CHƯƠNG 64
Nhưng tôi không kịp nghĩ nhiều, chỉ có thể chạy vào trong toilet nôn khan lúc lâu, thật vất vả lắm mới trở lại bình thường, vừa quay đầu đã nhìn thấy Phó Kiến Hưng lạnh lùng đứng bên cạnh.
“Thẩm Mai Trang, chúng ta đi bệnh viện một chuyến đi.” Anh ta mở miệng, âm thanh trầm thấp lạnh lẽo, nghe không ra bao nhiêu cảm xúc, nhưng chắc chắn không thân thiện.
“Không đi!” Tôi tránh khỏi anh ta, rồi đi ra khỏi toilet.
Nhưng cổ tay bị anh ta bắt lấy, tâm trạng tôi có chút kích động, quay đầu lạnh lùng nhìn anh ta mở miệng nói: “Phó Kiến Hưng, tôi nhớ đã từng nói, bảo anh cách xa tôi một chút.”
Dừng một chút, tôi tiếp tục mở miệng: “Mặt khác, nếu như trí nhớ của anh không có vấn đề gì, tôi nghĩ đêm qua tôi đã nói với anh, hi vọng chúng ta mau chóng ly hôn, không biết anh đã suy nghĩ thế nào rồi?”
Ánh mắt anh ta dần trở nên sâu thẳm: “Thẩm Mai Trang, cô biết mình đang làm cái gì sao?”
Tôi cười lạnh: “Đương nhiên biết!” Tôi lạnh lùng nhìn anh ta, tôi muốn cười: “Phó Kiến Hưng, vừa chăm sóc cẩn thận cho Lục Hòa Nhi, vừa dây dưa không rõ với tôi, có phải anh đặc biệt hưởng thụ cảm giác dây dưa với hai người phụ nữ hay không?”
Anh ta tái mặt, khóe môi nhếch hẳn lên, tôi biết anh ta tức giận, nhưng những gì tôi nói đều là sự thật, đơn giản là thẳng thắn một chút, chẳng phải cuối cùng đều phải đối mặt sao?
“Cô muốn tôi như thế nào?” Lúc lâu sau, anh ta đột nhiên mở miệng, giọng nói mang theo vẻ bất đắc dĩ.
Tôi ngẩn người, mở miệng nói: “Ly hôn với tôi, chúng ta đường ai nấy đi, sống cuộc sống của mình.”
“Không có khả năng!” Anh ta mở miệng, giữa hai lông mày mang theo vẻ lạnh lùng.
Tôi cười lạnh, nhìn về phía anh ta nói: “Đương nhiên, anh cũng có thể cách Lục Hòa Nhi xa một chút, cho cô ấy đủ tiền, để cô ấy hoàn toàn rời khỏi cuộc sống của anh.”
“Thẩm Mai Trang, cô dựa vào cái gì ở đây quyết định cuộc sống của tôi?” Lục Hòa Nhi không biết từ nơi nào xuất hiện, hét lên giận dữ với tôi.
Tôi hất tay Phó Kiến Hưng ra, nhìn về phía cô ta, nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ bừng vì tức giận của cô ta, cười nói: “Dựa vào cái gì ư? Dựa vào Phó Kiến Hưng không sẵn lòng ly hôn với tôi, dựa vào hiện tại tôi vẫn còn là người vợ danh chính ngôn thuận của anh ta, dựa vào anh ta không buông được tôi.”
“Cô…” Cô ta tức đỏ mặt, muốn giải thích với tôi, nhưng tôi không hứng thú dây dưa với cô ta quá nhiều.
Tôi đi thẳng về chỗ ngồi, cầm túi rời đi.
Phía sau, Trần Huynh thong thả đi theo.
Tôi dừng bước lại, quay đầu nhìn về phía cậu ta: “Có việc gì?”
“Hôm nay tôi không lái xe tới, chị hãy đưa tôi đoạn đường.” Cậu ta khá vô lại mở miệng.
Tôi lườm cậu ta một cái, trực tiếp phun ra mấy chữ: “Không tiện đường!”
Sau đó trực tiếp lên xe khởi động xe.
“Này, tôi còn chưa nói địa chỉ, làm sao lại không tiện đường…” Âm thanh ồn ào của cậu ta càng lúc càng xa.
Sau đó mấy ngày, phản ứng nôn nghén của tôi càng trở nên nghiêm trọng, để tránh Phó Kiến Hưng, tôi đi chung cư Vân Đồng. Năm đó Mộng Thu dự định định cư ở Thuận Thành, để về sau hai người chúng tôi có cái chăm sóc, tôi và cô ấy cùng mua hai căn nhà ở chung cư Vân Đồng, mỗi người một căn.
Sau này, sau khi kết hôn với Phó Kiến Hưng, tôi vẫn luôn ở trong biệt thự, nên không thể tới đây, cũng may bên này vẫn luôn có Mộng Thu quản lý, nên ở cũng khá thoải mái dễ chịu.
Thấy tôi nôn đến mức không còn ra hồn người, Mộng Thu rót cho tôi một chén nước nóng, hồ nghi nhìn tôi, hết sức nghiêm túc nói: “Thẩm Mai Trang, cậu hãy nói thật cho tớ, có phải cậu chưa phá thai phải không?”
Ngay từ đầu tôi cũng không muốn giấu cô ấy chuyện này, nhấp một hớp nước nóng, tôi gật đầu: “Ừm!”
Cô ấy hơi ngừng lại, sau đó nhìn tôi nói: “Cậu định làm như thế nào?”