Người Yêu Của Naraku Nham Hiểm

Chương 56




Người đầu tiên biết tin vui này là Kikyo. Hoa Hiểu Quỳ rất sung sướng, sự sung sướng này xuất phát từ sâu trong lòng, lan tỏa đến Kikyo, từ khi linh hồn bị ép buộc thức tỉnh đến nay, chịu đả kích không ngừng, tâm trạng của Kikyo rất suy sụp, giờ đây nghe được một tin tức tốt như vậy, dù Kikyo cảm thấy vui vẻ, cũng không cười thành tiếng.

“Khó khăn lắm mới gặp lại nhau, nhưng hiện tại không phải thời điểm thích hợp để ở lại đây, không biết Bồng Lai đảo sẽ xuất hiện vào thời gian cụ thể nào, nhưng tính đại khái, có lẽ cũng sắp tới ngày đó rồi, ta không rõ phương pháp tạo ra thân thể, phải đi hỏi Naraku mới được. Tận dụng tài nguyên có sẵn cũng tốt hơn là lãng phí thời gian nghiên cứu lại từ đầu.” Có một câu Hoa Hiểu Quỳ không nói, dòng máu rơi vào tay yêu quái trên Bồng Lai đảo, nhiễm yêu lực trong một thời gian dài, có thể đã bị yêu hóa đến một mức độ nhất định, dùng máu đã bị yêu hóa để tạo ra thân thể, rất có thể thân thể được tạo ra sẽ là bán yêu. Nhưng đó chỉ là suy đoán cá nhân của cô, không dựa vào căn cứ thực tế nào, nên Hoa Hiểu Quỳ không nói ra, dù sao tới lúc cần biết cũng sẽ biết.

“Naraku? Là bán yêu sinh ra từ Quỷ Nhện sao? Không ngờ hắn lại nghĩ ra được biện pháp như vậy để làm cô tỉnh lại, nhưng, trước nay Ngọc Tứ Hồn đều ở trong tay Kagome, tạo ra thêm một thân thể tương tự như vậy, có vẻ vô ích. Lãng phí nhiều sức lực như vậy, chắc chắn là có mục đích, hắn có niềm tin mãnh liệt là dù Ngọc Tứ Hồn không xuất hiện, thì hắn cũng có thể thành công.” Trong đầu Kikyo hiện lên bóng người khoác áo choàng trắng kia, lần gặp mặt cuối cùng, đôi mắt màu đỏ sậm ấy hung tàn đến mức làm người ta rét lạnh thấu xương, đến giờ vẫn khiến cô không thể quên.

“Khi Thành chủ phu nhân mang thai Quỳ-hime, Quỳ-hime có năng lực giống ta, vì vậy, khi Quỳ-hime sử dụng năng lực đi vào giấc mộng có thể liên kết với giấc mơ của ta, giữa ta và cô ấy có một mối liên hệ chặt chẽ hơn bất cứ ai. Có lẽ Naraku nghĩ như vậy, đầu óc của hắn đúng là rất tiện dụng, bởi người bình thường có lẽ không nghĩ ra ý tưởng kỳ lạ như vậy. Nếu Kagome không đi qua Giếng Ăn Xương và tới đây, dựa vào liên hệ giữa cảnh trong giấc mộng, ta có thể tiến vào giấc mộng của Quỳ-hime, từ đó thoát khỏi Ngọc Tứ Hồn.” Hoa Hiểu Quỳ đặt tay lên cằm, nhìn về phía trước, làn gió mát làm đong đưa những tán cây đại thụ, tạo ra tiếng lá cây cọ vào nhau xào xạc.

“Dùng biện pháp đó để mở đường thoát cho cô, Naraku thật dụng tâm lương khổ, hắn cũng sở hữu tư duy vượt xa người bình thường, phá vỡ mọi hạn định về tư duy, đúng là một bán yêu hiếm thấy.” Khóe môi Kikyo hơi cong lên, điềm tĩnh dịu dàng, sự cô tịch giữa hai hàng lông mày nhạt dần, giọng điệu cảm thán, giấu đi tâm trạng ưu sầu. Hiển nhiên, cô lại nhớ tới Inuyasha.

