Người Yêu Cũ Thấy Tôi Ăn Lẩu Một Mình

Chương 51




Dịch: Hạnh

Hồi lâu sau, Trương Kiền mới vùi trán vào hõm vai cô, anh khẽ nói: “Tìm một căn hộ trong khu chung cư của em đi, anh thích ở đây.”

Diệp Dương chậm chạp chớp mắt, cô nâng gương mặt đang vùi trên vai mình ra, cất giọng khó tin: “Anh nói thật sao?”

Anh kéo cô vào lòng, “ừ” một tiếng.

Diệp Dương chỉ cảm thấy chữ “ừ” đó được phát ra từ lồng ngực anh, trầm lắng nhưng đầy sức nặng, khẽ rung lên. Cô vươn tay lặng lẽ vuốt ve lồng ngực anh, rồi đặt một nụ hôn lên, cô nói: “Nhưng chỗ này xa công ty anh lắm.”

Trương Kiền chếnh choáng, hệt như đang say rượu, nhưng cũng không biết vì sao. Anh vươn tay còn lại bám lấy tường: “Được hay không thì sau vài tháng sẽ biết thôi, dù sao cũng không ở lại lâu được.”

Tim Diệp Dương giật bắn, trực giác mách bảo cô lời anh có hàm ý khác, nhưng cô lại cảm thấy mình không nên đào sâu, cô bèn kéo giãn khoảng cách với anh. Ánh trăng đậu trên bậc thang, nhưng anh đứng ngược sáng, cô không thấy rõ gương mặt anh. Đêm khuya tĩnh mịch, cô không dám lớn tiếng, sợ phá hỏng bầu không khí, bèn khẽ hỏi: “Anh không có nhà sao mà lại muốn đi thuê?”

Bàn tay đang đặt trên eo Diệp Dương rời đi, vắt lên vai cô, giọng anh vẫn trầm thấp khẽ khàng: “Căn hộ của anh cách Thời Đại khá xa, cách nhà em còn xa hơn, nếu ở đây thì ít ra còn gần công ty em.”

“Vậy sao?” Diệp Dương nghiêng đầu suy nghĩ, “Không phải anh ở Cửu Khỏa Hòe ư, sao lại xa?”

Trương Kiền khựng lại, anh ngạc nhiên nhìn cô: “Em muốn ở chỗ anh?”

Diệp Dương thấy lời anh nói thật kỳ lạ: “Anh không muốn sao?”

Trương Kiền ngẩn ra một lúc, rồi anh chợt bật cười, cất giọng khàn khàn: “Em muốn là được.”

Diệp Dương thấy lạ, cô hỏi: “Anh cười gì?”

Trương Kiền đá nhẹ lên bức tường sau lưng cô, ánh đèn cảm ứng lại sáng lên, Diệp Dương rúc vào lòng anh theo bản năng, anh lại lôi cô ra, ấn lên tường, nhìn cô thật kỹ.

Diệp Dương chỉ đành thi gan đấu mắt với anh, nhưng rồi mặt cô lại dần đỏ bừng.

Dưới ánh đèn, cô nghĩ tới gương mặt mộc đang ngước lên của mình, dù không đến mức xinh đẹp động lòng người nhưng chắc cũng chẳng tệ quá. Tuy vậy, dưới ánh nhìn chăm chú của anh, cô vẫn không thể không bứt rứt, bèn dời mắt đi, tìm chuyện để nói: “Ban nãy anh cười gì?”

Anh lắc đầu: “Không có gì, anh chỉ thấy lạ thôi. Anh tưởng ở nhà anh sẽ khiến em thấy không thoải mái, muốn ở bên ngoài.”

Mới đầu Diệp Dương không hiểu, thấy gương mặt như có điều băn khoăn ngẫm nghĩ của anh, cô mới dần bừng tỉnh, rồi chợt bật cười. Anh vẫn coi cô là cô gái ngang bướng cố chấp, mình mẩy toàn gai nhọn khi xưa. Cô giải thích: “Trước đó em còn nhỏ, không biết ứng biến thích ứng, giờ cũng sắp hai tám rồi mà còn vậy thì lại đâm kiểu cách. Nhưng chưa gì đã ở chung thì cũng hơi vội thật, chắc chúng ta đều không quen, phải thích ứng trước cái đã. Nhà anh còn phòng trống không, anh dành cho em một phòng, em sẽ gửi anh tiền thuê nhà.” Cô bổ sung, “Đắt quá em không ở được đâu, chừng năm nghìn tệ thì được.”

