Người Yêu Cũ Thấy Tôi Ăn Lẩu Một Mình

Chương 4




Dịch: Hạnh

Sau khi chuyện hợp tác được ấn định, vài công ty bên B có tham gia dự án này lại tiếp tục tới Thời Đại dự họp thêm hai lần nữa, đây là hai cuộc họp lớn liên quan đến vấn đề marketing và phát hành phim.

Sau vài lần tiếp xúc trong cuộc họp, Diệp Dương phát hiện ra Trương Kiền đã thay đổi rất nhiều. Sự đổi khác lớn nhất là anh đã kiệm lời hơn. Thời còn đi học dù anh chẳng dẻo miệng nhưng chắc chắn cũng không phải kiểu người trầm lặng. Nhưng giờ anh nói rất ít, hoặc là anh không còn nói những lời vô ích nữa, nếu cất lời phải vào trọng điểm ngay, vì vậy mà trông anh lại khó đoán, khiến người ta không dám thân cận.

Chu Gia Ngư nói: “Đúng vậy, lúc nào anh ấy cũng thế cả. Nhưng tớ thấy vậy cũng tốt. Người ta là lãnh đạo, phải có dáng vẻ của thành phần quản lý chứ. Hơn nữa anh ấy còn trẻ, để lộ cảm xúc nhiều sẽ dễ bị người ta đọc vị, không trị nổi đám cáo già thành tinh bên dưới. Mà, tớ nói cậu này, người này khó đoán thật nhưng không độc đoán đâu. Anh ấy sẽ không ỷ mình là bên A mà khăng khăng làm theo ý bản thân. Anh ấy biết lắng nghe ý kiến của người khác, sếp tớ đánh giá người này rất cao đấy.” Dường như Chu Gia Ngư nghĩ ra gì đó, bèn nói tiếp, “Có chuyện này tớ từng kể với cậu rồi, trong bữa tiệc mừng công ‘Liêu Trai’ năm ngoái, giám đốc công ty thiết kế poster có dẫn theo nhân viên tới bàn của Thời Đại để mời rượu. Cái ông giám đốc phát hành lắm mồm họ Tào uống say, ôm cô bé nhân viên ép người ta uống rượu. Giám đốc công ty poster không muốn đắc tội sếp lớn chỉ vì chuyện cỏn con, bèn khuyên cô bé kia uống đi. Ly đầu thì cô bé nọ uống cố được, nhưng sếp Tào không tha, tiếp tục ép đến ly thứ hai thứ ba. Tớ thấy gai mắt quá bèn giục sếp mình đưa cả đám nhân viên đi kính rượu để giải vây cho cô bé kia, sếp bảo tớ đừng làm chuyện thừa. Sếp không giúp, tớ thì thấp cổ bé họng, không dám đi, chỉ có thể trơ mắt nhìn. Sau đó giám đốc Trương mới tiến tới, day trán bảo mình uống nhiều rượu quá, hỏi sếp Tào có thuốc giải rượu không, sếp Tào bảo không, cô bé nọ cũng thông minh bèn đáp có ngay, nhờ vậy mới thoát thân được.”

Hai mắt Chu Gia Ngư sáng rực: “Cậu tưởng tượng được không, trong buổi tiệc rượu linh đình, một chàng lãnh đạo khiêm nhường bên A đã giải vây cho một cô nhân viên bé nhỏ bên B mình chưa gặp bao giờ, quá là đàn ông!”

Diệp Dương hỏi: “Về sau thì sao?”

“Về sau?” Chu Gia Ngư nói, “Đến đây là hết rồi. Nhưng vì hết rồi nên cử chỉ này của anh ấy lại càng hấp dẫn, nếu tình tiết phát triển thêm thì máu chó quá, nhạt nhẽo lắm.”

Sau khi xác định xong phương hướng tuyên truyền và phát hành của “Em đang bước”, các công ty bước vào giai đoạn ký hợp đồng với công ty điện ảnh Thời Đại. Ký xong hợp đồng, bọn họ chính thức trở thành đối tác. Thời Đại bèn tổ chức một buổi tiệc, bảo rằng trước đó mỗi lần gặp mặt chỉ có họp là họp, chưa có lần nào được ngồi lại làm quen nhau cho tử tế nên muốn nhân cơ hội này để hiểu nhau hơn, về sau cũng tiện cho phát triển công việc.