“Thật sao? Ta thừa nhận là đầu óc của hắn rất hữu dụng, chỉ từng tiếp cận mộng cảnh một một lần mà có thể nghiên cứu tinh vi đến vậy, trình độ của hắn rất đáng sợ, óc quan sát nhạy cảm, lý luận và suy tính vượt xa người bình thường. Quỳ-hime còn quá nhỏ tuổi, năng lực không đủ mạnh, Kagome lại đến muộn, hắn tốn rất nhiều công sức để mở ra con đường liên kết đó, nhưng, cũng không phải là hoàn toàn không dùng được.” Hoa Hiểu Quỳ ngửa đầu ra sau, lưng dựa vào thân cây, nhìn tầng tầng lớp lớp tán cây, chỉ có vài tia sáng mặt trời lọt qua kẽ lá, chẳng hề chói mắt.

Hoa Hiểu Quỳ không phải người ngu xuẩn, chỉ là lười động não, cô biết Naraku tốn bao công sức mới khiến cô tỉnh lại, có một số việc đã sớm biết rõ trong lòng, ví như tình cảm của Quỷ Nhện dành cho cô, nhưng cô không rõ tâm tư của Naraku, có lẽ cô hơi đoán được, nhưng chưa chứng thực, nên chẳng dám chắc, chỉ có thể đặt mối băn khoăn này xuống đáy lòng.

Cô rất biết ơn Naraku, nhưng không vì vậy mà lấy thân báo đáp, lỡ như hắn không có ý gì với cô, chẳng phải cô đang tưởng bở sao, dù sao người ta cũng chưa thổ lộ gì, hơn nữa, khi đối diện với Naraku, cô hoàn toàn không có cảm giác bị điện giật khi yêu đương, mặt không đỏ tim không đập, càng không có chuyện ngượng ngùng đến mức không dám ngẩng đầu lên nhìn người ta.

Duyên phận đúng là thứ không ai đoán định được, thuận theo tự nhiên, sau này sớm muộn cũng hiểu rõ.

“Cô và hắn ta…” Thái độ thờ ơ của Hoa Hiểu Quỳ khiến Kikyo hơi mờ mịt, đây không giống thái độ với người yêu, nhưng cảnh tượng từ 50 năm trước, chắc chắn cô không nhìn lầm, chẳng lẽ hai người họ cãi nhau?

“Chúng ta không có gì cả!” Một suy nghĩ lướt qua đầu Hoa Hiểu Quỳ, cô nói bằng giọng khẳng định. Thì ra đến bây giờ Kikyo vẫn còn hiểu lầm hoàn cảnh lúc đó, cô còn tưởng Kikyo đã quên chuyện đó rồi.

Nhưng câu nói của Hoa Hiểu Quỳ phản tác dụng, chỉ càng làm Kikyo thêm chắc chắn là hai người họ cãi nhau. Nếu không, sao Naraku lại vượt qua biết bao khó khăn, khổ tâm tốn sức làm Quỳ tỉnh lại đây?

“A, Kikyo, cô muốn đi cùng ta không? Có lẽ yêu quái trên đảo cũng biết phương pháp tạo ra thân thể phục chế, nhưng ta không quá tin tưởng chúng, vẫn chỉ có Naraku là khá đáng tin.” Dường như theo bản năng, Hoa Hiểu Quỳ nghiêng về phía Naraku hơn, cô chưa bao giờ nghĩ rằng Naraku sẽ không tiết lộ phương pháp cho mình.

“A…” Kikyo khẽ bật cười, miệng thì phủ nhận mối quan hệ với Naraku, nhưng có vẻ như trong lòng cũng không cho là vậy.

“Cô cười gì vậy?” Hoa Hiểu Quỳ hậm hực.

“Không có gì.” Kikyo thu lại nụ cười, giả vờ nghiêm túc, như thể vừa rồi cô không hề bật cười.

“Cô muốn đi cùng ta không? Ở lại ngôi đền này không ổn lắm, đâu đâu cũng là bệnh nhân, cô giống như cọng cỏ cứu mạng của họ vậy.”

“Không, mọi người đều đang cố gắng sống sót, ta chỉ góp một phần lực mà thôi. Mọi người đều không mong muốn có chiến tranh. Chỉ là, vua quan không biết nhân dân khốn khổ lầm than, không ngừng gây chiến, không biết thời đại bi kịch này kéo dài đến bao giờ mới kết thúc.” Từ khi bị ép phải thức tỉnh, đối diện với vận mệnh tàn khốc đến nay, oán hận có, cố chấp có, bi thương cũng nhiều, nhưng dù vận mệnh bất công, Kikyo vẫn giữ vẹn nguyên tấm lòng thiện lương của mình, vẫn một lòng thương dân như trước.

Chỉ khác là, giờ lòng cô ấy tự do hơn, không còn là vu nữ bảo hộ riêng ngôi làng nào, mà là lòng mang cả thiên hạ rộng lớn.