Ngón tay Trương Kiền lướt qua gò má cô, luồn vào tóc, vuốt hết mớ tóc mai của cô ra sau tai, khiến gương mặt cô hiện lên thật rõ ràng. Cô cúi đầu, anh lại nâng cằm cô lên, giọng anh trầm, như khiến màn đêm cũng phải rũ mình trong cơn say, thoáng cảm giác chếnh choáng: “Sếp em trả lương cho em bao nhiêu mà một tháng bỏ tận năm nghìn tệ ra thuê nhà?”

Diệp Dương nắm tay anh, dịch rời khỏi cằm mình, cô cười: “Yêu cầu của em trên những phương diện khác đều rất thấp, chỉ có môi trường sống là khá cao thôi. Nếu không mệt mỏi cả ngày rồi, về nhà lại thấy căn phòng ngủ lộn xộn vỏn vẹn mấy mét vuông, chẳng có nổi chỗ đặt chân thì cũng không còn sức đâu mà cố gắng nữa.”

Trương Kiền gật đầu tỏ ý tán đồng. Vì vậy mà có những lúc anh cảm thấy khó hiểu. Một con người lạc lõng chốn thành thị, không có gì trong tay như cô mà gặp được anh thì dù có không quan tâm đến tình yêu nhưng cũng phải nhào tới vì cuộc sống ổn định anh có thể đem tới mới đúng. Dù không lao tới thì những lúc anh ám chỉ, đáng ra cô cũng phải chủ động đôi chút. Anh thường nghĩ, rốt cuộc cô lấy đâu ra sức mạnh để có thể vững vàng đứng yên một chỗ vậy? Anh vốn tưởng mấy năm nay cô chẳng phải chịu khổ sở nhọc nhằn gì, dù sao sắc đẹp là một thứ tài nguyên khan hiếm, đi tới đâu cũng sẽ được ưu ái, nhưng giờ anh cảm thấy có lẽ cô cũng đã hứng chịu nhiều khổ sở. Khổ mà vẫn không biết thỏa hiệp thì hoặc là chưa khổ đủ, hoặc là quá ương ngạnh.

Cô nhìn anh, ánh mắt dần sáng bừng, môi mím lại.

Thấy cô muốn nói lại thôi, anh hỏi: “Sao vậy?”

Cô quan sát anh thật kỹ càng: “Em cảm thấy hình như anh đã già đi nhiều rồi.”

Trương Kiền ngẩn ngơ, rồi anh nói: “Không phải anh già đi, mà là đã quá lâu rồi chúng ta không gặp nhau. Chín năm dài đằng đẵng, khoảng thời gian ấy gần như đã là một phần ba cuộc đời chúng ta rồi.”

Từ xốc nổi, bọn họ đã trở nên trưởng thành.

Trưởng thành thì chững chạc thật, nhưng cuối cùng cũng chẳng còn sự rực rỡ sáng sủa của thời xốc nổi.

Trước đây cô từng thấy sự rực rỡ của anh, vì vậy mà cái cảm giác này lại càng thêm rõ ràng.

Cảm giác ngọt ngào xen lẫn chua xót dậy lên trong lòng cô, cô lại hỏi: “Anh có thấy em già đi không?”

Anh cụp mắt, nhìn cô thật kỹ, chợt ánh đèn lại vụt tắt, anh cười: “Anh thấy không già.”

Anh bật cười, trông lại thoáng vẻ dễ thương. Chợt tim Diệp Dương lại đập thình thịch gấp gáp, đúng thực cô thích nhất là lúc anh tỏa sáng rực rỡ. Cô vùi đầu vào lòng anh: “Anh thật sự đã nghĩ cẩn thận chuyện sống chung chưa? Đây là một chuyện lớn thay đổi cách sống của chúng ta. Anh phải cân nhắc kỹ càng.”