Buổi tiệc được tổ chức tại một hội trường ngoài ngoại ô, bắt đầu vào sáu giờ tối.

Diệp Dương tới nơi mới biết hôm nay đạo diễn cũng góp mặt, ngồi dự tại bàn công ty Thời Đại.

Vị đạo diễn này còn khá trẻ, xem chừng mới hơn ba mươi, anh ta ăn mặc giản dị, đeo kính, tóc buộc thành chùm nhỏ sau ót. Người dẫn chương trình Tần Tuyết Lan mời đạo diễn phát biểu vài câu. Anh ta bèn cầm ly rượu đứng dậy, dáng vẻ xem chừng rất ngại ngùng, mà cũng chẳng nhiều lời, chỉ cảm ơn các giám đốc mấy câu đơn giản rồi bộc bạch đây là bộ phim chiếu rạp đầu tay của mình, sự nghiệp anh ta thành công hay thất bại là phụ thuộc vào bộ phim này, xin nhờ mọi người chiếu cố rồi nâng ly uống cạn.

Đối với một đạo diễn mới, bộ phim chiếu rạp đầu tay vô cùng quan trọng. Doanh thu tốt, danh tiếng tốt, buộc phải có một trong hai thứ này mới có thể đi tiếp được. Nếu không con đường sự nghiệp về sau sẽ rất khó nói. Có thể thấy rõ vị đạo diễn trẻ đang chân thành nhờ cậy những vị khách có mặt tại đây. Dù sao thì vào thời đại này, ngoài chất lượng ra, yếu tố có ảnh hưởng lớn nhất tới số phận của một bộ phim điện ảnh chính là công tác marketing.

Sau khi các bên đầu tư lớn đọc xong lời chào mừng, các bàn bắt đầu lần lượt tự giới thiệu, giới thiệu xong sẽ đến tiết mục mời rượu.

Phương Viên đảm nhiệm phương án marketing tổng thể, lại mới gia nhập nên là công ty đầu tiên đứng lên mời rượu. Bọn họ tới bàn công ty Thời Đại trước, mời rượu các sếp lớn bên A.

Phương Viên có tổng cộng bảy người tham gia, Vương Ngạn, Ngô Tình và Diệp Dương, còn cả bốn thành viên trong nhóm nhỏ Diệp Dương quản lý. Các thành viên này chỉ làm việc theo chỉ đạo của quản lý, tạm chưa phải làm công việc xã giao, chỉ đi theo thôi là được. Người nắm vai trò chủ đạo là Ngô Tình và Diệp Dương. Ngô Tình là tổng kiểm soát dự án, Diệp Dương giữ vai trò người phụ trách chính, trong khoảng thời gian kéo dài tới nửa năm sau hai người phải chống chịu sức ép của đàn lang sói bên A. Họ phải xử lý dự án thật tốt, ngoài ra cũng phải tung hứng cho bên A được vui vẻ, tạo nền tảng cho những lần hợp tác về sau. Giới thiệu Ngô Tình xong Vương Ngạn bèn chuyển sang Diệp Dương. Cô trẻ trung, nhan sắc có thừa, trên bàn rượu của đám đàn ông trung niên thì đây là những thứ đáng nhắc nhất. Vương Ngạn nhiệt tình nói với các sếp lớn trên bàn: “Diệp Dương còn trẻ, chưa có nhiều kinh nghiệm lắm, nhưng năng lực của cô ấy rất tốt, ra tay nhanh gọn, không bao giờ lập lờ nhập nhằng, còn khuyết điểm là kiệm lời, về sau có lỡ làm mếch lòng hay thiếu sót gì thì xin các sếp đây thông cảm, chỉ dạy cho cô ấy.”

Vương Ngạn và Diệp Dương uống cạn rượu, các sếp lớn trên bàn cũng nhấp miệng tượng trưng. Trong đó có một người bỏ ly rượu xuống, cười nói: “Hôm nay mấy người chúng tôi đều tới góp vui thôi thôi, chuyện marketing chủ yếu vẫn là của giám đốc Tào và giám đốc Trương. Có làm mếch lòng chúng tôi thì cũng không sao, nhưng mếch lòng họ thì hỏng. Các anh mời họ thêm hai ly xin về sau họ đừng làm khó mình đi.”