Nụ cười sạch sẽ, khuôn mặt đẹp đẽ tú lệ, khí chất thánh khiết không nhiễm khói bụi nhân gian, nhưng lại không có vẻ bễ nghễ và xa cách của một bậc trưởng giả, mà lại có sự ấm áp đến khó tin. Chỉ có người có sự ấm áp trong tim, mới có khí chất như vậy. “Cô đi một mình vẫn hơn, tạm thời ta sẽ ở lại đây, ít nhất cũng phải dàn xếp một thời gian đã, không thể rời khỏi ngay được.”

“Ta biết, cô vẫn quá thiện lương.” Hoa Hiểu Quỳ bĩu môi lẩm bẩm, nhưng không tỏ vẻ bất mãn, bởi vì chính cô cũng là người nhận ân huệ từ lòng tốt của Kikyo. “Tìm Naraku có lẽ sẽ lại gặp Inuyasha, không biết vì sao, dường như hắn ta rất không ưa Inuyasha, không biết chừng bây giờ hắn ta đang thiết kế mấy cái bẫy cho Inuyasha nhảy vào, mấy hôm trước ta còn thấy hắn ẩn hiện gần làng Kaede, chắc chắn là chạy tới thăm dò tình hình. Cô nghĩ phải không?”

“Có lẽ vì cùng là bán yêu, nên theo bản năng sẽ xuất hiện tâm lý so sánh.” Sự tồn tại của họ đều không được chào đón, kẹt ở vị trí khó xử giữa con người và yêu quái.

“Thật ư? Khó có thể tưởng tượng được.” Hoa Hiểu Quỳ từ chối cho ý kiến.

Trong đền thu nhận rất nhiều người, có người bị thương, có người bị bệnh, nhưng hầu hết là đàn ông, trong không khí có một loại mùi hương khiến Hoa Hiểu Quỳ hơi khó chịu, Kikyo không ngửi thấy, nhưng cô thì ngửi thấy rất rõ, mùi thảo dược, mùi máu tanh, còn có mùi hôi của đàn ông…. Không thể ở lại!!!

“Ở một vài thời điểm, không có khứu giác thật tốt. Lại nói, sao ở đây nhiều người quá vậy? Bốc mùi rất khó chịu!” Hoa Hiểu Quỳ không nhịn được buông lời oán giận, khoa trương xua xua tay để xua đi mùi khó chịu, đương nhiên, cố gắng của cô là vô ích.

“Họ đều là người bệnh từ xung quanh tìm đến, đã đến thì đều được trị liệu và chăm sóc bình đẳng như nhau. Chỉ là, vua quan ngồi trên cao, không thể chăm lo cho những bách tính bình thường này, họ cũng rất đáng thương, bị ép nhập ngũ, trôi giạt khắp nơi, tham gia chiến tranh, chém chém giết giết. Người trên cao tranh đấu với nhau đến một mất một còn, cuối cùng thì người chịu nhiều tổn thương nhất, hi sinh nhiều nhất cũng chỉ là bách tính bình dân thôi.” Chứng kiến nhiều thảm kịch trong chiến tranh, Kikyo hiểu rõ ngọn nguồn của tình trạng hỗn loạn này là gì, cũng vì vậy mà càng thương cho tình cảnh khó khăn của muôn dân bách tính. Trong thời loạn lạc, cô chỉ là một vu nữ, việc có thể làm cũng chỉ có hạn, cứu trị những người cần trị liệu cũng chỉ là chút cống hiến nhỏ bé không đáng kể.

“Ta không tài nào làm được như cô, ta không thể kiên trì làm việc thiện trong thời gian dài như vậy, nhưng ít ra, trước nay ta chưa từng làm việc ác nào, dưới góc nhìn của ta, cô làm được những điều này đã rất tốt rồi.” Hoa Hiểu Quỳ đứng lên, phủi phủi bụi bặm dính ở mông quần, nhìn Kikyo, nghiêm túc nói: “Tuy ta cũng rất tiếc vì không thể qua đêm ở đây, nhưng không hiểu vì sao ta có chút bất an. Nói thật, ta luôn cảm thấy Ngọc Tứ Hồn có điểm không đúng, nhưng tiếc là trên tay ta không có mảnh vỡ, nếu không thì có thể thử dò xét nó, dựa vào mối liên hệ giữa những mảnh vỡ với nhau, kiểm tra xem tất cả mảnh vỡ có động tĩnh kỳ lạ hay không rồi.”