Trương Kiền ôm eo cô, cất tiếng tựa đang trả lời một câu hỏi đơn giản như tối nay ăn gì: “Anh không có vấn đề gì, nếu em hối hận thì vẫn còn kịp đấy.”

Dù trước đó Diệp Dương từng nghĩ tới chuyện này rồi, nhưng lúc cất lời cô vẫn thoáng sợ hãi. Tuy vậy, cô vẫn phải ép mình, không thể cứ né tránh mãi được, cô phải học cách xây dựng mối quan hệ gần gũi với người khác. Trương Kiền là người khiến cô có cảm giác an toàn nhất, nếu đến anh mà cô còn không gần gũi được thì với người khác lại càng khó.

Cô lắc đầu: “Em cũng vậy, không hề gì.”

Đã gần nửa đêm, bảo vệ khu chung cư bắt đầu đi tuần, từ xa đã nghe được tiếng hô trong bộ đàm. Cứ đi tuần xong một tòa nhà, họ sẽ nói vào bộ đàm: “Tòa nhà XX, không có gì bất thường.” Giọng phổ thông không chuẩn lắm, nặng khẩu âm. Hồi trước, lúc mất ngủ, Diệp Dương thường đứng trước cửa sổ, nghe tiếng báo cáo của bọn họ liên tục vang lên, rồi đoán quê họ ở đâu qua khẩu âm. Có những lúc cô còn nghe được giọng quê mình, cảm thấy thật gần gũi thân thiết.

Tiếng bảo vệ càng lúc càng gần, Diệp Dương lại lưu luyến không nỡ phá vỡ sự yên bình này, cô hỏi: “Anh không về sao, người ta tới mà thấy mình đứng đây lại tưởng mình bẻ khóa cửa, chuẩn bị vào ăn trộm đấy.”

Trương Kiền vẫn không buông cô ra, anh hỏi: “Khi nào em chuyển tới?”

Diệp Dương suy nghĩ rồi nói: “Mai em phải đi công tác ở Thượng Hải rồi, xong vụ họp báo chắc phải rỗi đôi ngày. Em sẽ báo chủ nhà chuyện trả phòng, nếu không có vấn đề gì thì chỉ vậy thôi là xong.”

Lúc này Trương Kiền mới buông cô ra, anh hôn lên trán cô: “Khi nào về thì nhắn cho anh, anh tới đón em.”

Diệp Dương không cất lời, cô chỉ nhìn anh.

Ánh mắt ẩn ý, muốn nói lại thôi.

Trương Kiền cũng lờ mờ hiểu ý cô, bèn phối hợp nhắm mắt lại, thậm chí còn cúi người xuống.

Thấy anh hiểu ý vậy, Diệp Dương vươn tay giữ vai anh, đặt một nụ hôn thật dài lên trán anh, cô nói: “Đêm nay chỉ có một lần thôi, phải tạo chút cảm giác nghi thức, mong là nhiều năm về sau chúng ta vẫn sẽ nhớ về nó.”

Một chút ranh mãnh, một chút lãng mạn, hệt như cô người yêu bé nhỏ trong hồi ức của anh.

Đầu óc của cô sinh viên ngành Văn học mang đầy ý thơ, không nói thì thôi, một khi đã cất lời, cô sẽ khiến anh tan chảy. Chỉ là dù có lãng mạn ý vị thế nào thì cũng chẳng thể khắc sâu vào lòng anh bằng cái câu dù anh già rồi, đầu hói trọc lốc hay có bụng bia thì cô đều sẽ yêu anh, cô sẽ mãi mãi yêu anh.

Về sau, từng có nhiều người tỏ tình với anh. Họ yêu anh vì ngoại hình, vì gia cảnh, vì sự lịch thiệp, vì sự nghiệp. Nhưng không ai gạt bỏ mọi nhân tố bên ngoài để yêu anh một cách đơn thuần như cô.

