Người Yêu Chí Tử - Thẩm Mai Trang - Phó Kiến Hưng

Chương 9




CHƯƠNG 9: ĐÁNH CƯỢC

Tôi không thể thăm dò được suy nghĩ của anh, khẽ gật đầu, xem như đồng ý.

Con người ta có lúc sẽ rất thấp kém, thấp kém mà chẳng biết vì sao, đối với tôi, tôi như đã hình thành một thói quen với yêu cầu của Phó Kiến Hưng, chỉ cần làm theo, cho dù trong lòng tôi vô cùng kháng cự.

Chiếc xe đi về phía trung tâm thành phố, tôi vốn còn tưởng Phó Kiến Hưng sẽ đưa tôi về biệt thự, không ngờ anh lại đưa thẳng tôi đến bệnh viện.

Mùi thuốc khử trùng lan tỏa trong từng ngóc ngách của bệnh viện, tôi không thích, nhưng cũng chỉ có thể đi theo Phó Kiến Hưng vào phòng bệnh của Lục Hòa Nhi. Lục Hòa Nhi đang truyền dịch, cô ta vốn đã yếu ớt, lúc này trắng bệch nằm trên giường bệnh, ánh mắt trống rỗng, càng khiến cô ta trông yếu ớt, bé nhỏ hơn.

Thấy tôi và Phó Kiến Hưng cùng nhau đi vào, ánh mắt cô ta lạnh đi, một lúc sau mới nhìn Phó Kiến Hưng nói: “Em không muốn gặp cô ta!”

Có lẽ là do mất đi đứa trẻ, dáng vẻ đáng yêu, dịu dàng của cô ta đã không còn nữa, mà thay vào đó là sự lạnh lùng, căm hận.

Phó Kiến Hưng đi về phía cô ta, ôm cô ta ngồi dậy, chạm cằm vào trán cô ta an ủi: “Để cô ta chăm sóc em vài ngày, đây là điều cô ta nên làm.” Cái hôn, sự nuông chiều, cảnh tượng này khiến thần kinh của tôi nhói lên. Lục Hòa Nhi còn muốn nói gì đó nữa, nhưng một lúc sau, cô ta ngẩng đầu lên nhìn Phó Kiến Hưng cười nhạt: “Được, em nghe anh!”

Hai người họ anh một câu, em một câu đã quyết định được việc đi hay ở của tôi.

Nói ra thì nực cười, tôi không nói một lời nào, tất cả đều nghe theo sự sắp xếp của bọn họ.

Phó Kiến Hưng rất bận, tuy anh không xuất hiện ở đám tang của ông cụ, nhưng dù sao anh cũng là người nhà họ Phó, có rất nhiều chuyện buộc phải thông qua anh, cả một Phó thị to lớn đang cần anh quản lí, anh không có nhiều thời gian để ở bệnh viện cùng Lục Hòa Nhi.

Người có thể ở lại chăm sóc Lục Hòa Nhi dường như cũng chỉ còn tôi mà thôi.

Hai giờ sáng, do ban ngày ngủ quá nhiều, đến đêm Lục Hòa Nhi không thể nào ngủ được nữa, trong bệnh viện không có dư giường, tôi đành phải ngồi trên chiếc ghế dựa bên cạnh giường bệnh.

Thấy tôi không ngủ, cô ta nhìn tôi nói: “Thẩm Mai Trang, cô lụy tình quá.”

Nghe thấy lời này, tôi nhất thời không biết nên nói gì, rũ mắt nhìn chiếc nhẫn trên tay, một lúc lâu sau mới nhìn cô ta nói: “Không phải yêu là như vậy sao?”

Cô ta cười, không hiểu vì sao, một lâu sau mới nói: “Cô mệt không?”

Tôi lắc đầu, đời người có mấy chục kiếp nạn, có chuyện gì là không mệt chứ? Tôi cũng chỉ yêu phải một người mà thôi.

“Có thể rót cho tôi một cốc nước không?” Cô ta nói, rồi ngồi dậy dựa nửa người vào đầu giường. Tôi gật đầu, đứng dậy rót nước cho cô ta.

“Đừng thêm nước lạnh, ấm một chút thì hơn!” Cô ta nói, không thể nghe ra được cảm xúc của cô ta.

Rót nước xong, tôi đưa cho cô ta, cô ta không nhận lấy, chỉ nhìn tôi nói: “Tôi cảm thấy cô đáng thương, nhưng cũng thấy cô thật đáng buồn, chuyện đứa bé tôi vốn không trách cô, nhưng tôi vẫn không kìm được mà đổ hết mọi trách nhiệm và nỗi hận thù lên cô.”

Tôi không biết lời này của cô ta là có ý gì, chỉ đưa nước cho cô ta: “Cẩn thận bỏng!”

Cô ta nhận lấy cốc nước, chợt kéo mạnh tôi lại, tôi vốn định rút tay về theo bản năng, ánh mắt đen nhánh của cô ta nhìn chằm chằm tôi: “Đảnh cược đi, xem xem rốt cuộc thì anh ấy có đau lòng hay không?

Tôi ngơ ra, khóe mắt cũng nhìn thấy người đàn ông đang đứng trước cửa, không biết anh đã đến từ lúc nào. Lục Hòa Nhi nhìn tôi, sắc mặt lạnh nhạt: “Dám không?”

Tôi không nói gì, mặc cô ta đổ cốc nước nóng bỏng xuống mu bàn tay tôi, đau đớn đến tê tâm liệt phế như có hàng vạn con kiến đang cấu xé tôi.

Tuy không lên tiếng, nhưng tôi đã tham gia vào màn cá cược này.

Lục Hòa Nhi đặt cốc nước xuống, vẻ mặt vô tội, nói: “Xin lỗi, em không cố ý, nước nóng quá, không cẩn thận trượt tay, chị không sao chứ?” Lời này nghe đáng thương thật đấy.

Tôi rút tay về, chịu đựng cơn đau, lắc đầu: “Không sao!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.