“Sự việc liên quan đến Ngọc Tứ Hồn, không thể lơ là, chúng ta đều nếm trải tai họa mà nó gieo rắc rồi.” Trong con ngươi đen hiện lên vẻ nghiêm nghị, Kikyo cũng hiểu rõ Ngọc Tứ Hồn vốn không an phận, trước nay nó không ngừng gây tai họa, làm nhân gian gió tanh mưa máu, nào có chuyện nó ngồi yên chịu trói, nó ngoan ngoan để Hoa Hiểu Quỳ phong ấn, giống như sự tĩnh lặng trước cơn bão lớn.

“Đúng vậy.” Hoa Hiểu Quỳ gật đầu, “Vậy ta đi trước.”

Sau khi Naraku đưa Hoa Hiểu Quỳ đến gần ngôi đền thì biến mất không thấy tăm tích, không xuất hiện trước mặt cô như cô mong mỏi. Cô vốn không biết thành Hitomi ở đâu, nếu dựa vào trực giác của cô thì không biết đến ngày tháng năm nào mới tìm thấy. Naraku lập kết giới ngoài thành, hơi thở của Ngọc Tứ Hồn cũng bị che giấu đến một mức độ nhất định, không tiến vào phạm vi thành, cô không cảm giác được hơi thở của nó.

Mấy ngày liên tiếp không có chút manh mối nào, Hoa Hiểu Quỳ gãi gãi đầu, không hiểu vì sao Naraku đột nhiên mai danh ẩn tích, ngày đó cô thấy hắn cũng có cảm giác rất quái lạ, chẳng lẽ trong thời gian ngắn ngủi này có chuyển biến xấu nghiêm trọng rồi?

Dạo trong rừng cây ít thấy bóng người, đột nhiên, bước chân Hoa Hiểu Quỳ dừng lại, cô cảm giác được hơi thở của Ngọc Tứ Hồn, nhưng cảm giác này, không phải những mảnh vỡ trong tay Naraku, nếu là khối ngọc lớn trong tay hắn, thì hơi thở mãnh liệt hơn nhiều.

Đi dọc theo gợn sóng mà mảnh vỡ Ngọc Tứ Hồn tạo ra trong không khí, trong tầm mắt dần dần xuất hiện một thành trì, nhìn có vẻ giống thành Hitomi.

“Âm khí lượn lờ, mây đen vờn quanh, quả thực nhìn rất giống đại bản doanh của yêu quái, chỉ cần là kẻ có mắt đều nhìn ra có điểm không đúng. Không thiết lập kết giới, hơn nữa địa thế xung quanh không giống nhau lắm, đây không phải thành Hitomi thực, mà là dùng ảo thuật ngụy trạng thành thành Hitomi sao? Làm như vậy ư, nhìn gợn sóng tỏa ra từ mảnh vỡ, xem ra là khối ngọc trên người Kagome, gợn sóng yếu ớt hơn bình thường nhiều, đúng là thể tích chênh lệch có khác!”

Không chút do dự đi vào thành trì, đây là lần thứ hai cô thấy Naraku giăng bẫy Inuyasha, cùng là cách dụ vào trong thành, hình như hắn rất thích tiết mục bắt ba ba trong rọ?

Mây đen giăng kín bầu trời, trời tối đen, trên đất rất nhiều thi thể, lỗ tai nhọn, chứng tỏ thi thể không phải con người, nhìn trang phục và yêu khí còn sót lại, là tộc yêu sói. Chết ở đây nhiều đến vậy, nhìn bên ngoài thì là một tòa thành của con người, nhiều yêu quái chạy tới làm gì?

Có ý đồ quấy rối nhưng lại bị kẻ khác giết!

Trong đầu Hoa Hiểu Quỳ hiện lên một câu như vậy.

“Này, tại sao lại có nhiều yêu quái sói chết ở đây như vậy?” Hoa Hiểu Quỳ cất tiếng hỏi Kagome đang lo lắng nhìn chằm chằm hai người trước mặt, muốn xông lên ngăn cản nhưng lực bất tòng tâm.

Inuyasha và Koga đánh nhau khó phân thắng bại, hai người đều trong trạng thái kích động, Koga dũng mãnh kích động như vừa hít thuốc lắc, tức giận vung nắm đấm lên, Inuyasha đang ở thế hạ phong, dường như đang lo lắng điều gì, không dứt khoát dùng Phong Chi Thương.

“A a!” Shippo hét lớn, tiếng kêu lớn truyền tới từ phía sau khiến Hoa Hiểu Quỳ sợ hết hồn, giật mình quay đầu lại, “Sao cô lại ở đây?”