Giám đốc Tào đáp lời, cầm ly rượu đứng lên: “Giám đốc Tần, anh nói làm tôi buồn quá, gì mà mếch lòng bọn tôi thì hỏng chứ, chẳng lẽ tôi và Tiểu Trương có thể ăn thịt họ sao? Vả lại họ cũng đều là người bên Tiểu Trương cả, anh bảo Tiểu Trương đã đành, sao còn lôi cả tôi ra chịu tội thay, tôi đây không đồng ý đâu, anh uống với tôi một ly coi như xin lỗi nào.”

Giám đốc Tần cười lớn, nói với mọi người: “Mọi người nhìn cái lão không biết xấu hổ này kìa, lại còn đòi tôi uống xin lỗi lão nữa chứ. Mọi người nói xem tôi có nên nhận tội không?”

Trương Kiền cầm ly rượu, đứng dậy nói: “Anh Tào uống mấy ly rượu xong lại bắt đầu nói linh tinh rồi. Lần trước anh ấy uống say còn đòi hôn giám đốc Thường nữa, làm giám đốc Thường sợ tới mức không dám lại gần anh ấy, bắt tôi phải ngồi cùng anh Tào. Xem chừng anh Tào cũng sắp say khướt rồi, giám đốc Tần, lát nữa anh phải tự bảo vệ mình đấy, đừng để anh Tào được lợi.”

Khách trên bàn đồng loạt cười lớn.

Giám đốc Tào cũng cười theo: “Tiểu Trương, ai lại vạch áo cho người xem lưng như vậy, cậu làm tôi phải xấu mặt trước bao nhiêu người thế này.” Rồi lại liếc sang bên Phương Viên, “Nào nào, cũng vừa hay, mọi người đừng tha cho cậu ấy đấy, ép cậu ấy uống thêm mấy ly thay tôi đi, để xem cậu ấy còn dám nói xằng không.”

Giám đốc Thường cười: “Trương Kiền nói thật chứ đâu, anh dám làm thì đừng sợ bị người ta nói.”

Giám đốc Tào cự nự: “Giám đốc Thường, anh bất công quá, Tiểu Trương chỉ trẻ hơn tôi mấy tuổi, đẹp trai hơn tôi đôi chút thôi, ngày còn trẻ có ai là không đẹp trai ngời ngời chứ?! Thế mà anh lại có trăng quên đèn, khiến đám người cũ như chúng tôi đau lòng quá!”

Trương Kiền không tung hứng chuyện trò với họ tiếp, anh nâng ly rượu bước ra, khi lướt qua Diệp Dương, ánh mắt anh đã không còn nét cười. Anh quay sang trò chuyện với Vương Ngạn, dặn dò xong còn nhắc nhở: “Giám đốc Thường bên chúng tôi hay nói, con người chia ra làm hai loại, người biết nói và người biết làm. Bên tôi không thiếu người giỏi nói, nhưng lại thiếu người biết làm, vậy nên đừng lo tới việc mếch lòng chúng tôi, cứ làm sao cho thoải mái, làm tốt mọi người đều sẽ thấy được. Làm không tốt mới là khiến chúng tôi mếch lòng.”

Giám đốc Thường vừa khéo nghe được lời này bèn chen vào: “Lời của Trương Kiền đã tạc sâu vào đáy lòng tôi rồi.” Xong, lại nhìn sang nhóm người Phương Viên, “Kế hoạch của các anh đúng là rất tốt, cố gắng làm nhé, đừng phụ sự kỳ vọng của mọi người. Nhưng cũng đừng áp lực quá, mỗi bộ phim đều có cái số của nó, chúng ta cứ gắng hết sức mình, nghe theo ý trời, làm việc không thẹn với lương tâm là được.”

Đương nhiên Vương Ngạn hiểu được lời Trương Kiền và giám đốc Thường, lòng anh ta thầm nghĩ lãnh đạo quả đúng là lãnh đạo, đứng cao thì nhìn cũng xa. Anh ta vội nhận lời hai vị lãnh đạo bên A, khéo léo thể hiện tấm lòng rồi lại cùng các nhân viên kính thêm một ly rượu, sau đó mới tiếp tục đi mời rượu các bàn sau.