Trình Ninh thích anh đơn giản cũng chỉ vì những điều này. Đương nhiên còn vì một lý do quan trọng nữa, đó là sự sáng suốt. Anh chưa từng hỏi chuyện của cô ấy và người yêu cũ, cũng không để bụng khi Trình Ninh làm việc cùng anh ta. Trình Ninh cũng không tức giận vì những người phụ nữ râu ria bên anh, không dằn dỗi khi anh bận việc, chẳng có thời gian bên cô. Đây là nhận thức chung của cả hai khi bên nhau, vậy nên họ hòa hợp, nhưng sẽ mãi mãi không nảy sinh được tình cảm sâu đậm hơn.

Không nảy sinh được cái tình cảm chiếm hữu mạnh mẽ, khăng khí gắn bó, vàng thau lẫn lộn ấy.

Nhưng bọn họ cũng không muốn có thứ tình cảm đó, vì như vậy rất mệt mỏi. Thế là dần dần, họ quên đi không biết bao nhiêu tình cảm, dần dần, họ trở nên uể oải trì trệ.

Tam thập nhi lập, đứng trước cuộc sống, anh đã chẳng còn tình cảm mãnh liệt, đã cạn kiệt nhiệt huyết.

Như một vũng nước tù.

Nhưng anh kỳ vọng vào cô.

Có thể mối tình đột ngột đứt gánh khi trước khiến anh không thể hoàn toàn hiểu về cô nên mới kỳ vọng nơi cô. Cũng có thể sau khi gặp lại, anh đã nảy sinh niềm chờ mong mới với cô. Nhưng nói chung, anh kỳ vọng ở cô.

Thứ anh muốn có được nơi cô không chỉ là tình yêu. Anh còn muốn tìm ra sự nhiệt tình và tình cảm mãnh liệt với cuộc sống mà mình đã đánh mất từ lâu.

Trương Kiền về nhà, anh thay giày rồi bước vào phòng khách.

Căn phòng khách mang tông màu trắng đen xám, lặng ngắt như tờ, anh lại nhớ đến đồ đạc bày trong phòng cô. Anh thầm bài trí phòng mới của cô trong đầu, phòng đủ rộng, nhưng đầu giường lại không có kệ để đồ.

Anh thay quần áo, ngồi trong phòng khách, rút điện thoại chọn lựa một hồi, cuối cùng cũng chọn được một chiếc giá để đồ màu trắng, anh bèn đặt mua.

Anh đặt điện thoại xuống, uống một ly rượu rồi ngửa mặt dựa vào sofa.

Chín năm trước anh đã có ý nghĩ ở chung nhà với cô, anh muốn sống cùng cô. Những tưởng yêu nhau lâu thêm chút nữa là họ có thể thử sống chung, nhưng nào ngờ.

Trương Kiền uống rượu một lúc, nghĩ ra chuyện gì, anh lại cầm điện thoại lên.

Mấy hôm trước Thịnh Siêu có nhắn tin cho anh.

Hai năm trước, Thịnh Siêu định rời khỏi Công ty Điện ảnh Hoa Thanh để lập công ty riêng. Nhưng Thịnh Siêu là người làm nghệ thuật, chẳng hiểu gì về việc kinh doanh, cũng không muốn bỏ sức vào phương diện này. Hợp tác với người khác thì không yên tâm, Thịnh Siêu bèn nhớ tới người bạn khi xưa.

Khi ấy Trương Kiền vừa vào Thời Đại, còn chưa ổn định, anh cũng thật sự chẳng trông chờ vào chuyện hợp tác nên không trả lời. Mấy hôm trước Thịnh Siêu lại liên lạc, nói mình vẫn mong được làm việc với anh, hỏi anh có thể cân nhắc không.

Lần này Trương Kiền thoáng dao động, hay nói cách khác, tâm lý mạo hiểm của anh trỗi dậy. Ở lại Thời Đại thì ổn định thật, nhưng lại quá bình yên dễ đoán. Tuổi ba mươi là năm tháng đỉnh cao của đời người, anh không nhất thiết phải ép mình vào một cuộc sống phẳng lặng như ao tù quá sớm. Hơn nữa, dù địa vị của anh ở Thời Đại có cao tới đâu thì cũng chỉ là người đi làm công. Nếu hợp tác mở công ty cùng Thịnh Siêu, suy cho cùng anh vẫn là ông chủ, đây là một cảm giác hoàn toàn khác.

