Người Yêu Chí Tử - Thẩm Mai Trang - Phó Kiến Hưng

Chương 82




CHƯƠNG 82

“Đẹp thật!” Tôi không kiềm nổi lòng mà nói.

Trái tim bắt đầu có một nơi như bị nứt ra, tạo thành một vũng máu, chứa đựng sự phẫn uất và căm hận bị đè nén.

Vốn nên giảm tốc độ, nhưng tôi lại giẫm vào chân ga, xông thẳng về phía Lục Hòa Nhi, chỉ vài giây ngắn ngủi mà tôi đã bộc lộ ra những suy nghĩ xấu xa kiềm nén trong lòng.

Tôi nghĩ, chỉ cần Lục Hòa Nhi chết, tôi sẽ không cần phải chịu đựng như vậy nữa, tôi không cần phải lo lắng khi nào Phó Kiến Hưng sẽ trở về, khi nào sẽ không chút do dự mà rời đi nữa.

Giây phút chiếc xe xông về phía cô ta, tôi thật sự muốn cô ta chết đi.

Nhưng Phó Kiến Hưng lại xuất hiện, anh chặn trước mặt Lục Hòa Nhi, gương mặt anh tuấn hiện lên một lớp sương mù lạnh lẽo.

Tôi giẫm phanh ga, cảm xúc có chút hỗn loạn, ban nãy tôi thật sự muốn giết chết Lục Hòa Nhi… Một lúc sau, Phó Kiến Hưng kéo tôi xuống xe, ánh mắt lạnh lẽo đến cực điểm: “Thẩm Mai Trang, cô đang làm gì đó!?”

Cơ thể tôi không chịu khống chế, mềm nhũn đi, anh nhanh tay nhanh mắt, ôm tôi vào lòng, nhưng cơn giận vẫn chưa tiêu tan.

Một lúc lâu sau, tôi ngước mắt lên nhìn anh, đôi mắt ngân ngấn nước: “Phó Kiến Hưng, để cô ta rời khỏi đây, được không?”

Hất bàn tay lạnh lẽo của anh ra, tôi nghẹn ngào: “Phó Kiến Hưng, tôi thật sự yêu anh nhiều hơn so với những gì anh nghĩ, anh đừng ép tôi, đừng để cô ta xuất hiện ở đây, tôi sẽ thật sự giết chết cô ta mất.”

Đúng vậy, lúc này tôi không hề muốn đè nén cảm xúc của mình nữa, tôi bộc lộ toàn bộ không chút che giấu cho Phó Kiến Hưng thấy, bao gồm cả sự cay độc, ích kỉ của tôi, tôi cho anh thấy toàn bộ.

Bốn mắt nhìn nhau, Phó Kiến Hưng mím môi, lực kéo tay tôi bất giác đã nhẹ đi không ít, anh vươn tay ra, nâng mặt tôi lên, đầu mũi anh chạm vào đầu mũi tôi, hơi thở quen thuộc bao lấy tôi, giọng nói anh khàn khàn: “Ngốc!”

Rồi anh bế ngang tôi lên, nhìn chị Trương đang chạy vội ra nói: “Gọi xe cho cô Lục!”

Chị Trương vội gật đầu.

Ban nãy Lục Hòa Nhi quá đỗi sợ hãi, lúc này mới tỉnh táo lại, sắc mặt trắng bệch nhìn tôi và Phó Kiến Hưng, ánh mắt hướng về phía Phó Kiến Hưng, mấp máy môi, giọng nói có chút tủi thân và không cam lòng: “Anh Kiến Hưng…”

“Về đi!” Phó Kiến Hưng nói rồi bế tôi vào biệt thự.

Phía sau truyền đến giọng nói của chị Trương: “Cô Lục, xe đến rồi, mời cô về cho!”

Trở về phòng ngủ, Phó Kiến Hưng đặt tôi xuống giường, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn tôi một lúc lâu, sau đó, anh tiến về phía tôi, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán tôi: “Sau này đừng kích động như vậy nữa! Nếu không…”

Những lời phía sau, anh không nói, chỉ cắn nhẹ lên vai tôi một cái, tôi có hơi đau, nhíu mày lại nhưng không lên tiếng.

Anh đắp chăn cho tôi xong, chuông điện thoại anh reo lên, điện thoại đặt trên đầu giường, tôi ở gần đó, vừa nhìn đã thấy là Lục Hòa Nhi gọi đến.

Phó Kiến Hưng liếc qua, không nghe máy.

Mấy cuộc gọi sau đó cũng đều do Lục Hòa Nhi gọi đến, thấy Phó Kiến Hưng không nghe máy, Lục Hòa Nhi bèn đổi thành nhắn tin.

Tôi liếc qua tin nhắn: “Anh Kiến Hưng, đừng bỏ em lại, em đã mất anh trai, bây giờ chỉ còn anh mà thôi.”

Tôi muốn cười, nhưng trong mắt như có một hạt cát bay vào vậy, tôi không cười nổi.

Phó Kiến Hưng cũng nhìn thấy rồi, nhưng anh không trả lời mà chỉ châm điếu thuốc, ngồi hút ở ban công, bóng lưng vừa lạc lõng, vừa cô độc.

Có lẽ ban nãy quá đỗi sợ hãi, nên chẳng mấy chốc tôi đã thiếp đi.

Lúc tôi tỉnh dậy là bị đánh thức bởi tiếng sấm bên ngoài, vốn tôi còn tưởng trời đã quang, mây đã tạnh, không ngờ đến nửa đêm lại có mưa lớn, sấm chớp đùng đùng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.