Người Yêu Chí Tử - Thẩm Mai Trang - Phó Kiến Hưng

Chương 84




CHƯƠNG 84

Ánh mắt anh lạnh lùng, như là giận không nhẹ.

“Giày vò tôi như vậy, cô vui không?”

Tôi ngơ ra, ngước mắt lên nhìn anh, nói: “Anh vui không?”

Anh không nói gì, kéo tôi xuống khỏi ban công, anh nhíu chặt mày, có chút bất lực nói: “Thẩm Mai Trang, có một số trách nhiệm tôi không thể tránh được, đừng đem cô và con ra giày vò tôi, được không?”

Tôi cúi đầu, nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi: “Tôi không giày vò anh, chỉ là trái tim tôi quá đau đớn mà thôi.”

Quần áo tôi đã ướt hết rồi, anh trực tiếp bế tôi lên, đi vào phòng tắm, mở vòi hoa sen, yên lặng cởi quần áo cho tôi.

Tôi ngồi trong bồn tắm, đầu có chút choáng váng, tôi rũ mắt ngồi ngây ngốc ở đó.

Trái tim trống rỗng, có chút khó chịu.

Tôi và anh đã không còn gì để che giấu với nhau nữa, lúc này tôi cũng không ngượng, mặc anh tiếp tục làm.

Một lúc lâu sau, những làn khói ấm áp dâng lên trong phòng tắm, nhiệt độ cơ thể vốn lạnh lẽo của tôi cũng dần dần ấm lên.

Một lúc sau, anh choàng khăn tắm cho tôi, bế tôi ra khỏi phòng tắm, đặt tôi ngồi lên ghế, mặc quần áo ngủ cho tôi, rồi lấy khăn bông lau đầu cho tôi.

Không khí yên lặng đến trống vắng, không ai có ý định lên tiếng.

Tôi nhắm mắt lại, dựa người vào ghế, cơn mệt mỏi bắt đầu ập tới.

“Đừng vội ngủ, đợi sấy khô tóc đã rồi ngủ.” Anh nói, cơn giận đã vơi bớt đi không ít.

Tôi không nói gì, chỉ nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Một lúc sau, có tiếng máy sấy truyền đến bên tai tôi, cảnh tượng này ấm áp như một bức tranh, quá đỗi đẹp đẽ, đẹp đến mức không chân thật.

“Thẩm Mai Trang!” Tiếng máy sấy biến mất, Phó Kiến Hưng nói.

Tôi mở mắt ra, có hơi buồn ngủ rồi, nhìn anh có chút mơ màng.

Anh ôm nửa người tôi vào lòng, nói với một giọng trầm thấp: “Chúng ta cùng xuống đó đi!”

Lời này không phải để thương lượng, vì tôi chưa kịp phản ứng lại, anh đã bế ngang tôi lên, đi ra khỏi phòng ngủ.

Dưới tầng, Lục Hòa Nhi đã tắm rửa xong, tóc đã được sấy khô, cơ thể mảnh mai ngồi trong phòng khách, đối diện cô ta là Kiều Cao Nghĩa không biết đã đến từ lúc nào.

Thấy Phó Kiến Hưng bế tôi xuống, ánh mắt Lục Hòa Nhi hiện lên vẻ ghen tị không hề che giấu nhìn tôi chằm chằm, cho đến khi Phó Kiến Hưng đặt tôi xuống sofa.

Cô ta ngồi bật dậy, không chút cố kị ôm lấy Phó Kiến Hưng: “Anh Kiến Hưng, anh không cần em nữa rồi đúng không.”

Lúc nói lời này, ánh mắt cô ta đỏ ửng lên, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.

Tôi nhắm mắt lại không muốn nói chuyện, lúc này Phó Kiến Hưng kêu tôi ra để làm gì!?

Xem kịch à?

“Hòa Nhi, đừng làm bừa nữa, về với Cao Nghĩa đi!” Lời này là do Phó Kiến Hưng nói, giọng anh rất trầm thấp, lờ mờ có chút không vui.

Kiều Cao Nghĩa cũng thấy Lục Hòa Nhi có chút quá đáng, nhìn cô ta nói: “Hòa Nhi, anh đưa em về!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.