Anh nhắn tin trả lời Thịnh Siêu, hỏi khi nào anh ấy có thời gian để trò chuyện.

Thịnh Siêu và vợ mình cùng đến gặp anh.

Vợ Thịnh Siêu cũng là cựu sinh viên Học viện Điện Ảnh, chuyên ngành Văn học, hiện đang là biên kịch.

Trong năm tác phẩm của Thịnh Siêu thì tới ba bộ là kịch bản của vợ mình. Ban đầu, lúc Trương Kiền và Thịnh Siêu đường ai nấy đi, vợ Thịnh Siêu là người đứng giữa thuyết phục, nhưng khi ấy họ còn trẻ, còn xốc nổi, không chịu thỏa hiệp, cuối cùng là mỗi người một ngả.

Ba người trò chuyện ngoài quán cà phê tới khi đóng cửa.

Rời khỏi quán rồi, vợ Thịnh Siêu cười, nói với Trương Kiền: “Tớ bảo Thịnh Siêu tìm cậu mà anh ấy không chịu, sợ bị từ chối, nói như vậy thì mất mặt lắm. Tớ cảm thấy chúng ta là bạn bè chung đường, bị từ chối cũng chẳng có gì mà xấu hổ, đầu tiên cũng chỉ định thử thôi, ai dè cậu lại dao động, cậu bật mí lý do đi, để bọn tớ còn vững dạ.”

Trương Kiền cười: “Không phải trước đó tớ không cân nhắc, mà chỉ sợ mình lại dẫm lên vết xe đổ nên suy nghĩ quá lý trí. Giờ thì thấy kết quả có tệ hơn cũng chẳng hề gì, con người ta sống phải có chút mạo hiểm, nếu không thì thật nhạt nhẽo.”

Vợ Thịnh Siêu cười: “Cậu xem ‘Kẻ bàng quan’ chưa?”

Trương Kiền gật đầu.

Vợ Thịnh Siêu hỏi anh: “Cậu thấy sao?”

Trương Kiền thoáng nghĩ ngợi: “Có cả tính thương mại lẫn chất nghệ thuật, tớ cảm thấy hiện giờ đây là bộ phim trưởng thành, hoàn chỉnh nhất của Thịnh Siêu.”

Vợ Thịnh Siêu liếc chồng mình, cô thở dài: “Tác phẩm hay nhất, nhưng doanh số lại tệ nhất. Ban đầu bọn tớ nghĩ khán giả không thích phong cách phim, về sau thấy doanh số ‘Em đang bước’ của cậu lên tới mấy tỷ, bọn tớ mới cảm thấy công tác tuyên truyền phát hành là một vấn đề quan trọng. Nhưng đây là chuyện của nhà sản xuất, bọn tớ không có quyền lên tiếng, dù bảo lỗ thì cũng là họ lỗ, nhưng bộ phim là tâm huyết của Thịnh Siêu, kết quả này thật đáng buồn. Bọn tớ muốn làm riêng cũng do mong được giữ tất cả quyền lợi. Lập công ty rồi, bọn tớ sẽ giao mảng sản xuất và tuyên truyền phát hành cho cậu, vậy là bọn tớ có thể yên tâm làm phim rồi. Ban đầu đây cũng là mục đích của chúng ta, chỉ là thời đó chúng ta không có tiếng cũng chẳng có miếng, giờ đã khá hơn rồi, cậu đừng do dự nữa.”

Trương Kiền cười: “Hai vợ chồng cậu đã tính xong xuôi cả rồi, đến chiều nay tớ mới biết chuyện này, mở công ty không phải ăn bữa cơm hay uống miếng nước, suy nghĩ cũng bị trách là do dự, cậu phải nói lý đi chứ?”

Vợ Thịnh Siêu cũng bật cười: “Thì bọn tớ sợ cậu không đồng ý mà.”

Trương Kiền biết nỗi lo của bạn mình, anh an ủi: “Tớ cũng đã tính trước nên mới đến đây, các cậu yên tâm về đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.