Mời xong một vòng, Diệp Dương thấy mình cười đến độ mặt chuẩn bị cứng đơ. Cô trở lại ghế ngồi, các công ty khác lần lượt chia nhau tới mời rượu họ. Cứ vòng vèo như vậy khiến đầu cô dần choáng váng. Chu Gia Ngư và sếp mình kính rượu xong bèn tới tìm cô, hai người cùng vào nhà vệ sinh rửa tay. Xong, bọn họ không trở lại tiệc luôn mà xuống đại sảnh tầng một nghỉ ngơi.

Trong đại sảnh có ghế sofa cho khách nghỉ ngơi, còn có cả quầy bar mini nhưng lại vắng tanh. Diệp Dương tựa lên ghế, thấy mọi thứ xung quanh đồng loạt lặng xuống.

Chu Gia Ngư chạm vào mặt cô, thấy nóng hôi hổi bèn hỏi: “Cưng à, cậu không sao chứ?”

Diệp Dương dựa vào lưng ghế, ngửa đầu nhìn cô cười: “Không sao, chỉ hơi váng đầu thôi, nghỉ một lát là ổn.”

Chu Gia Ngư nói: “Tớ nhớ ra rồi, lúc đi Gia An có dúi cho tớ mấy viên thuốc giải rượu, để tớ pha cho cậu uống, cậu cứ ngồi đi.”

Diệp Dương gật đầu.

Đại sảnh yên tĩnh trở lại, đầu Diệp Dương càng lúc càng choáng, cô ngồi đó, gần như chuẩn bị thiếp ngủ thì đột nhiên nghe có tiếng ai đang nói chuyện, thế là cô tỉnh giấc. Cô mở mắt, phát hiện ra người này không phải Chu Gia Ngư bèn vội chỉnh trang lại tư thế.

Đây là một chàng trai, anh ta đeo kính gọng vàng, trông vừa gọn gàng lại vừa lịch thiệp. Anh ta cũng không phải người xa lạ gì, khi họp cô từng bắt gặp, hình như là đồng nghiệp của Chu Gia Ngư. Tay chàng trai này cầm cốc nước, anh ta nói: “Gia Ngư bị sếp của chúng tôi giữ lại rồi, vừa hay tôi định ra ngoài nên cô ấy bảo tôi cầm cốc nước cho cô. Thuốc giải rượu đấy, cô uống đi.”

Diệp Dương nhận lấy cốc nước, nói một câu cảm ơn rồi cầm lên uống.

Chàng trai không bỏ đi, anh ta ngồi xuống chiếc sofa đối diện Diệp Dương.

Không có lời gì để nói, hai người cứ im lặng ngồi đó.

Lát sau, chàng trai nói: “Cô đỡ hơn chưa?”

Diệp Dương “vâng” một tiếng: “Đỡ hơn nhiều rồi, cảm ơn anh.”

Chàng trai nói: “Những buổi tiệc này đáng ghét lắm phải không?”

Diệp Dương mỉm cười, không nói gì.

Lát sau, anh ta đứng dậy bỏ đi.

Diệp Dương lại ngả người vào sofa, khi mở mắt ra cô thấy lại có người đang ngồi trên chiếc ghế đối diện.

Ngón tay người này giữ một điếu thuốc sắp cháy hết, lông mày khẽ chau, nhìn cô không chớp mắt. Có lẽ do hồi lâu không động đậy nên tàn thuốc rơi cả xuống đất.

Trương Kiền.

Diệp Dương ngồi thẳng dậy, chống cùi chỏ lên ghế, dịch tay ra sau.

Trương Kiền vẫn không mảy may cựa quậy, cứ thế nhìn cô.

Diệp Dương hắng giọng, nhưng nghe vẫn khàn khàn: “Sao anh lại ở đây?”

Trương Kiền khom người dập tắt điếu thuốc sắp cháy hết, anh ấn đầu thuốc vào gạt tàn rồi đứng dậy bỏ đi.

Sau khi bữa tiệc kết thúc, Trương Kiền không về nhà mình mà tìm tới chỗ người yêu.

Trình Ninh lim dim buồn ngủ, bước ra mở cửa, thấy anh cô hơi ngạc nhiên. Cô treo túi của anh lên, hỏi: “Anh bảo phải dự tiệc mà, sao muộn thế này rồi còn tới?”

Anh vịn vai Trình Ninh, cúi đầu hôn cô.

