể nghĩ đến cô như vậy, lực kháng cự của anh đối với cô càng ngày càng yếu, nhưng là trong đầu óc anh giờ phút này lại xuất hiện cảnh đẹp cô vừa mới xuất hiện trước mặt anh vừa rồi, dục vọng mới vừa được thả lỏng trong nháy mắt lại căng cứng, Hoàng Phu Tuyệt bỏ lại y phục trong tay, lập tức mở nước lạnh ra vọt lên tắm nước lạnh, dục vọng này sao có thể nhanh như vậy liền xuống được, xem ra có lẽ anh phải tắm nước đá mới có hi vọng.

Hoàng Phu Tuyệt đứng dưới vòi nước lạnh lẽo, thân thể vẫn rất nóng.

Hồi lâu sau, Hoàng Phu Tuyệt sửa sang lại quần áo xong mới đi ra khỏi phòng tắm.

Lúc này, Thủy Băng Nhu vẫn đang say giấc nồng, hành động của Hoàng Phu Tuyệt không chút nào ảnh hưởng tới giấc ngủ của cô, khiến Hoàng Phu Tuyệt hơi yên lòng, hoàn hảo cô không có tỉnh lại, nếu không anh sẽ bị cười rồi.

Hoàng Phu Tuyệt nhẹ nhàng đi tới bên giường ngồi xuống, mắt liếc đồng hồ báo thức bên giường một cái, thấy bọn họ ngủ coi vậy mà đã tương đối lâu rồi, nhanh như vậy liền đến thời gian cơm trưa, xem ra phải gọi bé cưng của anh tỉnh dậy rồi, nếu không chẳng những cô bị đói bụng, mà bảo bảo cũng bị đói bụng rồi.

Hoàng Phu Tuyệt nhẹ nhàng đem khí nóng phun đến bên tai cô, chọc cho cô ưm một tiếng, đầu khẽ hếch lên, đổi một vị trí thoải mái tiếp tục ngủ.

Dục vọng mới vừa dìm xuống của Hoàng Phu Tuyệt nhanh chóng bốc lên, nhìn trạng thái say ngủ mê người của Thủy Băng Nhu, hô hấp càng ngày càng nặng, tất cả cũng nhanh muốn che mất lý trí của Hoàng Phu Tuyệt, anh hít sâu, không ngừng nhắc nhở mình, ngàn vạn lần không được làm tổn thương bảo bối cùng tiểu bảo bảo của anh.

"Ừm. . . . . . ." Thủy Băng Nhu ngủ thoải mái ưm ra tiếng.

Đầu Hoàng Phu Tuyệt oanh một tiếng, tay của anh mất đi khống chế đặt lên người của cô, cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên cánh môi đỏ mọng yêu kiều vì say ngủ mà chu lên của cô, uyển chuyển triền miên.

Tay của anh giống như đang nâng niu bảo bối trân quý nhất trên cái thế giới này vậy, ôm lấy đầu nho nhỏ của cô tới gần trước mặt của anh, cùng anh mặt đối mặt.

"Ừm. . . . . . . Lạnh quá." trong mộng Thủy Băng Nhu ưm ra tiếng, kéo đi hoàn toàn lý trí của Hoàng Phu Tuyệt.

Hoàng Phu Tuyệt cúi đầu hôn lên đôi môi kiều diễm của cô, không ngừng mút thỏa thích, tay nóng rực càng thêm không khách khí đặt lên thân thể của cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.