“Quỳ-kun? Sao cô lại…?” Kagome xoay người, thấy người trước mắt thì vô cùng kinh ngạc, sau đó lo lắng nói: “Quỳ-kun, Koga tưởng rằng Inuyasha đã giết những yêu quái sói trong tộc của hắn, cô mau nghĩ cách can ngăn họ đi!”

“Vì sao lại xuất hiện nhiều yêu quái sói trong thành trì của con người đến vậy, họ định chạy đến địa bàn của con người để làm xằng làm bậy sao?” Hoa Hiểu Quỳ không vội vã can ngăn, giọng điệu của cô có chút không tốt. Không phải cô đánh giá phiến diện về tộc yêu sói, nhưng hỏi bừa một người, dù là thôn dân bình thường hay vu nữ, khi thấy cảnh tượng này cũng đều nghĩ theo hướng đó. Hơn nữa, tộc yêu sói cũng có tiền sử hay làm chuyện xấu, không ít lần tấn công thôn làng của con người.

“Hiện giờ không phải lúc nói chuyện này, đây là cạm bẫy mà Naraku thiết lập, để Koga và Inuyasha tàn sát lẫn nhau! Koga thấy bạn bè đều bị giết hại thì hoàn toàn mất bình tĩnh, không nghe vào tai lời khuyên bảo của tôi nữa!” Kagome lo lắng nói, vấn đề giữa con người và yêu quái để sau hẵng nói, giờ ngăn cản hai người đang chém giết kia mới là chuyện quan trọng.

“Bẫy của Naraku? Những người này biết đây không phải là thành của con người ư?’ Tùy ý đá đá một thi thể yêu quái sói, không để ý rằng thái độ khinh bỉ của cô làm Koga đang tức giận đột ngột nhìn sang, bây giờ hắn giống như một thùng thuốc nổ, chỉ cần chạm vào sẽ nổ tung. Khóe môi cô lộ ra một nụ cười cay nghiệt, trào phúng nhếch miệng, “Sao, tức rồi? Thấy ta dùng thái độ khinh bỉ đạp lên đồng bào của ngươi rồi chứ? Vậy thì, khi thấy những thi thể con người bị sói hoang tấn công rồi ăn thịt, ta càng tức giận hơn cả ngươi?”

Sự chú ý của Koga hơi dịch chuyển khỏi người Inuyasha, đằng đằng sát khí nhìn Hoa Hiểu Quỳ.

“Nếu biết đây là thành trì giả mà một yêu quái khác tạo ra, yêu quái sói sẽ không tùy tiện xông vào đúng không? Tưởng đây chỉ là một tòa thành bình thường của con người, nên không thèm e dè chạy vào gây rối, buồn cười là lại giẫm vào cạm bẫy của người khác, đen ăn đen! Ngươi thấy là ai sai? Chuyện khác không nói, nhưng Koga, ngươi làm thủ lĩnh mà quá thất trách, không thể chăm sóc cho tộc nhân của mình, để mặc cho họ gây rối bừa bãi, cuối cùng mất đi tính mệnh!!”

“… … !!”

Nhìn thi thể tộc nhân rải rác đầy đất và Inuyasha cả người nhuốm máu tanh, theo trực giác Koga đổ dồn toàn bộ trách nhiệm lên người Inuyasha, trong đầu chỉ còn ý nghĩ báo thù vì tộc nhân, giờ phút này, lời nói sắc bén của Hoa Hiểu Quỳ khiến khí thế của hắn hạ xuống. Nhưng chỉ dựa vào lời nói không thể khiến hắn dừng tay, chỉ có thể hạ bớt sự nóng giận và khí thế hùng hổ của hắn, khiến hắn bình tĩnh lại chút ít, nhưng chỉ cần như vậy, lúc tấn công hắn sẽ có chút chần chờ, sức mạnh cũng tiết chế lại, không biến nỗi tức giận thành sức mạnh, liều lĩnh bất chấp mọi thứ như trước nữa.

Bởi vì thương thế chưa khỏi hẳn, hắn từ chối hợp tác với tộc yêu sói ở phía Bắc. Là thủ lĩnh, không thể chăm sóc tộc nhân, tưởng đây chỉ là thành trì của con người nên không chú ý kỹ càng, để mặc cho tộc nhân xông vào, cuối cùng khiến toàn bộ tộc nhân tử vong, là sai lầm của hắn, đây là sai lầm chẳng thể cứu vãn, dù báo thủ rồi cũng chẳng thể nào bù đắp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.