Mùi rượu, thuốc lá trộn lẫn với hương vị của người đàn ông trưởng thành, anh không hề dùng sức, nụ hôn rất khẽ thôi nhưng vẫn khiến cô không thể ngừng nổi.

Anh hạ giọng hỏi: “Tập thoại có tốt không?”

Trình Ninh đắm chìm trong nụ hôn của anh thật lâu, sức quyến rũ của người đàn ông này nằm ở đây, vừa nồng nàn vừa thản nhiên, cô thích sự trong ngoài bất nhất này.

Cô hổn hển, hạ giọng: “Khá ổn.”

Trương Kiền lại hỏi: “Khi nào em bắt đầu diễn, anh tới cổ vũ em.”

Trình Ninh mỉm cười: “Anh bận thế này, tới gặp nhau cũng khó, em sao dám để anh tới cổ vũ.”

Trương Kiền nói: “Em cứ nói trước đi, nếu có thể đi được anh sẽ báo với em.”

Trình Ninh nói: “Mười tám tháng Sáu.”

Trương Kiền gật đầu: “Lúc tiệc anh chỉ uống rượu, không ăn gì cả, giờ lại hơi đói rồi.”

Trình Ninh bừng tỉnh: “Bảo sao nửa đêm anh lại chạy tới đây.”

Trương Kiền “ừ” một tiếng: “Anh không muốn nấu một mình rồi lại ăn một mình.”

Trình Ninh bèn cười: “Đáng thương thật đấy, thôi được, đêm nay em đành thu nhận anh vậy, anh muốn ăn gì?”

Trương Kiền nói: “Gì cũng được, tùy em.”

Trình Ninh nói: “Vậy anh tắm rửa trước đi, em nấu cho anh một bát mỳ.”

Khi Trương Kiền bước khỏi phòng tắm thì mỳ cũng đã xong, anh lau đầu bước tới, vắt khăn lông ướt lên lưng một chiếc ghế khác rồi ngồi xuống, cầm đũa lên.

Trình Ninh dọn bếp xong thì bước ra hỏi anh có ngon không, anh gật đầu.

Trình Ninh thấy tóc anh còn đang nhỏ nước, cổ ướt rượt một khoảng bèn lấy khăn lau, nói: “Anh cứ ăn đi, để em sấy tóc cho anh.”

Trương Kiền buông đũa, nắm lấy cổ tay cô, nói: “Anh có chuyện muốn nói với em.”

Trình Ninh không hiểu, hỏi: “Chuyện gì cơ?”

Trương Kiền kéo cô lại cạnh mình, nói: “Chỗ anh có một dự án phải hợp tác với vài bên B, công ty Diệp Dương là một trong số đó, cô ấy là người phụ trách chính của dự án.”

Trình Ninh cau mày suy nghĩ: “Cô ấy là người chúng ta gặp ở quán lẩu Hè năm ngoái?”

Trương Kiền hỏi: “Em có để ý không, nếu em để ý anh sẽ bảo họ đổi người.”

Trình Ninh hỏi vặn lại: “Anh có để ý không?”

Trương Kiền ngẩn ra: “Sao em lại hỏi vậy?”

Trình Ninh vươn tay vuốt ve gò má anh, dưới ánh đèn trông anh thật anh tuấn. Cô có rất nhiều đồng nghiệp đẹp trai ở khoa diễn xuất Nhà hát kịch nói, nhưng lại chẳng ai có thể miêu tả bằng từ “anh tuấn”. Một người đàn ông không mang khí khái thì thật sự chẳng có sức hút gì đáng nói, cô hạ giọng: “Trước đây em hỏi anh có để ý chuyện em làm việc cùng anh ấy không, anh bèn hỏi em như vậy, giờ em cũng hỏi anh, anh để ý không?”

Trương Kiền không nói gì.

Trình Ninh nói: “Anh biết em không phải người nhỏ nhen như vậy mà.”

Sáng tối nơi đáy mắt Trương Kiền mờ mịt không rõ, chẳng biết anh có vừa lòng với câu trả lời này hay không, nhưng anh vẫn gật đầu, buông tay cô ra, nói: “Em ngủ trước đi, anh nghỉ ngơi một chốc đã, ăn nốt bát mì, em đừng để ảnh hưởng tới buổi tập ngày mai của mình.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.